Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 10






Hắn lúc đầu cho rằng Đức phi muốn hắn làm trung nô, hoặc là đi biệt cung làm nội ứng, lại có thể nhìn ra được năng lực đặt biệt của hắn trong ba năm qua, vạn vạn không ngờ tới đáp án dễ hiểu nhất. Nếu câu trả lời là như vậy, hắn cũng hiểu ra vì sao Đức phi lại hao tâm tổn trí vì mình.

Hắn bỗng nhớ đến ngày đưa Đức phi hồi cung, Đức phi hết sức ôn hòa hỏi quê quán thân sinh cùng gia quyến.

"Nô tài....không dám." Phó Thần không chút do dự, đùng một cái quỳ sụp xuống. "Nương nương là vạn kim chi khu, sao có thể để thân mình vấy bẩn."

Kiếp trước hắn là một bác sĩ có danh tiếng, tuy nói là bác sĩ nhưng trên thực tế, nói là chuyên gia tư vấn tâm lý thì đúng hơn. Hắn gặp qua không biết bao chuyện dơ bẩn, giữ mồm giữ miệng là đạo đức nghề nghiệp. Khách hàng của hắn có nhiều người là ngôi sao nổi tiếng, cũng có người giữ địa vị cao trong xã hội, đều có những chuyện không thể phơi bày trước công chúng. Tiếp xúc nhiều với họ có thể khiến hắn bị biến chất, đây cũng là một trong số những nguyên hắn hắn quyết định bỏ nghề.

Sống nhiều năm trong môi trường đầy rẫy thị phi, có khi sẽ quên mất ước nguyện ban đầu của bản thân mình.

Các quý nhân trong cung luôn chỉ xem hoạn quan là nô tài, cơ bản sẽ chú ý người nào, hay nhắm trúng một ai, thói quen đời đời là như vậy. Mặt khác, trong mỗi triều đại thường xảy ra chuyện trái ngược, chính những thái giám đê tiện có thế lực sẽ ép phi tần không được sủng hạnh phải phục vụ mình.

Đức phi cũng không nổi giận khi Phó Thần cự tuyệt, nàng có lẽ đã sớm dự liệu trước kết quả này, trái lại càng thêm hài lòng, khí tiết này của tiểu thái giám mới chính là chỗ độc đáo. Bàn tay mới sơn đỏ chót của nàng vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của Phó Thần.

Phó Thần chỉ cảm thấy mũi nhọn của bộ móng kia vạch qua da thịt, như gần như xa, lại giống một con dao sắc uốn lượn quanh tim mình.

"Ai nấy đều ham quyền lực, ngươi không muốn sao?"

"Biết vì sao ta chọn ngươi không? Ngươi có một đôi mắt vượt xa tuổi tác, trong đó cất giấu những dục vọng ngay cả chính ngươi cũng không nhận ra."

"Ngươi như vậy bộ dáng, có thể có càng tốt lựa chọn, mà ta, có thể cho ngươi."

"Ngươi là người thông minh, tự biết mình nên chọn lựa thế nào."

Nàng nói một hơi dài, có thể gợi lên những khao khát tiềm ẩn sâu kín nhất trong lòng người.


Phó Thần lặng im không nói, nghe từng lời từng câu của Đức phi nện vào lòng. Đức phi đứng dậy, ung dung hoa quý, hơi thở nàng chậm rãi phun bên tai, lan bên cổ Phó Thần. Phó Thần không nhịn được rùng mình, nàng cười khẽ: "Ta từng có người thương, khi ta quen chàng cũng tầm tuổi như ngươi, cũng cất giấu trong đáy mắt nhiều điều bí mật, tính tình cẩn thận như ngươi, bộ dạng sạch sẽ thanh tú như ngươi. Năm đó ta còn là thứ nữ bị gửi ở vùng nông thôn hẻo lánh không người ghé thăm, bỗng một ngày thánh chỉ của hoàng thượng giáng xuống, gia nhân ta đưa ta tiến cung, sau lại biết ta và hắn có tình ý, cũng bắt hắn vào cung."

Mà nam nhân vào trong cung, chỉ có một con đường.

Nhà Đức phi này cũng quá tàn nhẫn, làm thế chính là loại bỏ toàn bộ khả năng có thể gây nguy hiểm.

Phó thần lúc này mới quay về phí Đức phi, vẻ mặt hoang mang: "Vậy người đó về sau...."

"Chết rồi."

Phó Thần không hỏi chết như thế nào, mà Đức phi hiển nhiên cũng không muốn nhắc tới.

"Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, bản cung tất nhiên hiểu được chỗ khó xử của ngươi, sẽ không ép buộc."

"Chuyện hôm nay, nếu bản cung nghe được bất cứ lời đồn đại nào, gia nhân ngươi ở ngoài cung cũng bị liên lụy."

"Lui xuống đi, bản cung mệt rồi."

Cuối cùng hắn bị Đức phi biếng nhác phẩy tay trong không khí, thất thần ra khỏi Phúc Hi cung.

Hắn tin chắc, bất cứ thái giám nào được chủ tử để mắt cũng sẽ ngay lập tức đáp ứng.

Nhưng hắn không đáp ứng luôn, có lẽ trong mắt Đức phi đã trở thành loại người không biết tốt xấu.

Mà chuyện Đức phi làm nếu bị phạt hiện ra cũng là trọng tội chu di cửu tộc, phải chán ghét hoàng đế đến mức nào mới quyết định như thế.

Lại nghĩ ngày thường Đức phi ở trong cung có tiếng là giàu nhân mạch, hoàng thượng tuy không thường qua đêm nhưng luôn ân sủng người nhà nàng.

Hắn bất chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ chân lên đầu.

Nếu hắn thuận theo, phải chăng sẽ dựa vào cái, trở thành nam sủng, đồ chơi trong tay nữ nhân?

Thậm chí còn không bằng nam sủng, trong mắt kẻ khác hắn chỉ là một hoạn quan.

Một cơn co rút dạ dày kéo tới, hắn bổ nhào đến đám cây um tùm trong góc, đồ ăn chưa tiêu hóa trong bụng cứ thế nôn ra.

Phun đến bụng dạ trống rỗng mà vẫn còn nôn khan, nước mắt sinh lính dàn dụa trên hốc mắt, trên mặt và ngực vẫn lưu lại tàn dư những cái vuốt ve của nữ nhân kia, yết hầu lại nóng cháy. Chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ có khi lên đến hai giáp, hắn chợt nhớ đến câu nói hay lưu hành ở thời hiện đại: dù có là lão già tóc bạc cũng sẽ thích thiếu nữ đôi tám niên hoa.

Có lẽ định luật này cũng đúng với nữ nhân, ở chốn thâm cung tịch mịch này lâu cũng muốn tìm vui vẻ.

Mà bản thân mình làm được việc vui, hắn nên mang ơn chăng?

Đây là thứ đạo lý gì? Hắn còn muốn xé nát bản mặt tươi cười lả lướt của nữ nhân kia.

Phó Thần lảo đảo đi ra khỏi bụi cây, không phát hiện ra một đô mắt thánh khiết trầm tĩnh đang dõi vào mình, chính là tam hoàng tử mà ai cũng tưởng là rời đi đã lâu.

Thiệu An Lân bất động đứng từ xa, nhìn theo đến khi Phó Thần khuất dạng.

Phó Thần là người biết quy củ, dù trong lòng nhiều ưu tư cũng không tùy tiện phát tiết, hắn rời khỏi Phúc Hi cung liền quay về Giám Lan viện.


Khi đi ngang qua một tòa cung điện lại nghe thấy tiếng chửi rủa ầm ĩ.

"Này, thằng ngốc, còn không qua đây bò qua hang gia gia."

"Ha ha ha ha, mau đến đây nhặt đi, thằng ngốc này ngốc thật!"

Một người áo quần xộc xệch, ôm đầu kêu lên the thé, từ cửa lao ra, đụng thẳng vào vào người Phó Thần.

Phó Thần bừng tỉnh, chợt trông thấy một đôi mắt quen thuộc, rõ ràng là người đã phạt hắn quỳ trước mặt trời giữa trưa, thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì.

Sau khi nghe được tiếng người đuổi theo, Thiệu Hoa Trì vừa xô phải Phó Thần cũng không để ý tới hắn nữa, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Phó Thần áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng, không hề nghĩ ngợi xoay người trốn ra sau cột. Hai tháo giám lập tức đuổi tới, bắt lấy Thiệu Hoa Trì đang vùng vẫy điên cuồng vào trong, đóng cửa lại ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Phó Thần nhìn xuyên qua lỗ hổng của hoa văn trạm trổ trên tường, thấy Thiệu Hoa Trì ánh mắt ta rã, vẻ mặt ngây ngây dại dại, quần áo dính bìn đất, tựa như thấy được Phó Thần đang theo dõi mà hướng về phía hắn, a a a a nở nụ cười. Bộ dạng kia cùng vẻ ẩn nhẫn ngạo mạn mà Phó Thần từng thấy trước đây cứ như hai kẻ khác nhau. Phó Thần tháng trước đã nghe, thất hoàng tử sau khi ngã xuống hồ thì phát sốt, bệnh nặng nhiều ngày đến mức thần trí không rõ, ngay cả thái y cũng bó tay. Tuy cứu được mạng y về nhưng lại trở nên si ngốc. Hoàng đế vốn đã không thích mẹ con Lệ phi, vốn đã định xóa tên y trong danh sách hoàng tử, nhưng lại có hoàng hậu thiện tâm cùng đại thần ngăn cản mà từ bỏ, cuối cùng giao cho hoàng hậu nuôi nấng.

Phó Thần cũng biết, sở dĩ hoàng đế nhẫn tâm như vậy, có lẽ bởi cho rằng thất hoàng tử không phải nhi tử của mình.

Tòa cung điện này ngày thường không một bóng người, nếu muốn hành hại ai cũng không sợ bị phát hiện, mà hai thái giám này, có lẽ do hoàng hậu phái đến đưa cơm.

"Hắn đang nhìn cái gì vậy? Đằng kia có người sao?" Một trong hai tên thái giám có bộ mặt dài như mặt ngựa, nhìn về phía Phó Thần nhưng không thấy ai.

"Đâu có ai, ngươi so đo với thằng ngốc này làm gì?" Một thái giám gầy gò khác kéo hắn, đảo mắt nhìn chung quanh.

Thái giám mặt ngựa vung tay, tát một cú vang dội lên mặt Thiệu Hoa Trì, nghe âm thanh đủ biết dùng lực lớn bao nhiêu.

Nửa bên mặt nạ bị đánh rơi xuống, hai thái giám lập tức bị nửa khuôn mặt quỷ khiến cho phát hoảng, lao vào níu nhau.

"Trời ơi quỷ !"

"Thật ghê tởm !"

"Mang gương mặt quỷ thế này mà còn dám sống trên đời!"

"Khó trách sao Lệ phi bị biếm vào Cảnh Dương cung, nhất định do tên người không ra người quỷ không ra quỷ này làm hại, sao chổi xui xẻo!"

"Bệ hạ như vậy là còn quá nhân từ, vẫn để cho con quỷ này ở trong cung."

Khi bọn họ chửi rủa hăng say lại không biết Phó Thần từ phía sau tường lặng lẽ siết góc áo. Sao chổi xui xẻo, cách gọi thật quen tai. Đời trước hắn chính là như vậy, bị người người gọi là tai tinh. Khắc phụ khắc mẫu khắc thê khắc tử, cả một đời định trước sẽ cô độc, ngay cả chính hắn cũng hoài nghi, có phải hắn thật sự đã khắc chết những người thân yêu bên mình.

Nửa khuôn mặt quỷ của Thiệu Hoa Trì hôm nay càng thê thảm không nỡ nhìn. Một con mắt đã bị những bọc mủ đen sưng phồng chen chúc che kín, mà bọc mủ kia vừa bị đánh qua mà vỡ bung, chảy ra nước mủ đặc sệt, mà nửa bên con lại vẫn đẹp đẽ như trích tiên, chênh lệch quá lớn như vậy bảo sao người nào nhìn thấy cũng bị dọa ngất.

Hai thái giám này cũng không phải chưa thấy qua cảnh máu me, chịu đựng ghê tởm, lại một lần nữa đến gần Thiệu Hoa Trì.

Thái giám mặt ngựa hất hàm, thô bạo túm tóc Thiệu Hoa Trì mà kéo: "Ai cho ngươi nhìn? Ai cho ngươi lộ mặt? Ai cho ngươi cười? Cười, cười, ngươi cười nữa ta xem!"

Thiệu Hoa Trì bị kéo đau đến khóc oa oa, nhìn rất thống khổ.

Thái giám mặt ngựa kia lại như tìm được lạch thú mới. Có thể áp đảo chủ tử ngày ngày chỉ xem nô tài như cỏ rác, là chỗ tốt nhất để xả ra mọi căm phẫn bấy lâu, đặc biệt là thất hoàng tử vốn dĩ ngạo mạn này.


Thái giám mặt ngựa ném bát cơm xuống đất, một tay đè đầu Thiệu Hoa Trì mà ấn xuống, rau xanh cùng hạt cơm dính đầy mặt. Lưng Thiệu Hoa Trì bị ép cong, hai tay vung vẩy trong không khí, luôn miệng kêu ô ô, dường như hít thở không thông.

"Này, ngươi vừa phải thôi, nương nương chỉ bảo chúng ta đi xem thử xem hắn có ngốc thật hay không. Hắn dù sao cũng là hoàng tử, nếu ra tay không dè chừng cũng sẽ phải chịu tội đấy." Thái giám gầy bên cạnh lôi kéo hắn, sợ sẽ xảy ra án mạng, vô luận nói thế nào đây cũng là hoàng tử.

"Sợ cái gì, giờ hắn cũng chẳng còn là thất hoàng tử, còn không bằng chúng ta." Thái giám mặt ngựa lại không hề sợ hãi.

Lời này cũng là sự thật. Nghe nói sau khi Lệ phi bị biếm vào lãnh cung, hoàng thượng không còn chút để tâm đến thất hoàng tử này. Không ngờ hoàng hậu nương nương nhân từ độ lượng, chủ động rat ay nuôi nấng đứa trẻ được coi là tai tinh chuyển thế này. Trong cung càng lưu truyền rộng rãi, tung hô hoàng hậu nương nương là thiên tiên hạ phàm, từ bi vi hoài.

Vì thái giám gầy kia ngăn cản, thái giám mặt ngựa cuối cùng cũng không đè chết người.

Hắn bỗng nhiên cười tà, giống như nghĩ ra ý gì hay, chọc chọc người bên cạnh: "Ta nói này, ngươi đè hắn xuống đi."

"Ngươi muốn làm gì?" Thái giám gầy quét mắt nhìn gương mặt quỷ, mặt tái mét, cũng không muốn biết thái giám mặt ngựa kia muốn làm trò vui gì, chỉ thầm nghĩ nên nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi đây.

"Ngươi ấn hắn quỳ xuống, sau đó..." Thái giám mặt ngựa mở hai chân, chỉ chỉ dưới đũng quần: "Bắt hắn bò qua."

"Ngươi...... ngươi điên rồi sao, hắn là hoàng tử !"

"Hoàng tử thì làm sao? Đời này có thể bắt hoàng tử chui qua háng, ta chết cũng vinh dự!"

Thái giám mặt gầy vốn không đồng ý, chuyện đại bất kính như vậy nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng một lát sau cũng có chút tâm động. Đây chính là hoàng tử đó!

Bỗng nhiên lúc này, từ bên ngoài có tiếng thỉnh an vang lên, gần gần xa xa nghe không rõ ràng.

Hai thái giám nhanh chóng thu liễm ác ý trên mặt, thoắt cái thu dọn mặt đất một phen, lại thô lỗ lấy đồ ăn dính trên mặt thất hoàng tử, vội vào cào lại tóc cho y, cũng mặc kệ y còn đang kêu khóc oa oa đã chạy vội ra khỏi cửa.

Phó Thần đợi chừng một chén trà sau, xác định hai thái giám kia không quay lại mới đi vào.

Vừa rồi hắn cũng không chắc hô tiếng thỉnh an có thể dẫn hai thái giám đi hay không, nhưng cũng may bọn họ chột dạ.

Hắn nhẹ nhành đến gần Thiệu Hoa Trì, lại phát hiện thiếu niên đang gục đầu, hoàn toàn chim đắm trong thế giới riêng, loay hoay với quần áo của chính mình, không phát hiện ra Phó Thần. Hắn ngồi xuống, vỗ nhẹ lưng y, khẽ gọi: "Thất điện hạ?"

Y ngẩng đầu, ngước gương mặt quỷ lên đối diện Phó Thần. Phó Thần đời trước đã thấy qua đủ thứ kinh sợ nên cũng không tỏ ra chán ghét, lại cầm lấy miếng khăn mang bên mình mà nhẹ nhàng lau huyết thủy trên mặt.

Phó Thần nhìn không ra trong đôi mắt kia có vẻ gì là đang giả vờ. Hắn từng biết một kẻ sát nhân có tài năng trinh sát cùng ngụy trang bậc thầy, có thể làm giả ánh mắt, sắm vai đạt đến nỗi có thể lừa gạt được chính mình. Khi đó hắn hỗ trợ cảnh sát với vai trò cố vấn. Đối tượng từng là giáo sư ngành tâm lý tội phạm, quá trình thẩm tra không hề thuận lợi, Phó Thần nhiều lần tiếp xúc, đều bị đối phương dẫn dắt ngược lại.

Nhưng hắn không cho là thiếu niên Thiệu Hoa Trì này có năng lực cao siêu đến vậy.

Ít nhất, dựa trên quan sát trước mắt, hắn tin Thiệu Hoa Trì thật sự bị sốt đến thành người đờ đẫn.