Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 103






Vài tháng trước khi thi đại học.

Hôm họ chuyển nhà, trời quang mây tạnh.

Trước đó, Thiệu Hoa Trì đã hỏi ý Phó Thần. Hắn nói "tùy cô quyết định", y mới đi tìm công ty chuyển nhà.

Sáng hôm đó, Thiệu Hoa Trì ra khỏi phòng đã bị dọa nhảy dựng lên. Y phát hiện đồ đạc trong phòng khách đều đã được đóng gói xong xuôi, phân loại hoàn tất. Những đồ dễ vỡ đều đã được bọc lại bằng giấy xốp, bỏ vào các thùng các tông, hết sức sạch sẽ chỉnh tề. Mà khi đó mới có bảy giờ sáng. Công ty chuyển nhà còn chưa tới mà Phó Thần đã làm xong cả những việc không cần phải chuẩn bị.

Hai người ăn cháo trứng muối thịt nạc do Phó Thần nấu. Kể từ khi một phần ký ức nào đó của Phó Thần đứt đoạn, hắn đưa ra tiêu chí: Giảm bớt chi tiêu, từ nay về sau tôi nấu cơm dọn dẹp, coi như trả tiền thuê nhà.

Thiệu Hoa Trì trái lại còn muốn tranh làm, nhưng sau vài lần chế ra vật thể đen không xác định, Phó Thần cấm y xuống bếp.

Thiệu Hoa Trì cho người giúp việc nghỉ làm. Người giúp việc còn chẳng nấu ngon bằng Phó Thần, mà quan trọng nhất, y không muốn có ai quấy rối thế giới hai người của mình.

Dùng cơm xong, công ty chuyển nhà đã tới.

Phó Thần cũng xắn tay áo lên hỗ trợ bưng bê, lại phát hiện ra Thiệu Hoa Trì đang nhìn mình chằm chằm, "Thiệu Di Nhiên, cô nhìn gì vậy?"

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì không dời được khỏi cánh tay lộ ra của Phó Thần. Gần đây, hắn cũng đã tích được chút thịt, nhìn trắng nõn thon dài. Cổ tay áo màu trắng khiến màu da như ngọc của hắn ấm áp hơn. Y lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác.

" "Không có gì. Cậu sắp thi đại học rồi, nên về phòng ôn bài đi. Dọn xong tôi sẽ gọi." Thiệu Hoa Trì đánh trống lảng, trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh băng. Phó Thần sắp thi đại học lần thứ ba. Lần đầu tiên, hắn xin ở lại lớp để kèm em gái. Lần thứ hai thì nằm viện nên bỏ lỡ. Đây là lần thứ ba. Phó Thần cũng hai mươi tuổi rồi, xem như hơi trễ để thi lại.

Nếu không phải đã đến hạn đóng tiền thuê nhà, con trai chủ nhà lại về nước, thì y cũng không định chuyển nhà ngay thời điểm quan trọng như thế này. Cũng may mắn, y đã tìm được công việc mới. Số tiền tích góp trước kia vẫn còn đủ chi tiêu, nhưng nghĩ tới chi phí sinh hoạt cùng tiền học phí của Phó Thần thì có chút eo hẹp.

Thiệu Hoa Trì hoàn toàn không ý thức được, mình đang suy xét xem về sau làm thế nào để "nuôi" Phó Thần.

"Có vài việc, tự mình làm sẽ an tâm hơn." Hắn vừa nói vừa khiêng chiếc bàn học Thiệu Di Nhiên mua cho.

Có vài việc.... Thiệu Hoa Trì trông thấy chiếc ghế mình mua kia, khẽ cúi mi, che đi ánh sáng lấp lánh trong mắt.

Lúc ra ngoài, có mấy người hàng xóm cùng tầng cũng tới chào hỏi Phó Thần. Thiếu niên này thường xuyên đi ra đi vào, bọn họ đều quen mặt.

Thiệu Hoa Trì thấy mấu người hàng xóm tụm lại một đám, xì xà xì xào, tay còn chỉ trỏ Phó Thần, y nghe thấy bọn họ hình như đang nhắc đến tên y và Phó Thần. Lúc Phó Thần đi tới, y hỏi. "Những người đó có phải đang nói về chúng ta không?"

Bình thường hai người họ đã rất im hơi lặng tiếng rồi, vậy mà còn khiến người ta bàn tán được sao?

"Không có gì đâu, chẳng qua chỉ bảo tôi là tiểu bạch kiểm được bao nuôi. Cô giúp tôi trả tiền học lại, còn cho tôi tiền sinh hoạt nữa...." Phó Thần thờ ơ nhún vai đáp.

"Cái gì ! Sao bọn họ dám nói thế. Không hiểu gì mà dám đánh giá lung lung người ta. Bọn họ không biết cậu ưu tú thế nào, về sau nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền, còn hơn cả tôi nữa !" Thiệu Hoa Trì bị chạm vào dây thần kinh, cả người như con hamster bị xù lông. Y không chịu được kẻ khác chế giễu Phó Thần như thế.

Phó Thần kéo tay y lại, mỉm cười nhìn y, ánh mắt đầy dịu dàng. Y thích nhìn người này xù lông lên như vậy. Thường ngày, Thiệu Di Nhiên lúc nào cũng lạnh lùng, nổi tiếng là người đẹp băng giám, một ngày chẳng nói chuyện được mấy câu. Nhưng kỳ lạ là cứ nhắc đến việc liên quan tới Phó Thần thì lại kích động còn hơn cả chuyện của bản thân. Nhìn thấy Thiệu Di Nhiên vì mình mà có biểu hiện mạnh mẽ như thế, Phó Thần vừa ấm áp trong lòng, vừa muốn trêu chọc cô.

Thấy ánh mắt gian xảo của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì mới nhận ra mình lại bị đem làm trò cười. Y nghiêm mặt, lầm lì không nhìn Phó Thần.

Phó Thần cũng không trêu nữa, khiêng một thùng ra ngoài, bỗng nhiên quay đầu lại, cười xấu xa, "Thực ra bọn họ chỉ nói tình cảm của chị em ta thật tốt."

Chút xảo quyệt này khiến vẻ mặt Phó Thần sinh động hơn rất nhiều. Thiệu Hoa Trì không nghĩ tới hắn lại có dáng vẻ nghịch ngợm phù hợp với tuổi như thế.

Chị em?

Thiệu Di Nhiên nghĩ đến tuổi tác của mình, có chút buồn lòng.



Thời gian thấm thoắt, họ đã chuyển tới sống ở nhà mới nửa năm. Nhà nhiều thêm một người, căn hộ đơn điệu cũng ấm áp hơn một chút. Bọn họ cùng nhau trang trí nhà cửa, có khi là bồn hoa, có khi là bàn ghế đệm dựa, tràn đầy không khí gia đình. Những việc nhỏ nhặt trong đời sống thường ngày đều do một tay Phó Thần phụ trách. Hắn không để Thiệu Hoa Trì làm bất cứ việc gì, dùng cái cớ là trả tiền thuê nhà.

Chỉ cần ngươi chịu ở là ta vui lắm rồi.

Nhưng những lời này, Thiệu Hoa Trì vẫn chưa một lần nói ra khỏi miệng. Nếu nói, không chừng hôm sau Phó Thần lại chuyển đi luôn.


Cũng có rất nhiều lời, cả đời này y không định nói.

Theo thời gian trôi, y phát hiện Phó Thần đã dần thoát ra khỏi bóng ma quá khứ. Phó Thần không cần an ủi. Hắn là một người đàn ông đủ mạnh mẽ, cứng cỏi để tự vực dậy chính mình. Y đã có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười, thậm chí đùa giỡn của Phó Thần nhiều hơn. Dù những lúc như thế, đa phần là lấy y ra làm trò vui, nhưng Thiệu Hoa Trì cảm thấy Phó Thần như vậy càng khiến mình an tâm, tốt hơn rất nhiều so với bộ dạng u ám như xác chết lúc trước. Cũng trong thời gian này, y dần dần nhập vai Thiệu Di Nhiên, một người phụ nữ không hề giống của mình, nhưng đôi khi vô tình để lộ tính cách thật sự của y.

Bọn họ cùng sống trong căn nhà nhỏ, lúc nào cũng có thể trông thấy nhau. Dù có phải ra ngoài đi làm hay xã giao, nhưng luôn có cảm giác có người ở nhà chờ mình.

Thiệu Hoa Trì tìm được cho mình một công việc mới, dạy thư pháp và cổ văn. Chuyện dạy học quả thật không hợp với tính tình y chút nào, nhưng ở thời đại này, y chẳng biết làm gì khác.

Trong quan niệm của Thiệu Hoa Trì, ở chung với Phó Thần tức là chăm sóc đối phương, nhưng cuối cùng lại thành ngược lại, Phó Thần chăm sóc y là chính.



Có đôi khi làm việc nhà.

Phó Thần sẽ đột nhiên xuất hiện ở phòng bếp, ôm lấy eo Thiệu Hoa Trì, "Rửa bát là việc của đàn ông, phụ nữ cứ đứng bên cạnh nhìn là được."

Thiệu Hoa Trì hốt hoảng. Cái chạm kia chỉ hơi lướt qua mà thôi, nhưn gđủ khiến y giật thót. "Ôi, xin lỗi, trượt tay."

Phó Thần vô tội giơ tay lên, dáng vẻ rất đoan chính đường hoàng, khiến người ta không tìm ra điểm nào để phê phán.

Người ngoài luôn thấy hắn ôn nhuận như ngọc, tuấn nhã bất phàm, chứ chưa ai thấy bộ dạng lưu manh này của hắn. Thiệu Hoa Trì dở khóc dở cười, chỉ biết nhẹ giọng nói. "Ban nãy ai nói, nấu cơm là việc của đàn ông? Không phải cậu bảo việc nhà chia nhau ra làm sao?"

"Tôi có nói vậy à?" Phó Thần mở mắt nói dối, chết cũng không nhận.

"Cậu không biết xã hội này nam nữ bình đẳng sao?" Y trêu đùa nói.

"Đương nhiên, nhưng về vấn đề rửa bát, tôi cảm thấy hết sức bình đẳng." Vừa nói vừa giành bát từ tay Thiệu Hoa Trì.

"Nhưng tôi không cảm thấy mình giống phụ nữ, cũng không muốn cậu đối xử với tôi như phụ nữ." Y chỉ đang trú trong thân thể của một phụ nữ thôi. Nếu không phải Thiệu Di Nhiên có liên hệ với y thì khi ấy y cũng không nhập vào cơ thể cô ta. Y biến bây giờ mình có biểu hiện như một người phụ nữ, nhưng có một số việc không phải cứ ép là làm được. Có nhiều khi y cũng không kìm chế được, muốn cho Phó Thần trông thấy hình dạng thật sự của mình, dù điều đó là không thể.

"Ừ....." Phó Thần im lặng một hồi. Hắn nhớ tới thói quen thường ngày của Thiệu Di Nhiên cùng những lúc cô giả bộ, đành gật đầu hùa theo, "Có những lúc cô thật sự giống một người đàn ông khoác vỏ đàn bà, nhưng trong mắt tôi, cơ thể cô là nữ, được không? Giao cho cô việc khác vậy, ra ngoài xem TV hộ tôi."

Thiệu Hoa Trì không nói gì, nhìn nhiệm vụ trọng đại được gialại cuo, chẳng biết làm thế nào, đành đi ra xem TV thay hắn.



Việc thi đại học là vấn đề sống còn của mọi thí sinh. Có người nói, thi đại học quyết định một phần ba cuộc đời một người, nguyện vọng quyết định một phần ba, còn lại thì duyên số. Thành tích thi lại của Phó Thần rất lý tưởng, còn lúc viết nguyện vọng thì hắn tạm thời chưa nghĩ ra mình muốn học gì.

"Phiền não chuyện chọn ngành sao? Cậu thấy hứng thú với cái gì nhất?"

Phó Thần lắc đầu, "Năng lực của tôi không thiên về bên nào, cũng không tinh thông cái gì cả."

Thiệu Hoa Trì cũng công nhận đánh giá của Phó Thần. Tài liệu nói Phó Thần am hiểu nhạc cụ. Y hình dung Phó Thần đứng trên sân khấu rực rỡ, đôi tay tấu đàn, tuyệt đẹp biết bao. Y cũng không cho là Phó Thần chỉ muốn cắm đầu vào sách vở nghiên cứu. Sau khi suy đi tính lại, y thấy Phó Thần học gì cũng nhanh, cho nên không có ngành nào quá khó, chỉ là hắn có hứng thú hay không mà thôi. "Chuyện chọn ngành, cậu tự quyết định đi thôi. Như vậy sau này mới không hối hận."

"Cô cảm thấy tôi học cái gì thì tốt?" Phó Thần đột nhiên hỏi.

Nhớ đến lúc trước, Phó Thần từng nhiều lần khiến Thiệu Di nhiên rơi vào thế bí, Thiệu Hoa Trì bỗng mặt mày hớn hở, đề nghị, "Hay là thi vào trường y đi, khoa tâm lý học. Tôi thấy rất hợp với cậu."

Một người như cậu mà làm bác sĩ tâm lý, hẳn sẽ trở thành thiên thần hoặc ác quỷ đối với bệnh nhân.....

Nhớ tới hình ảnh lúc trước, Thiệu Hoa Trì mỉm cười chẳng phúc hậu tí nào.

Bị nét cười thoải mái kia tác động, Phó Thần nhướn mày, "Được, quyết định vậy đi."

Sau đó, Phó Thần đăng ký vào đại học y, theo học ngành cũ của Thiệu Di Nhiên.



Lúc Phó Thần hai hai tuổi, hắn đã giành thời gian hai năm để học hành tu luyện, vượt qua các bạn cùng lứa, tốt nghiệp sớm hai năm.

Thiệu Hoa Trì đặt nến khắp phòng, từng đốm sáng nhỏ tạo nên khung cảnh lung linh lãng mạn. Phó Thần vừa từ trường về, đã thấy người trong nhà rạng rỡ mỉm cười nhìn hắn, cũng như mấy năm nay âm thầm bầu bạn.

Thiệu Hoa Trì đi về phía Phó Thần. "Phó Thần, cậu thấy đấy, đã qua nhiều năm như vậy mà tôi còn sống tốt. Trên đời này vốn không có nguyền rủa gì hết, cậu cũng không thể mang tới vận xấu cho người ta. Những chuyện kia chỉ là trùng hợp. Vậy nên, cậu có thể tin tưởng bản thân, cùng nhau sống tốt, được không?"

"Vì sao đột nhiên lại nói đến chuyện đó?" Đã mấy năm nay họ không nhắc tới đề tài này rồi.

Thiệu Hoa Trì hít sâu một hơi, nói ra điều mình đã ấp ủ trong lòng bấy lâu, "Phó Thần, nếu bây giờ trong lòng cậu không có ai, tôi cảm thấy chúng ta rất phù hợp, muốn kết thành một đôi. Chúng mình kết hôn đi."

Phó Thần lẳng lặng nhìn y. Trong lúc Thiệu Hoa Trì thấp thỏm chờ đợi, hắn lắc đầu, "Không được."

Thiệu Hoa Trì cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tôi đen, cố gắng duy trì nét mặt bình tĩnh.

Phó Thần vội đỡ lấy y, vẻ mặt trang nghiêm, giống như đã đưa ra một quyết định hết sức quan trọng.

Hắn quỳ một gối xuống, nâng chiếc nhẫn mình làm thê tích góp mua được, đeo vào tay Thiệu Hoa Trì, vừa vặn như in, "Chuyện kết hôn không nên để em đề cập tới, mà phải là tôi. Em không nên đoạt quyền lợi của tôi như thế. Thiệu Di Nhiên tiểu thư, em có đồng ý gả cho tôi không?"

Hai hàng lệ tuôn dài, đầu vui sướng. Không màng giới tính, không màng bối cảnh. Khoảnh khắc ấy, y ngập tràn cảm kích, cảm kích trời xanh đã ban người đàn ông này cho mình.

Y có cảm tưởng mình đã chờ đợi giây phút này rất lâu. Điều gì đó đã từng mất đi, này ùa về ngập tràn trong lồng ngực.

Thiệu Hoa Trì không thể thốt nên lời, chỉ biết gật đầu lia lịa.

Cho dù y biết, y muốn kết hôn là để bên nhau trong lúc khó khăn hoạn nạn, không phải chỉ để chung sống qua ngày, cũng không phải ký một giao ước trống rỗng giữa nam và nữ, càng không muốn Phó Thần dùng cách này để trả ơn.

Bở vì y muốn kết hôn, cho nên Phó Thần mới đồng ý, cho nên Thiệu Hoa Trì không đề cập tới chuyện "yêu đương." Mà Phó Thần cũng chưa từng nói qua lời ấy. Không cần thiết, việc gì phải khiến đôi bên khó chịu.

Thiệu Hoa Trì lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo vào tay Phó Thần. Nhìn đôi nhẫn biểu tượng cho sự thành đôi sáng lấp lóe trên ngón tay, y không giấu được nụ cười hạnh phúc, "Cậu đã chuẩn bị từ trước rồi? Biết là tôi sẽ đề nghị sao?"

Đây chẳng phải là cố tình cười nhạo mình à?

Phó Thần lắc lắc đầu, hắn chưa thần thông quảng đại đến mức ấy, "Tôi luôn nghĩ ngày này rồi sẽ tới."

Thế thì chẳng bằng chuẩn bị sớm một chút, nhưng không ngờ nhanh như vậy.

Thiệu Hoa Trì ngẩn ngơ, chậm rãi nở nụ cười. Có những lời này của ngươi, đời này đã đáng giá lắm rồi.



Nhắc đến áo cưới, Thiệu Hoa Trì trong lòng kiên quyết cự tuyệt. Nhiều năm nay y chưa từng mặc váy, đừng nói là thứ váy hoa lệ lung linh thế này. Lúc nào y cũng mặc quần bò áo phông đơn giản. Có lẽ thái độ miễn cưỡng đồng ý của y quá rõ ràng, Phó Thần chỉ im lặng nhìn.

Sau đó, y phát hiện ra Phó Thần bỗng nhiên bận rộn bao việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Chẳng lẽ Phó Thần cảm thấy hối hận rồi.

Có một tối, lúc y đi tiểu đêm, trông thấy một cảnh khiến y hãi hùng.

Y đẩy mạnh cửa, xông vào phòng. Phó Thần ngẩng mặt lên khỏi máy may, "Sao lại dậy rồi? Mau ngủ tiếp đi, mai còn phải đi làm nữa."

"Anh..... Đang làm gì vậy?"

"Em không thích mặc váy cưới thì không cần mặc. Chẳng có ai quy định là trong hôn lễ nhất định phải mặc váy cưới, thế thì đổi thành tây trang là được. Anh hỏi các đàn chị khoa thiết kế ở trường, học làm bản vẽ. Mấy hôm trước đã đi Quảng Châu để chọn vải. Tuy không được chuyên nghiệp như thợ may nhưng chắc cũng kịp hoàn thành trước hôn lễ của chúng mình. Nếu là anh may tặng, không biết em có chịu mặc không?"

Thiệu Hoa Trì ngây ngẩn nhìn vài sản phẩm thất bại bên cạnh chiếc máy may, lồng ngực như bị ngàn cân đè nặng. Y nhào tới ôm lấy Phó Thần, khàn giọng nói. "Vâng."

Tấm lòng người ấy mênh mông như biển lớn, tựa hồ có thể dung túng cho mọi thứ của mình.

Mà y thật may mắn, có thể tìm được thời điểm thích hợp nhất để đi vào trái tim hắn.



Kể từ khi Thiệu Hoa Trì nhập vào Thiệu Di Nhiên thì không hề trang điểm một lần, cũng không thèm chăm sóc. Nếu không phải là thủ môn khoa đầu thai thì khuôn mặt này chắc chẳng dám vác ra đường.


Sáng hôm ấy, y tỉnh lại trong vòng tay Phó Thần, khuôn mặt lạnh lùng lại hiện lên một vệt đỏ ửng, hôn nhẹ lên má Phó Thần rồi mới rời giường đi rửa mặt.

Y vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương. Hả ? Cái gì đây?

Y bỗng phát hiện trên mặt mình có mấy vết tàn nhang rất rõ, làn da cũng vàng như nến, thậm chí khi cười còn xuất hiện mấy vết chân chim nhàn nhạt. Y quay nhìn người đang ngủ say trên giường, da mặt căng bóng. Tâm trạng y lập tức chìm xuống đáy vực.

Y vốn đã lớn hơn hắn vài tuổi, da dẻ phụ nữ còn rất dễ lão hóa, qua hai lăm tuổi là bắt đầu nhìn rõ rồi.

Tuy y không quan tâm đến dung mạo, nhưng nếu đứng cạnh Phó Thần mà nhìn không xứng đôi thì không thể chấp nhận được.

Vì thế, Thiệu Hoa Trì dành cả tháng tiền lương để mua một lố đủ chai lớn chai nhỏ các loại mỹ phẩm.

Nhưng ngay sau đó, y nhận ra, không biết có phải do thân thể Thiệu Di Nhiên bị y chiếm đoạt hay không, bôi cái gì lên cũng bị dị ứng.

Thiệu Hoa Trì ủ rũ gục đầu xuống bàn. Dốc hết quyết tâm mới dám là vậy, thế mà kết quả lại là một cái mặt sưng vù.

Phó Thần tan làm về, trông thấy gương mặt như bị hủy dung của vợ, vội vàng lôi y tới bệnh viện.

Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, Phó Thần lạnh mặt.

Tuy mọi việc trong nhà hầu như đều do Thiệu Hoa Trì quyết định, nhưng những lúc quan trọng, chỉ cần Phó Thần nghiêm túc thì Thiệu Hoa Trì không có chỗ chen vào.

Một trận chiến tranh lạnh hiếm hoi bùng nổ.

Không lâu sau, Thiệu Hoa Trì về nhà, thấy trên bàn có mấy chiếc lọ không dán nhãn.

Cái gì đây?

Phó Thần đi ra từ phòng sách, tay cầm mấy cái chai, trên mặt đeo chiếc kính không gọng, nhìn cực kỳ nhà nhã nhặn tuấn tú, ngũ quan thâm thúy thêm mấy phần. Thất Thiệu Hoa Trì ngây ngẩn, hắn lạnh nhạt nói. "Dùng thử xem, thuần thiên nhiên, chắc sẽ không gây kích ứng."

"Là....cho em à?" Không phải thứ chứ? Anh nhất định không phải Phó Thần mà em biết.

Mặt nạ, xịt khoáng, sữa dưỡng da? Nhiều như vậy ! Anh đi đánh chiếm phòng thí nghiệm nhà người ta à !

"Không cho em thì chăng lẽ cho anh? Trước giờ anh vẫn nghĩ em không quan trọng mặt mũi thế nào, chỉ cần thoải mái là được. Nếu biết là em để ý như thế thì anh đã sớm tìm hiểu cách làm mấy thứ này." Hắn vừa nói vừa đưa một chai khác cho vợ, là nước dưỡng da làm từ hoa hồng.

Phó Thần đưa đồ xong thì quay người đi không chút lưu luyến.

Thiệu Hoa Trì tròn mắt nhìn, bất chợt nhào tới ôm lấy lưng Phó Thần. Bây giờ y mới nhận ra, Phó Thần đã trưởng thành, là một người đàn ông đĩnh đạc, "Đúng là em không để ý."

Nhưng em không muốn già đi, không xứng với anh.

Đứng im một lúc, Phó Thần mới kéo tay Thiệu Hoa Trì ra, lạnh lùng ghét bỏ nói. "Bỏ ra đi, em nóng quá."



Sinh con, lại là vấn đề nan giải khác.

Cả hai đều ắp ba mươi nhưng vẫn chưa có một mụn con. Thiệu Hoa Trfi đương nhiên không muốn sinh. Nhiều năm trôi qua rồi, y đã xem nhẹ nhiều điều, nhưng chuyện sinh con là ngoại lệ. Đây là vấn đề mấu chốt, cũng mang tính nguyên tắc, không thể phá bỏ.

Lúc kết hôn, y đã thỏa thuận với Phó Thần, sau này bọn họ sẽ không có con.

Nhiều năm trôi qua, Phó Thần càng lúc càng có thành tựu trong ngành tâm lý học, thậm chí còn được mời làm chuyên gia cố vấn tâm lý ở tổ trọng án, nhận mức lương trên trời.

Địa vị xã hội cao cũng đi kèm với những lời bàn tán. Ví dụ như mấy người bạn bè, đồng nghiệp thường ngày phải tiếp xúc, bọn họ tỏ ra cực kỳ quan tâm. Thiệu Hoa Trì không biết Phó Thần nghĩ sao về chuyện này, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng tỏ ra muốn ép buộc y.

Hôm ấy, Phó Thần đón y lúc tan làm. Hai người đi siêu thị, mua đồ ăn cho mấy ngày sau.

Trên đường về, bọn họ gặp một cô bé bị lạc mất cha mẹ. Có lẽ khuôn mặt Phó Thần quá mức vô hại nên cô bé kia dính chặt lấy. Mà cô bé lại rất đáng yêu, hai mắt to tròn, mũi nhỏ nhắn, môi hồng hồng, trên người còn có mùi phấn thơm phưng phức, khiến người ta yêu thích cực kỳ.

Phó Thần hết sức kiên nhẫn ôm cô bé, dịu dàng dỗ dành, sau đó mới dẫn đi tìm cha mẹ bé.

Sau khi người mẹ hậu đậu kia tìm được con thì luôn miệng cảm ơn, nhưng bị Phó Thần mắng cho không nhấc mặt lên được.

Phó Thần bình thường không bao giờ giáo huấn ai, thậm chí còn chưa từng nói lời nặng nề. Có lẽ vì theo ngành tâm lý học nên hắn luôn khống chế cảm xúc của mình rất tốt.

Nhưng chỉ riêng lần này, hắn răn dạy người mẹ để lạc con kia rất lâu, mãi đến khi người kia phải luôn miệng thề thốt không bao giờ lơ đễnh nữa mới chịu thôi.

Lúc bấy giờ, Thiệu Hoa Trì mới phát hiện ra Phó Thần thực ra rất thích trẻ con.

Chỉ là hắn chưa từng nói ra.

Hắn không bao giờ làm điều gì khiến mình khó xử.

Đây là sự săn sóc của riêng Phó Thần.

Hôm ấy, sau khi hai người ăn bữa tối, Phó Thần rửa bát xong, lúc đi ra thì thấy vợ mình ngồi trên ghế sô pha, trầm tư điều gì.

Phó Thần lại pha cho Thiệu Hoa Trì một chén trà đại mạch để giúp tiêu cơm.

Sau đó hắn lấy một quyển sách trên giá, ngồi xuống cạnh y.

"Phó Thần, anh có muốn có con không?" Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên hỏi, như thể mới đưa ra quyết định nào đó.

"Không muốn." Phó Thần bình tĩnh cự tuyệt.

"Nhưng em muốn."

"Ừ." Hắn đọc sách, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

"Ừ cái gì mà ừ, em nói em muốn có con. Chúng mình sinh một đứa đi. Anh xem, em cũng có tuổi rồi."

"Phiền lắm, không cần."

"....." Ông đây muốn là được rồi. Xem nhưng ông đây xin nhà ngươi !

Mẹ nó, xin ngươi cho ta một đứa con đi được không !

Phó Thần cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, lúc nhìn lên thì thấy bộ mặt dữ tợn của bà xã.

......

Chín tháng sau, một đứa bé oa oa chui ra.

Nhìn Phó Thần luống cuống tay chân ôm con, chút đau khổ hậm hực trong lòng Thiệu Hoa Trì cũng vơi đi phần nào.

"Anh muốn đặt tên gì cho con?"

"Ừ, gọi là Phó Thiệu." Anh + em = chúng ta.

"Phó Thiếu?" Anh có nghĩ đến tâm trạng của người gọi cái tên này không hả?

*Thiếu ở đây là thiếu gia đó*

.

Mười lăm năm sau.

Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên sốt cao liên tục, không có bất cứ dự báo gì. Đó là một loại bệnh mới phát hiện (corona ???) , sốt cao không hạ, chữa trị thế nào cũng không có kết quả. Trong những ngày cuối cùng, có Phó Thần luôn luôn bầu bạn, y chậm rãi khép mắt, kết thúc cuộc đời mình khi hãy còn trẻ.


Ngày tang lễ, mây mù che lấp bầu trời. Từng đám mây dày đặc bao phủ tầng không. Gió lạnh thổi đến, khiến lòng người trĩu nặng. Hôm đó, những bạn bè đồng nghiệp của Thiệu Hoa Trì đều đến dự, còn có cả Michelle từng cùng làm chung tại viện an dưỡng.Cô nhìn người đàn ông đứng trước bia mộ, như một pho tượng lạnh lẽo được đúc từ băng, ánh mắt chua xót.

Cô nghĩ, trên đời này chẳng ai đau khổ hơn người đó.

Máy điện thoại chợt rung. Có tin nhắn mới.

Phó Thần do dự một lát, mới mở điện thoại di động ra. Trên màn hình là một bức ảnh chụp lén, của một người phụ nữ ngồi dưới gốc cây, ôm đứa bé con trong lòng. Tay hắn lẳng lặng vuốt ve một lát, mới mở khóa.

Khi nhìn thấy tên người gửi, hắn sững sờ như bị sét đánh.

Là tin nhắn từ Thiệu Di Nhiên.

Đây là một tin nhắn được hẹn giờ. Hẳn là Thiệu Di Nhiên đã chuẩn bị từ lâu. Trong đó nói, sau này, mỗi năm sẽ có một tin nhắn tự động gửi tới. Hóa ra, em đã sớm biết mình không thể đi cùng anh đến cuối cuộc đời. Anh đúng là sao chổi xui xẻo, ha ha.

Nụ cười của Phó Thần rạn vỡ, nhìn tấm bia lạnh băng cùng ánh mắt hạnh phúc của người phụ nữ trong tấm hình dán lên đó. Hán phải chống tay lên bia mộ mới không ngã khụy xuống.

Trời đổ cơn mưa phùn, hắn vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

Em thật tàn nhẫn, Thiệu Di Nhiên.

Em cho anh một gia đình, rồi lại tự tay tước nó đi.

Phó Thần bỗng nhớ tới ngày đó, trước lúc lâm chung, Thiệu Di Nhiên kéo tay hắn, "Phó Thần, hứa với em một việc."

"Được."

"Em còn chưa nói là việc gì mà." Mười lăm năm, trộm đươc bấy nhiêu ngày hạnh phúc, nhưng dù chìm đắm trong hạnh phúc, y chưa từng quên lời thề. Người kia quả không lừa gạt y, hôm nay đã đến hạn mười lăm năm ấy rồi.

Y trả cái giá lớn, cũng được đền đáp đủ. Chỉ cần cho y thêm chút thời gian, để nói thêm vài lời với người đàn ông này.

"Được." Dù là việc gì, anh cũng hứa với em.

"Anh hãy sống, dù xảy ra chuyện gì, cũng không được từ bỏ cuộc sống của mình."

"......"

Thiệu Hoa Trì sửng sốt, thoáng lo sợ, "Phó Thần?"

"........Được !" Từ từ này ra, e rằng Phó Thần chẳng thể nói gì khác.

"Nếu, có....kiếp sau, liệu anh có thể........." Yêu con người thật của em, chứ không phải kẻ mang bền ngoài của người phụ nữ có tên Thiệu Di Nhiên.

......

"Bố ơi, mẹ đâu rồi?" Một đứa bé tuấn tú như phấn điêu ngọc mài, kéo kéo tay Phó Thần.

Phó Thần nhìn đứa trẻ tập hợp đủ mọi nét đẹp của cả hắn và Thiệu Di Nhiên, kìm nén cảm xúc trong lòng, ôm đứa bé lên.

"Mẹ đi du lịch. Từ giờ đến lúc mẹ về, bố con mình sẽ ở với nhau." Hắn vùi mặt lên vai thằng bé, hít sâu.

Phó Thiệu phát hiện hắn dường như run rẩy, "Bố, bố lạnh lắm à?"

"Không, bố không lạnh........"

"Bố, bố đừng khóc." Đôi bàn tay mũm mìm sờ lên khuôn mặt khô ráo của Phó Thần.

"Bố không khóc, khóc phải chảy nước mắt."

Hắn ôm lấy đứa bé, dần dần biến mất trong màn mưa.

Anh hứa với em, sẽ thay em sống sót.

Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, nhất định sẽ sống thật tốt.

.

.

.

Trọng Hoa cung.

Thiệu Hoa Trì vừa mới hạ sốt lại liên tục gặp ác mộng nhiều ngày, khiến đám thái giám cung nữ hoảng đến xoay như chong chóng.

Hôm nay, Cát Khả ngồi bên cạnh coi Thiệu Hoa Trì, buồn ngủ chống cằm, nhưng vẫn cố gắng tập trung để xem Thiệu Hoa Trì có biến chuyển gì không.

"A---" Một tiếng hét thảm vang lên. Cát Khả kinh hãi, suýt nữa ngã lăn từ trên ghế xuống.

Thiệu Hoa Trì thở hổn hển, bật dậy trên giường. Trái tim đập thình thịch khiến y không ý thức được mình đang ở đâu.

"Điện hạ, ngài thấy thế nào, thân thể có khó chịu không?"

"......" Thiệu Hoa Trì không trả lời, chỉ thở dồn dập.

"Có phải lại mơ thấy ác mộng không?" Nó nghe thấy hình như lúc nằm mộng, điện hạ vẫn liên tục nói gì đó.

Thiệu Hoa Trì khẽ lắc đầu. Không phải ác mộng nhưng cũng không phải mộng đẹp. Y ôm ngực, cảm giác nơi này tựa như vừa mất đi thứ gì đó, thật trống trải.

Cát Khả đang muốn lại gần, lại bị chặn ngang, "Ngươi ra ngoài trước đi."

"Thất điện hạ, nô tài phải gọi thái y...."

"Ta nói đi ra ngoài, ta muốn yên tĩnh một lát."

Cát Khả kéo mấy người Bích Thanh, Quỷ Tử xuống. Thiệu Hoa Trì lại nằm xuống giường, nhìn tấm màn minh hoàng. Dù cố đến mấy y cũng không thể nhớ ra mình vừa nằm mơ thấy gì.

Nhưng y chỉ mơ hồ cảm thấy, hình như trong giấc mộng, y từng sống một cuộc đời khác, còn có một đoạn ký ức không thể xóa nhòa.