Đống củi một lần nữa im thin thít. Người trốn trong đó như con thú nhỏ gặp nguy, cuộn chặt mình lại, không có cách kháng cự, cũng không còn đường chạy trốn. Có lẽ biết mình sắp chết đến nơi rồi, chỉ đang im lặng chờ người ta giáng một đòn kết liễu.
Sự im lặng ấy kéo dài một lúc trong cái khe ẩm ướt chật hẹp. Phó Thần lên tiếng đánh tan trầm mặc trước. Hắn không có nhiều thời gian để cho y nghĩ thông suốt, "Nếu muốn trốn thì chỉ lát nữa thôi sẽ bị bao vây bắt lại. Còn bây giờ, chỉ mình ta biết ngươi đang ở đây."
"....Ta làm sao tin ngươi được?" Giọng nói do dự cất lên từ đống củi, nghe còn rõ tiếng hàm răng va vào nhau cầm cập.
Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ chẳng ai nghĩ rằng phe nhị hoàng tử từng được sủng ái hết mực lại có một ngày rơi vào cảnh sợ hãi ngờ vực như vậy,
"Ngươi có lựa chọn nào khác sao?" Phó Thần cười nói, "Hay ngươi nghĩ có thể theo người khác, tứ vương gia chẳng hạn...."
Phó Thần cố ý kéo dài giọng, quả nhiên đống củi kia lại run lên. Chẳng qua mới nhắc đến tên thôi, không biết Lý Diệp Tổ đã làm gì có thể khiến y hoảng sợ như vậy.
Đống củi bắt đầu yên tĩnh trở lại, có vẻ người bên trong đã nghĩ thông. Những bó rơm bị Thiệu Tân Ngôn tự tay dỡ đi, y thò đầu ra ngoài, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn Phó Thần. Phó Thần không ngờ thập nhị hoàng tử còn chật vật hơn so với hắn tưởng. Có lẽ y nhân lúc tắm rửa, băng bó để bỏ trốn cho nên lúc này, quần áo cũng không chỉnh tề.
Thiệu Tân Ngôn nhìn quanh, xác định chỉ có mình Phó Thần mới thở nhẹ một hơi.
"Ngươi....ngươi muốn gì....." Y run lẩy bẩy hỏi.
Gương mặt y non choẹt, trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Làn da mềm nhẵn như búng ra sữa, do nhiều năm sống an nhàn sung sướng, chẳng trách sao Lý Diệp Tổ lại muốn cướp y về.
"Điện hạ đoán xem?" Phó Thần tựa như đang dỗ dành con chó nhỏ.
"Vì sao ngươi biết ta ở trong này? Vì sao biết ta là thập nhị hoàng tử của Tấn quốc? Ngươi muốn làm gì? Có định thả ta ra không?" Y quan sát thật kỹ gương mặt Phó Thần, nhìn rất bình thường nhưng ngập tràn khí tức nguy hiểm, khiến y có cảm giác kỳ quặc, không sao nói rõ.
"Hỏi nhiều như vậy, ta trả lời cái nào trước bây giờ?"
"Ngươi cứu ta nhất định là có mục đích. Nếu không ngươi đã gọi người khác tới rồi."
"Điện hạ đúng là rất thông minh. Ta cần ngươi làm một việc, sau đó mới cân nhắc có nên giúp ngươi trốn thoát về Tấn quốc hay không.
Thiệu Tân Ngôn nuốt nước miếng, hai mắt sáng bừng trở lại, "Thật sao? Ngươi mau nói đi!"
Tuy Tấn Thành đế đã biết tin hai huynh đệ bát hoàng tử và thập nhị hoàng tử bị một bộ lạc hùng mạnh bắt ở rể, nhưng ván đã đóng thuyền. Để tránh gièm pha, hắn không gióng trống khua chiêng gì cả, bản thân Thiệu Tân Ngôn cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện mình là thâp nhị hoàng tử của Tấn quốc.
Phó Thần đến gần, Thiệu Tân Ngôn lại co rúm người theo bản năng. Nghe xong những lời Phó Thần nói, y kinh hãi lắc đầu, cặp mắt đã lớn càng mở lớn hơn, nhìn Phó Thần như một kẻ phát cuồng, "Không được, ta không làm được. Chuyện này quá điên rồ ! Ngươi muốn ta đi chịu chết ư?"
"Thế à, vậy thì thôi." Phó Thần nói xong quay người đi ngay.
Ơ, quay lưng đi luôn thế à? Ngay cả Thiệu Tân Ngôn cũng chưa kịp phản ứng, ít gì đối phương cũng phải thuyết phục y mấy câu chứ.
Nhưng trong nháy mắt đó, gương mặt kinh sợ của y bỗng chốc dữ tợn, lộ đầy sát khí trong đáy mắt. Thế mới giống thập nhị hoàng tử Phó thần từng thấy trước kia.
Phó Thần vừa mới quay lưng, Thiệu Tân Ngôn đã lập tức vọt ra.
Phó Thần đã sớm có chuẩn bị, xoay người, vung khuỷu tay, đánh thẳng về phía Thiệu Tân Ngôn đang nhào tới, chỉ bằng một chiêu đã đè người xuống đất, "Ngươi định tấn công ta sao?"
Thiệu Tân Ngôn mặt đầy phẫn hận, "Muốn chém muốn giết, tùy ngươi!"
"Nuốt trước đi đã, ta không muốn thêm phiền phức."
Phó Thần lấy viên thuốc trước kia dùng để khống chế cha con Tiết Duệ ra. Chiêu thức không quan trọng, miễn là hiệu quả thì dùng đi dùng lại cũng chẳng sao. Loại người như Thiệu Tân Ngôn, cực kỳ sợ chết.
Thiệu Tân Ngôn đương nhiên không muốn nuốt. Có ngốc cũng đoán ra thứ này chẳng tốt lành gì.
Nhưng Phó Thần không cho y cơ hội từ chối, nắm khớp hàm, nhét thẳng vào miệng.
Thiệu Tân Ngôn bị ép nuốt viên thuốc, chẳng biết có phải nó chứa công dụng gì về tâm lý hay không, y cảm thấy nội tạng trong người đảo lộn. Nhìn kẻ có gương mặt thanh tú đơn thuần, trắng như cái bánh bao mềm, còn lòng dạ thì như ác quỷ.
"Ngươi....không phải người !"
"Ha ha." Phó Thần nhún vai.
Trong lòng Thiệu Tân Ngôn, tiếng cười kia càng giống âm thanh ma quỷ.
"Ca ca của ngươi, bát hoàng tử điện hạ đâu rồi? Chắc là còn chưa xuất hiện ở chỗ kia đâu nhỉ...."
"Ngươi..." Người này rốt cuộc là ai mà cái gì cũng biết, ngay cả chuyện của lão bát cũng nắm trong tay.
Sau khoảng thời gian dài bị ngược đãi tinh thần, bây giờ thập nhị hoàng tử dễ bị uy hiếp hơn trước rất nhiều. Y sợ bị hành hạ, thấy Phó Thần cường thế, cay nghiệt như vậy, chỉ sợ một lời không hợp sẽ bị giết tại đây luôn.
Y quan sát Phó Thần, cẩn thận phân tích biểu cảm trên mặt hắn, nhưng nhìn một hồi lâu chẳng có kết quả gì. Người này dường như rất biết cách khống chế cảm xúc, không lộ ra một chút sơ hở. Mỗi người đều có điểm yếu để uy hiếp, nhưng dĩ nhiên không dễ dàng tìm ra. Còn thiếu niên này lại cực kỳ biết cách tóm nhược điểm và lợi dụng nó như thế nào.
"Ngươi.....Không phải người Kích quốc!" Lúc này Thiệu Tân Ngôn mới phát hiện ra có điều gì đó khác lạ ngay tử đầu. Ngôn ngữ của Ấm Đột quốc và Kích quốc phần lớn được thừa hưởng và cải thiệng từ tiếng Tấn quốc, nếu không rơi vào hoàng cảnh bắt buộc, y sẽ không bắt chước ngôn ngữ của vùng miền khác. Nhưng người trước mắt y lại dễ dàng đổi qua đổi lại mấy tiếng địa phương, "Ngươi nói tiếng Tấn quốc."
"Chuyện này không quan trọng. Chỉ cần ngươi làm theo lời ta thì ta có thể cân nhắc đưa ngươi và bát hoàng tử về."
"Ta không thể tin ngươi. Không cần biết ngươi là người nước nào, dù ngươi có...." Bộ dạng ngươi trói gà không chặt, bảo ta tin làm sao? Dù có muốn quay về đi nữa không thể nào gửi gắm hy vọng vào một người như Phó Thần.
"Có cần ta phân tích cho ngươi không? Ngươi cho là Tấn quốc hoàng đế vì sao lại bỏ các ngươi ở bộ lạc lâu như vậy? Thật sự là bởi không có cách nào khởi binh đến đoạt lại người sao? Đương nhiên không phải vậy. Bởi vì hắn đã bỏ rơi các ngươi. Lại định nói mẫu phi các ngươi có địa vị cao phải không? Chắc ngươi không biết rồi, bây giờ người được sủng ái trong cung nhất là Mai phi nương nương, một vị phi tần mới. Mẫu phi Hiền phi của các ngươi hoàng thượng không thèm để mắt lấy một cái. Hoàng hậu bây giờ còn khó tự bảo vệ bản thân, không ai lo cho các ngươi đâu." Không thèm nhìn gương mặt trắng bệch của Thiệu Tân Ngôn, hắn thong thả nói tiếp, "Mà chắc ngươi cũng chưa nghe, nhị hoàng tử thật sự đã chết rồi."
"Làm sao có thể....nhị ca...."
Phó Thần lấy lệnh bài hắn lấy được sau khi ra tay giết nhị hoàng tử. Thiệu Tân Ngôn không thể nói được lời nào phản kích, bị những lời của Phó Thần khiến cho chao đảo.
Tường phòng ngự tâm lý của y sụp đổ.
"Tam giác hoàng kim các ngươi lập ra đã vỡ. Bây giờ ngươi và bát hoàng tử có về cung cũng vô ích thôi. Lúc này, hai đảng phái mạnh nhất đang tranh đấu là phe đại hoàng tử và cửu hoàng tử, cũng chính là hai đối thủ một mất một còn của nhị hoàng tử trước kia. Dù các ngươi có gia nhập bất cứ phe nào thì cũng chẳng ai trong bọn họ tiếp nhận. Mà ai trong số bọn họ đăng cơ, ngươi và bát hoàng tử cũng không có cơ hội được làm một vương gia nhàn nhã đâu. Bây giờ, trừ tin ta có thể giúp các ngươi, ngươi tin được ai?"
Giọng điệu của Phó Thần trở nên đầy mị hoặc. Thiệu Tân Ngôn thấy cặp mắt như động không đáy của thiếu niên kia, không sao kháng cự được.
Trong lòng y chợt nảy sinh thứ cảm giác sợ hãi như trông thấy hoàng tổ phụ của mình.
Từ lúc gặp cho đến giờ, Phó Thần đã từng bước đánh tan mọi niềm tin trước kia của thập nhị hoàng tử, đả kích từ thể xác đến tinh thần, chèn ép y đến đường cùng. Lúc này, ánh mắt Thiệu Tân Ngôn nhìn hắn đã thay đổi hẳn, như một quả bóng xì hơi, bả vai xụi xuống. Y thỏa hiệp, "Được, nhưng ngươi nhất định phải giữ mạng cho ta."
"Sẽ cố."
"...." Y giận mà không dám nói câu gì, "Ngươi dùng biện pháp ép buộc như vậy, không lo ta phản bội sao?"
"Dù có dụ dỗ ngon ngọt, ngươi cũng chẳng thành thật. Đã vậy thì chẳng bằng dùng cách nhanh nhất để giải quyết. Được rồi, lúc trước ngươi vào phủ đô úy như nào thì giờ có thể ra bằng cách đó."
Sắc mặt Thiệu Tân Ngôn xanh lét, nhìn cái hang chó bị bụi cỏ che khuất đằng xa.
Lúc đang định rời đi, Phó Thần đột nhiên gọi y lại, "Còn chuyện gì nữa?"
"Này, cầm lấy." Hắn ném điểm tâm qua.
Ở thành Đan Hô cằn cỗi, thứ điểm tâm thế này đã được xem là tương đối xa hoa rồi. Suốt một ngày một đêm không gì bỏ bụng, hốc mắt Thiệu Tân Ngôn nóng bừng lên, bỗng nhiên có cảm giác người này cũng không tệ lắm.
Mọi chuyện có đôi khi trớ trêu như thế. Ngày nào cũng cho tên ăn mày đồ ăn, một ngày không cho nữa, hắn sẽ oán trách, thậm chí nhục mạ ngươi. Trái lại, ngày nào ngươi cũng đánh một người, một ngày không đánh, hắn sẽ vui mừng cảm tạ ngươi.
Phó Thần chính là như vậy, không ngừng áp chế tinh thần và thể xác Thiệu Tân Ngôn, cuối cùng lại làm một cử chỉ ân cần hiếm có, lập tức chiếm được một chút hảo cảm.
Lúc Phó Thần chuẩn bị đi ra, trông thấy Lý Biến Thiên còn ở trong viện, không ngừng có người ra ra vào vào, văn thần võ tướng đủ cả. Không nghi ngờ gì, Lý Biến Thiên đang khẩn cấp sắp xếp công chuyện.
Phó Thần nhìn lướt qua, nhanh chân đi ra cửa, quả nhiên bị đám hộ vệ mắng cho một trận té tát. Phó Thần không ngừng nịnh nọt lấy lòng. Bọn họ đi tới một khu rừng ở ngoại ô, trước kia từng là núi non trùng trùng điệp điệp.
Theo lời Lý Diệp Tổ, hắn đã sai người lập rào vây kín bốn phía, quây tiểu súc sinh kia ở bên trong.
Trông thấy Phó Thần, Lý Diệp Tổ quét mắt trên người hắn từ đầu xuống chân, sau đó quay đi.
"Chia nhau ra bắt đầu."
Lý Diệp Tổ vung roi ngựa, xông về phía trước.
Thất những người khác lập thành tổ, A Tam chủ động kéo Phó Thần, "Đi cùng ta, cẩn thận không lạc."
"Vậy chúng ta qua phía bên kia."
Theo Phó Thần dẫn đường, đi hết nửa canh giờ, bọ họ thuận lợi tìm được con mồi đã bị quây trong bẫy.
Lúc A Tam trói Thiệu Tân Ngôn đã cực kỳ yếu ớt, đói đến đầu váng mắt hoa đưa tới, Lý Diệp Tổ sung sướng ra mặt.
Về tới phủ đô úy, hắn liền ném người cho hạ nhân, tắm rửa cho Thiệu Tân Ngôn sạch sẽ để tối nay thong thả hưởng thụ.