Thái Châu Ký - Mễ Hoa

Chương 11




Buổi trưa hè oi ả, Hàn Sơn Ngọc dựa vào chiếu nghỉ ngơi, ta ở bên cạnh ngoan ngoãn chép chữ, Gia Nương yên lặng quỳ ngồi, giúp ta mài mực.

Ve sầu kêu râm ran, bóng cây xanh mát, ánh sáng lốm đốm lay động, chiếu lên gò má cúi thấp của Gia Nương.

Nàng lặng lẽ nhìn ta luyện chữ, chắc hẳn nhớ đến dáng vẻ đáng thương của ta khi bị ép uống sữa chua, nên không nhịn được lấy tay che miệng cười trộm.

Lúc Hàn Sơn Ngọc tỉnh dậy, sẽ kiểm tra chữ ta viết.

Nếu tâm trạng huynh ấy tốt, hoặc là rất hài lòng, sẽ cúi người xuống, thuận thế nắm lấy tay ta, dạy ta viết thơ trên giấy.

Cây hoè xanh liễu cao nuốt ve sầu mới, gió thơm mới thổi vào dây đàn.

Dưới cửa sổ lụa xanh khói trầm hương, tiếng cờ kinh động giấc ngủ trưa.

Mưa nhỏ vừa tạnh, lá sen nhỏ lật, hoa lựu nở rực rỡ.

Tay thon ngọc ngà nghịch nước trong, châu ngọc vỡ tan rồi lại tròn.

Đây là bài thơ đầu tiên huynh ấy dạy ta, ta ghi nhớ trong đầu, đọc ngược như chày.

Chữ của Hàn Sơn Ngọc tựa rồng bay phượng múa, thần thái thoát tục, rất đẹp mắt.

Huynh ấy còn dạy ta đánh cờ, vẽ tranh, cắm hoa, thậm chí là đàn cầm.

Những thứ đó đều không phải sở trường của ta, ta học rất khổ sở, lại không dám cãi lại, thỉnh thoảng sẽ nhỏ giọng nói một câu: "Học mấy thứ này vô dụng."

Hàn Sơn Ngọc nhướng mày nhìn ta, khóe miệng ngậm ý cười như có như không: "Theo muội thấy, học cái gì mới hữu dụng?"



Ta quan sát sắc mặt huynh, nhịn không được nói: "Mấy thứ này đều là thứ dùng để giải khuây lúc rảnh rỗi, biết cũng được không biết cũng không sao, Hàn quân vì sao nhất định phải bắt muội học?"

"Chính vì là thứ dùng để giải khuây nên ta mới muốn muội học."

Hàn Sơn Ngọc nhìn ta, ánh mắt trong nháy mắt lại trở nên lạnh lùng: "Bị vây hãm trong nhà, luôn phải có thứ để yêu thích, nhân sinh dài đằng đẵng, thứ dùng để g.i.ế.c thời gian tự nhiên là càng nhiều càng tốt, hiện tại muội không cần phải thích, nhưng ít ra sau khi học xong, ngày sau sẽ không đến nỗi cô độc."

“Nhưng mà, vì sao muội sẽ cô độc?" Ta bày ra vẻ mặt mờ mịt, không hiểu lời huynh ấy nói.

Ánh mắt huynh nhìn về phía ta có chút thương hại, đưa tay ra xoa đầu ta: "Sẽ có một ngày, muội sẽ hiểu."

Lời này thật sự càng khiến ta khó hiểu, ta muốn hỏi rõ ràng, nhưng huynh không giải thích thêm nữa.

Tông Chính đường canh phòng nghiêm ngặt, thân phận Hàn Sơn Ngọc tôn quý, tuy rất ít khi ra ngoài, nhưng cũng không phải lúc nào cũng rảnh rỗi gặp ta.

Lúc huynh ấy không có ở đây, Gia Nương thỉnh thoảng sẽ dẫn ta đi chơi.

Gia Nương rất khéo tay, mùa xuân nàng sẽ hái hoa rồi dùng cối đá giã thành bột nhão, sau đó dùng vải thưa lọc lấy nước, tơ tằm mới se cắt thành kích thước miệng hũ son, ngâm hoàn toàn trong nước hoa, lấy ra phơi khô, sẽ thành son môi thượng hạng.

Mùa hè chúng ta còn dùng sào tre bắt ve sầu, Gia Nương làm keo dính bôi lên đầu gậy, ve sầu rất ít khi thoát được.

Nàng còn biết ủ rượu hoa quế, dùng nước suối trên núi Cao Sơn đạo, cùng với cây quế Đường đã có tuổi đời lâu năm trong phủ để làm.

Mỗi năm vào tiết Thu phân, trong Tông Chính đường luôn có một thị vệ, sẽ đích thân đi lấy nước suối trên núi, đưa mấy vò đến đây.

Rượu hoa quế của Gia Nương thơm ngon thanh khiết, chỉ dâng lên cho Hàn Sơn Quân.

Xuân qua hạ tới, chữ ta dần dần viết ngay ngắn, có thể miễn cưỡng đánh cờ với Hàn Sơn Ngọc, còn có thể đàn xong một khúc nhạc hoàn chỉnh.

A Tân luôn nói ta lại cao lên rồi, cần may thêm mấy bộ y phục mới.



Nàng còn nói ta đã trắng lên, là một cô nương mắt sáng răng trắng.

Ta rất vui vẻ, soi gương đồng khảm trai trong phòng, ngây thơ hỏi nàng: "Thật sự trắng lên rồi sao?"

A Tân gật đầu, cười nói: "Thật sự trắng lên rồi."

"Trắng đến mức nào?"

“Ừm, ta cũng không nói rõ được là trắng đến mức nào, tóm lại là trắng lên rồi."

A Tân vừa nói, vừa cười chải tóc cho ta, trước kia nàng luôn thích chải tóc hai bên cho ta, sau khi ta mười hai tuổi nàng liền bắt đầu búi tóc kiểu Triều Vân cho ta, sau đó cài một chiếc trâm vàng lên búi tóc.

Chiếc trâm vàng kia rất đẹp, trên đó còn khảm một viên minh châu rất lớn, là quà sinh nhật Hàn Sơn Ngọc tặng ta.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, A Tân đã chải đầu xong cho ta, ta vội vàng đi tìm huynh ấy.

Đình đài lầu các, lá sen trong hồ xanh mướt như đĩa, hoa sen hé nở, thanh tú xinh đẹp.

Trong màn che, Gia Nương không có trong đình, chỉ có một mình Hàn Sơn Ngọc đang chống cằm trên chiếu, nhắm mắt dưỡng thần.

Ngờ rằng huynh đã ngủ, ta cẩn thận quỳ ngồi trước giường, không nói gì.

Lông mi huynh khẽ động, chưa mở mắt ra đã gọi tên ta: "A Bảo."

Giọng Hàn Sơn Ngọc vẫn lạnh lùng như trước, giống như mùi dạ lai hương the mát trên người huynh ấy, còn nhiễm chút lười biếng của buổi trưa.

Ta liên tục gật đầu: "Là ta là ta, là A Bảo."