Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 112






Đến lúc rời đi, Phó, Thần mới biết con sông có độc kia gọi là sông Hắc Thủy, còn thôn này gọi là thôn Thương Thiên.

Thương Thiên Nhược Thủy, đúng là cái tên hay.

Phó Thần không báo tin cho Tiết Duệ nữa. Hắn tin rằng với năng lực của người kia, không cần thiết phải lo lắng. Trên đường đi cũng không chạm mặt cha con Tiết gia.

Trong thôn đương nhiên vẫn còn người sống, nhưng đám người Lý Biến Thiên cũng không ra tay với họ. Có lẽ vì không cần thiết, cũng có thể vì lười. Lý Biến Thiên đã xử lý được nhị hoàng tử như mong muốn của mình. Một người hắn đã nâng đỡ không nhiều năm, nhưng chỉ một khác không nghe lời, đã có kết cục như thế.

Sau nửa tháng, bọn họ lại lên thị trấn phía trên để bổ sung thêm lương thực, ngoài ra còn đổi một chiếc xe ngựa kiên cố khác đi di chuyển trên sa mạc. Họ không tìm tiêu cục nào để dẫn đường băng qua sa mạc, bởi những người trong đoàn này dày dặn kinh nghiêm hơn bất cứ ai.

Đi hết Cao Châu là qua cửa khẩu. Ước chừng sau một tháng di chuyển, họ sẽ tới được Ấm Đột quốc, là nước nhỏ nằm giữa Kích quốc và Tấn quốc.

Từ mấy triều đại trước Tấn triều, những tiểu quốc này cũng từng đến Tấn quốc triều bái, dâng tặng cống phẩm. Chỉ tiếc là đến cuối thời kỳ Hàm triều, quốc lực suy yếu, các nước nhỏ này lập tức một dạ hai lòng. Bề ngoài thì đứng về phía tấn quốc nhưng sau lưng lại âm thầm trợ thủ cho Kích quốc, ngay cả triều cống cũng đã bẵng đi suốt mấy chục năm. Nếu không phải Khương Vu đã thu hút hết sự thù hận, khiến cho Tấn triều không còn dư hơi sức mà để quan tâm đến lũ láng giềng không biết an phận thì mấy tiểu quốc này đã bị đánh chiếm từ lâu. Còn trước mắt thì chỉ lập ra phủ đô úy, trấn thủ biên cương đồn điền để phòng Ấm Đột quốc tập kích.

Trước mắt, mối quan hệ giữa Tấn quốc và Ấm Đột quốc tương đối căng thẳng. Dọc đường đi, bọn họ nhiều lần gặp phải thổ phỉ, nhưng dưới sự hộ tống của nhóm người A Nhất, không có chuyện gì xảy ra. Sa mạc mùa đông không khắc nghiệt bằng mùa hè, nhưng thiên nhiên biến đổi bất thường lại là nguy hiểm trí mạng nhất.


Bởi vì nhiệt dung riêng của cát tương đối thấp, có nghĩa nếu ban ngày có ánh mặt trời, lượng nhiệt hấp thụ còn cao hơn hơi nước. Xung quanh lại không có thảm thực vật bao trùm, dẫn đến sự chênh lệch nhiệt độ vô cùng lớn. Lúc này mà băng qua sa mạc, chẳng khác nào tự sát.

Phó Thần bị Lý Biến Thiên sai người quấn thành con nhộng, nhìn qua chỉ thấy mỗi cái đầu tròn vo, khiến cho đám người A Nhất được một trận cười đau bụng. Phó Thần khóc không ra nước mắt, nhìn Lý Biến Thiên. "Bệ hạ, chúng ta có thể thương lượng chút được không?"

Lúc này, Lý Biến Thiên vừa giải quyết xong một nhóm thổ phỉ. Hắn sai người đoạt binh khí của chúng rồi mới lên xe ngựa, thì trông thấy bộ dạng khẩn cầu của thiếu niên. Thực ra đôi mắt của thiếu niên này tròn to, sáng lóng lánh, cứ chớp chớp nhìn người ta như thế, giống như con vật nhỏ. Lòng dạ Lý Biến Thiên mềm nhũn, hắn biết tính tình hun hăng, giảo hoạt của tiểu hồ ly này. Nếu không phải thật lòng dựa dẫm, ỷ lại vào hắn thì có lẽ chẳng bao giờ để lộ sự mềm yếu chân thật ấy ra, "Nói đi."

"Có thể đừng bắt ta mặc như thế này được không, đi cũng không đi nổi đây nè." Cả đoàn có mỗi mình hắn bị gói thành cái bánh trưng.

"Được." Hắn cởi áo khoác ra, nên trong chỉ là thường phục, càng nổi bật lên dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, khí tràng khó đoán. Hắn không nhìn thiếu niên nữa, ngồi thẳng lưng xếp bằng.

Hai mắt Phó Thần sáng rực, "Vậy....."

"Vậy ngươi sẽ chết cóng." Hắn nhấc chén trà nóng trên chiếc bàn thấp để trong xe, khẽ nhấp một ngụm.

Phó Thần: ......

Mỗi ngày, Lý Biến Thiên đều cho Phó Thần uống một viên dược chịu lạnh. Uống xong dược này, cả người đều ấm lên, khiến cho Phó Thần mơ hồ nhớ tới miếng dán giữ nhiệt ở kiếp trước, dán một cái là ấm suốt nửa ngày.

Có lẽ vẻ mặt Phó Thần quá đỗi ngạc nhiên, Lý Biến Thiên cảm thấy có chút buồn cười. "Một viên này, muốn mua trăm đứa như ngươi cũng còn dư."

Cái gì, quý như vậy hả !

Phó Thần không ngừng nôn khan, dường như muốn ói sạch chỗ thuốc đã nuốt mấy ngày qua. Một tiểu dân như hắn không dám mơ đâu.

Hắn tội nghiệp kéo góc áo Lý Biến Thiên. "Ta không ăn, đổi thành bạc có được không?"

"Xem cái bộ dạng không có tiền đồ của ngươi xem. Lúc này không phải nên thấy cảm động khóc thút thít hay sao? Ta đối xử tốt với ngươi như vậy thì sau này phải nghe lời đó." Lý Biến Thiên như cười như không.

Phó Thần vẻ mặt thảm thiết, "Ta tự thấy mình rất ngoan mà. Với ngài thì thế nào mới ngoan."

"Tự nghĩ đi." Lý Biến Thiên cốc đầu Phó Thần. Lúc có Lý Ngộ ở bên, hắn bất tri bất giác cười nhiều hơn, thái độ cũng càng lúc càng trở nên ôn hòa. "Nếu không cho ngươi ăn dược này thì ngày hôm sau sẽ thấy ngươi chết cóng. Cho ngươi rồi thì cứ dùng đi."

"Là thứ mà vị đại sư am hiểu luyện đan ngài nói lần trước làm ra sao? Ta có thể học được không?"


Lý Biến Thiên chỉ cười không nói. Hắn không trả lời Phó Thần, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cuốn du ký đặt trên bàn.

"Ngài không nói làm sao ta biết được. Chí ít thì cho ta biết tên y đi...." Phó Thần lăn qua lăn lại trong xe, giống như con nhộng nảy tưng tưng, hoạt bát cực kỳ.

Nhìn bộ dạng chơi xấu của hắn, Lý Biến Thiên cầm cuốn du ký lên đánh cho một cái, "Còn ồn ào nữa ta ném ra ngoài!"

Phó Thần chậc một tiếng, nhỏ giọng than thở, "Keo kiệt!"

Tuy nói rất nhẹ nhưng Lý Biến Thiên là người luyện võ, nhĩ lực siêu việt hơn hẳn người thường. Hắn dở cười dở khóc, "Thật là, chiều hư ngươi mất rồi."

Cũng không biết có phải việc Phó Thần để lại Lý Biến Thiên trong hốc cây, một mình dụ truy binh đi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lý hoàng hay không. Chỉ là suốt hành trình sau đó, hắn cũng không còn kiêng dè Phó Thần trong lúc nói chuyện nữa. Địa vị của Phó Thần trong đoàn cũng tăng lên, do đó hiểu được không ít chuyện.

Tử như hiện tại , trong chiếc xe ngựa lay động, Lý Biến Thiên đang cùng thảo luận với Du Kỳ Chính. Du Kỳ Chính không tham dự hành động tiêu diệt nhị hoàng tử lần này. Y được Lý Biến Thiên sắp xếp ở nơi an toàn từ trước. Đối với thủ hạ là năng nhân nhã sĩ, Lý Biến Thiên vẫn đối xử tương đối đặc biệt.

Cũng chính sự đặc biệt này khiến không ít người thụ sủng nhược kinh. Từ sự đối lập này có thể thất, cách Lý Biến Thiên đối xử với người ngoài vô cùng đáng quý trọng. Điều này khiến những mưu sĩ không coi trọng tiền tài tình nguyện máu chảy đầu rơi, cống hiến cho Ký Biến Thiên. Có câu kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Đối phương cần gì, Lý Biến Thiên cho cái đó, bốc thuốc đúng bệnh.

"Người thay thế Thiệu Hoa Dương tùy ngươi chọn, ta chỉ cần kết quả sau cùng." Nếu một người có thể dễ dàng thay thế bằng người khác như thế thì Lý Biến Thiên đã tìm người đóng giả Thiệu Hoa Dương từ lâu. Muốn thay thế một người hòan toàn thì phải nắm rõ mọi cử chỉ, ngôn ngữ thường ngày, thói quen, cách nói chuyện, khẩu âm, mạng lưới quan hệ....không được sót cái nào. Không phải chỉ cần thay đổi khuôn mặt là đã giấu diếm được người xung quanh.

"Chủ công, xin hãy yên tâm. Người này là Nhị Hào của chúng ta. Tuy không thể hóa trang kín kẽ không hề sai sót như Nhất Hào nhưng rất hiểu về các mối quan hệ của Thiệu Hoa Dương trong kinh thành. Suy cho cùng, hắn cũng từng là hộ vệ bên cạnh Thiệu Hoa Dương."

Nghe những lời này, Phó Thần lại nhớ đến lúc nhị hoàng tử ở mỏ đá, đã từng mang đến một kẻ dịch dung. Lý Biến Thiên muốn một kẻ giả mạo thay thế nhị hoàng tử hoàn toàn. Hiện giờ, nhị hoàng tử thật sự đã chết, chẳng phải càng dễ thực hiện hơn sao?

"Nghĩ cái gì vậy?" Giọng Lý Biến Thiên chợt vang lên, nói với Phó Thần.

Không biết Du Kỳ Chính đã rời đi từ khi nào, trong xe chỉ còn mình Phó Thần và Lý Biến Thiên.

Phó Thần vốn dĩ nhất quyết đòi cưỡi ngựa, dù khả năng cưỡi của hắn không tốt. Hắn biết mình vẫn chưa thể hòa nhập hoàn toàn với nhóm người này, cho nên không thể nào lãng phí khoảng thời gian này được. Nhưng A Nhất A Tam một mực bắt hắn nghỉ ngơi. Nhìn mười ngón tay kia mà xem, nửa móng tay đều bị bật ra. May mà thiếu niên này không mở miệng kêu đau, điêu này khiến đám người A Nhất càng yêu thích hắn.

Hiển nhiên là sau chuyện xảy ra ở thôn trang, độ hảo cảo của đám hộ vệ với Phó Thần đã tăng vọt.

"Ta đang nghĩ, lúc trước ta từng nghe nhiều chuyện về ngài. Hình như ngài đã kế vị từ cách đây rất lâu, còn trước cả khi ta ra đời nhỉ?" Thời gian Lý Biến Thiên kế thừa ngôi vị hoàng đế không phải chuyện gì bí mật, ngay cả bách tính thông thường cũng biết.

Nhưng đa số mọi người đều chưa từng thấy Lý Biến Thiên thực sự, cho nên không biết hắn lại.....trẻ như thế.


Từ lúc Phó Thần biết được thân phận của Lý Biến Thiên, Lý Hoàng cũng không che giấu điều này nữa. Nhưng Lý Biến Thiên đặc biệt thích Phó Thần ở điểm, Phó Thần chưa bao giờ thay đổi thái độ đối với hắn, không cố ý lấy lòng, không a dua nịnh nọt.

"Che ta già sao?" Lý Biến Thiên mỉm cười, vừa đặt cuốn du ký xuống, vừa lấy một quyển binh thư từ trong ngăn kéo, trông có vẻ rất phức tạp nhưng hắn chỉ lướt qua nhanh.

Nhìn thật kỹ, cuốn du ký này.......Chẳng phải chính là cuốn hắn từng xem qua ở Tàng Thư các, nói về "vùng đất bảo thạch" kia sao?

Phó Thần : Không phải chuyện này, hơn nữa việc ngươi bất lão bất tử chẳng liên quan gì đến ta.

Nếu ngay từ đầu, ngươi mà không mang bộ mặt trẻ măng này thì ta đã không đoán sai thân phận của ngươi, lãng phí nhiều thời cơ như thế.

"Không không không, chỉ tò mò thôi." Phó Thần liên tục xua tay.

"Từ năm hai mươi tuổi, ta bệnh nặng một trận, sau đó dung mạo không thay đổi nữa."

Không ngờ hắn lại nghe được bí mật này, do chính miệng Lý Biến Thiên nói ra. Hắn còn tưởng nam nhân này sẽ kiếm cớ lừa hắn, hay bơ hắn đi luôn.

"Vậy, năm nay ngài bao nhiêu tuổi?"

Lý Biến Thiên giương mắt, lạnh nhạt nhìn hắn một lúc.

Ngay lúc này, A Nhất nhẹ nhàng gõ cửa xe, "Chủ công, đã đến Ấm Đột quốc."

Lời Editor: Phó gia, xin anh bình thường lại đi. Anh dễ thương dư lày em sợ lắm....