"Tùng.......... tùng......... tùng............" Tiếng trống đầu thu ngân lên, vang vọng và trong trẻo. Một năm học mới lại bắt đầu với biết bao niềm tin và hi vọng. Vy mỉm cười hạnh phúc. Những dòng cảm xúc khó tả cứ cuốn cô đi khỏi sự tập trung. Cô giờ đã là nữ sinh của lớp 11 rồi. Đã chẳng còn nhỏ bé gì nữa. Nghĩ lại những khoảng thời gian vừa trôi qua, bỗng dưng trong lòng cảm thấy vui vui. Nhưng ngày hôm nay, điều khiến cô bé vui nhất là sẽ cùng Thiên đi chơi hội. Ôi!! Vui quá đi mất!!! Những que kẹo bông ngọt lịm, những dải lụa đủ màu sắc bay ngang dọc trên bầu trời đầu xuân, những dòng người qua lại đông đúc và nhộn nhịp,.... Từ bé tới giờ Vy vốn rất thích chơi hội, cô bé thích nơi đông người. Nhưng lần đi hội này ko giống những lần khác. Bởi vì người đi cùng ko phải là chị giúp việc hay ba nữa, mà là....Thiên.
......................................................................................................................
Phố Hà Nội trải dài trong niềm vui và hạnh phúc của một ai đó. Chiếc xe đạp lăn bánh đề đều trên khu phố Hà Nội. Vy dang rộng đôi tay nhận lấy chút gió chớm xuân của Hà Nội sau một ngày mưa. Những lọn gió mơn man chớm xuân hôn lên khuôn mặt dễ thương rồi lùa vào mái tóc của cô bé. Những lọn tóc đan vào nhau rồi khẽ bay cùng cơn gió xuân.
- Vy!!!!!!!!!!!!!!_ Thiên guồng chân đạp xe qua vũng nước mưa còn đọng lại sau ngại hôm qua. Cậu vừa chăm chú đạp xe, vừa nói
- Sao vậy??????_ Vy ngước mắt lên nhìn Thiên. Nhưng ko có gì, chỉ có khoảng lưng rộng và mái tóc nâu của cậu
- Sắp qua ngã rẽ rồi kìa......!!! Ôm chặt lấy Thiên nhé!!!!!!
- Thôi ko cần đâu. Vy bám vào đây được rồi_Vy một tay huơ huơ trước mặt, một tay nắm lấy yên xe. Có lẽ chỉ cần như vậy thôi là đủ an toàn rồi.
- Nhanh lên đi!!!!! Sẽ ngã đấy!!!!!
- Thôi ko cần........_ Vy huơ tay, nhưng cô chưa kịp nói hết câu, Thiên đã nắm lấy tay cô bé và vòng qua eo mình. Vy bất ngờ nghiêng người về phía trước, khuôn mặt cô bé dần ửng lên. Vy áp mặt vào lưng cậu. Cô có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ và dứt khoát của trái tim cậu. Cậu cũng đang hồi hộp???? Thiên ko quay mặt lại. Có thể do cậu đang muốn tập trung chạy xe. Cũng có thể là do cậu ngại ngùng, ko muốn Vy nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này. Và có lẽ là do cả hai.
........................................................................................................................................
Chỉ vài phút sau, hai người họ đã hòa vào giữa dòng người đi trẩy hội đông đúc qua lại. thiên bất ngờ đưa tay ra nắm chặt lấy tay Vy. Cô bé ngạc nhiên quay sang, Thiên vội vã quay mặt đi, cậu nói khe khẽ:
- Cẩn thận kẻo lạc!!!!!
Vy mỉm cười gật đầu. Đôi lúc, cậu ấy cũng thật là đáng yêu!!!! Dù còn đôi chút gượng gạo của một chàng trai trong mối tình đầu nhưng cách thể hiện tình cảm của cậu ấy rất dễ nhìn thấy, rất dễ cảm nhận. Ánh mắt Vy chợt đụng vào con soc màu nâu nhạt dễ thương trong trò chơi gắp thú. Nó thật đẹp!!! Vy giật giật tay áo Thiên và đưa mắt sang nhìn con thú nhồi bông rồi cười rõ tươi. Thiên nắm tay Vy len qua dòng người và đi ngược trở lại
Họ dừng chân lại tại quán trò chơi. Thiên chạy ra chỗ đổi xu. Còn Vy, cô bé cũng ra quán bên cạnh mua một vài hộp bắp rang bơ. Có vẻ cả hai đều đang rất phấn khởi.
Thiên bỏ xu vào khe hở bên trái của máy rồi bắt đầu chơi. Cậu có cảm giác hơi lo lo. Thiên chưa chơi trò này bao giờ hết. Trước đây cứ thích cái gì là cậu mua thẳng luôn và cậu cũng chẳng mấy khi vào những nơi như thế này. Đúng!!! Có thể là cậu rất ghét bố của mình, ghét người đàn ông phụ bạc đã bỏ rơi mẹ cậu ngay từ khi mới cưới nên cậu đã và đang sống một cuộc sống ko giống như những cậu công tử khác. Ko thường xuyên ghé bar, ko đi motor hay xe hơi,..... Dù vậy, nhưng cậu cũng ko thường đến những nơi ồn ào như thế này. Dù sao thì cũng vẫn còn phụ thuộc nhiều vào người đàn ông đó - ba của cậu: vẫn sống trong nhà ông ta, để ông ta lo toàn bộ chi phí học tập,....... Có đôi khi cậu cảm thấy mình thật vô dụng. Rất khinh ông ta, nhưng lại luôn phụ thuộc vào ông ta. Nhưng dù sao ông ta cũng thương cậu thật lòng. Cuộc hôn nhân giữa mẹ cậu và ông ta là hoàn toàn bị cưỡng ép. Hai người họ dù ko có được hạnh phúc nhưng đã cố gắng sống bên nhau gần 10 năm. Bản thân người đàn ông kia cũng là nạn nhân. Thiên nghĩ vậy nhưng cậu vẫn chưa bao giờ quên được sự ra đi chẳng mấy thanh thản của mẹ mình. Bà ấy qua đời do một cơn nhồi máu cơ tim dữ dội khi nhìn thấy chồng của mình đang ân ái với một người phụ nữ khác. Và cứ thế, Thiên bị xoáy sâu và dòng cảm xúc trong quá khứ. Ánh mắt bà ấy lúc nhìn thấy cảnh ấy....nhẫn nại và chịu đựng. Đôi mắt Thiên đỏ hoe nhưng lại chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào. Cậu cố ghìm chặt dòng cảm xúc của bạn thân để trở thành một con người mạnh mẽ. Dù cậu biết rằng, làm như vậy, bản thân sẽ bị tổn thương nhiều hơn.
Và rồi Thiên dần quay trở lại thực tại. Cậu điều khiển bộ máy thật linh hoạt và khéo léo, hệt như người thợ chuyên nghiệp vậy. Vy đứng cạnh vừa ăn vừa cổ vũ nhiệt tình. Chiếc máy gắp đang xuống gần tới đích. Thiên mỉm cười mãn nguyện. Lần đầu tiên chơi nhưng cũng ko tồi. Nhưng bỗng nhiên, chiếc máy gắp đứng khựng lại, nhịp tim cậu như cũng đang ngừng lại theo. Làm sao đây???? Trong giây phút rối loạn, Thiên loay hoay bấm bừa các nút trên bộ điều khiển. Chiếc máy gắp quay hẳn sang hướng khác. Và thế là... lần đầu tiên gắp, thất bại thảm hại......
Nhưng ko sao, Thiên vẫn tiếp tục kiên trì và bền bỉ với công cuộc......"săn gấu"
Lần thứ hai, Thiên sắn tay áo lên và điều khiển thật mau lẹ. Nhưng tuy nhiên, kết quả vẫn như lần trước, chẳng có gì hơn hết.
Và cứ thế...........lần thứ ba, thứ tư, thứ5 ,....... đến cả chục lần rồi nhưng số gấu gắp được vẫn chỉ dừng lại ở con số zero. Vy đứng bên cạnh và bóc hộp bắp ra. Đây đã là hộp thứ 8 rồi. Cô vẫn chờ đợi và hy vọng nhưng ko cổ vũ nữa bởi vì..... nãy giờ cổ vũ nhiệt tình quá giờ đã hết hơi rồi.
................................................................................................................
Vài phút sau,
Thiên bù đầu.... Lại thất bại! Cậu bỏ xu vào hộp và lẩm nhẩm:
- Lần này nữa thôi, đây sẽ là lần cuối cùng, lần này nhất định sẽ được.
Vy dở khóc dở cười. Nãy giờ cô đã nghe câu này cả chục lần rồi. Vy chẳng biết nên cười hay nên khóc đây. Cười thì có vô duyên quá ko???? Rõ ràng là Thiên đang cố gắng vì cô mà. Nhưng chẳng lẽ lại khóc?????
Ông chủ quán đứng bên cạnh khiếp sợ. Đúng là chơi nhiều, mua nhiều xu thì là một điều tốt đối với ông. Nhưng từ nãy tới giờ cậu ta chơi liền tù tì như vậy thì máy sẽ hỏng mất. Như một phản xạ tự nhiên của một ông bố đang nhìn đứa con yêu của mình bị hành hạ. Ông chủ quán hét lên kinh hoàng:
- Thôi...........Thôi được rồi.........Được rồi!!! Cậu ko cần gắp nữa, tôi sẽ tặng nguyên con thú đó cho cậu.
- Ko...................Ko được. Tôi muốn tự đoạt được con gấu đó bằng chính sức lực của mình.
- Thôi, nãy giờ cậu chơi cũng nhiều rồi, coi như là tiệm chúng tôi tặng cậu đi có được ko???? _ Ông chủ quán tha thiết
- Ko..... Ko bao giờ. Cảm ơn. Giờ thì hãy yên lặng để tôi chơi
- Vậy thì chúng tôi sẽ giúp cậu đạt được con thú đó bằng chính sức của cậu có được ko?????_ Một người phụ lạ mặt xuất hiện. Thiên ngước lên nhìn bà ta, người đàn bà ấy có vóc người mảnh mai, nước da đen sạm nhưng lại nhẵn thín, ko một chút tàn nhan, chân chim, đôi mắt sắc lẻm và sáng quắc,...... Bà ta bước ra từ tiệm nước bên cạnh quán đồ chơi.
- Cậu biết chơi nhạc cụ đúng chứ??????????????_ Người đàn bà mỉm cười, đôi mắt sắc bỗng hiền từ một cách lạ lùng.
- Đúng vậy....... Làm sao bà biết?????_ Thiên ngạc nhiên nhìn lại mình. Trên người cậu hoàn toàn ko mang theo bất cứ một nhạc cụ nào hết. Tại sao bà ta lại đoán ra được???
- Thật đơn giản. Mặt vòng cổ cậu có một khóa son. Hơn nữa, ban nãy tôi có để ý cậu chơi, các khớp tay rất mau lẹ và linh hoạt nhưng lại ko gắp được con nào. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu chơi._ Người đàn bà vẫn tỏ ra thật sắc sảo. Thiên ngẩn ngơ. sự thật là vậy, bà ta chẳng nói sai một chút gì.
- Vậy giờ tôi phải làm sao?????????
- Tôi muốn cậu sẽ tấu một bản nhạc ngay tại đây._ Người phụ nữ hướng tay xuống đất nói thật nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe thấy
- Và tôi sẽ có được con gấu????_ Thiên hỏi thêm một lần nữa cho thật chắc chắn.
- Đương nhiên_ Người đàn bà mỉm cười
- Nhưng hôm nay tôi ko mang theo nhạc cụ._ Thiên chợt nhớ ra điều đó.
- Dĩ nhiên tôi đã chuẩn bị sẵn những thứ đó. Theo tôi._ Người phụ nữ ra hiệu kêu Thiên đi theo.
Thiên lặng lẽ bước sau người phụ nữ. Cậu bỗng có một cảm giác gì đó rất lạ, một cảm giác ko mấy an toàn cho lắm. Cậu cảm thấy lo lắng cho Vy đang một mình đứng ở ngoài đó. Nhưng Thiên bỗng nhận ra mình đang lo lắng hơi thừa, cậu xưa nay vốn rất ít tiếp xúc với mọi người mà Vy cũng là một cô gái khá hiền, người chắc sẽ ko có nguyên nhân để làm hại hai người được. Mong là vậy!!!
Người phụ nữ dẫn cậu vào một căn phòng tối tăm và đến lúc mở đèn lên thì........
Ôi!!! Thật ngạc nhiên!!1!!!
Biết bao nhạc cụ xếp ngay ngắn trong căn phòng và dưới ánh đèn neon, chúng càng trở nên xinh đẹp hơn.
- Cậu dùng gì????_ Người phụ nữ quay lại hỏi
Thiên bước lên phía trước, xách một chiếc guitar màu nâu gụ lên và mỉm cười
- Một bản tấu guitar ngọt ngào nhé!!!!!!!
Người phụ nữ mỉm cừi:
- Được thôi!!!!!
Thiên bước ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế sát lề đường mà ông chủ quán đã sắp sẵn. Cậu gảy thử một vài nốt rồi bắt đầu:
"Nhẹ nhàng bước chân ta cùng dìu nhau đi trên phố nhỏ.
Một lần êm ái sát vai anh nhẹ hôn lên tóc em.
Và mọi người rất vui ai cũng thầm mong đôi ta đến happy ending.
Nụ cười đừng quá lo lắng thêm cho vườn yêu đang ngát hương.
Thì đừng khóc dù xa lòng em vẫn biết anh chờ.
Hè đến mình sum vầy thôi từng đêm thầm mong nhau.
Nắng sẽ thay mùa xuân phủ quanh đây xuyên mây ta đến bên nhau.
Những đêm thâu cùng nhau đếm yêu thương vẫn còn vẹn nguyên vấn vương.
Chẳng bao nhiêu ngày ta sẽ tung bay cùng bên nhau với chiếc ô xưa.
Thoáng dưới mưa ngày em nói yêu anh nào ngờ ta thuộc về nhau.
Anh yêu em Anh yêu em
Và mọi người rất vui ai cũng thầm mong đôi ta đến happy ending.
Nụ cười đừng quá lo lắng thêm cho vườn yêu đang ngát hương.
Thì đừng khóc dù xa lòng em vẫn biết anh chờ.
Hè đến mình sum vầy thôi từng đêm thâu mong nhau.
Nắng sẽ thay mùa xuân phủ quanh đây xuyên mây ta đến bên nhau
Những đêm thâu cùng nhau đếm yêu thương vẫn còn vẹn nguyên vấn vương
Chẳng bao nhiêu ngày ta sẽ tung bay cùng bên nhau với chiếc ô xưa.
Thoáng dưới mưa ngày em nói yêu anh nào ngờ ta thuộc về nhau
Từ khi yêu em anh sống trong khát vọng cháy bỏng
Từ ngày bên em anh đã biết yêu thương.
Nắng sẽ thay mùa xuân phủ quanh đây xuyên mây ta dến bên nhau.
Những đêm thâu cùng nhau đếm yêu thương vẫn còn vẹn nguyên vấn vương
Chẳng bao nhiêu ngày ta sẽ tung bay cùng bên nhau với chiếc ô xưa.
Thoáng dưới mưa ngày em nói yêu anh nào ngờ ta thuộc về nhau.
Từ khi yêu em anh sống trong khát vọng cháy bỏng
Từ ngày bên em anh đã biết yêu thương
Nắng sẽ thay mùa xuân phủ quanh đây xuyên mây ta đến bên nhau.
Những đêm thâu cùng nhau đếm yêu thương vẫn còn vẹn nguyên vấn vương
Chẳng bao nhiêu ngày ta sẽ tung bay cùng bên nhau với chiếc ô xưa.
Thoáng dưới mưa ngày em nói yêu anh nào ngờ ta thuộc về nhau.
Anh yêu em"
( I love you_ Mr. Siro)
Giọng trầm, sâu lắng và vang vọng với những nốt trầm bổng luyến láy đầy cảm xúc, Thiên thực sự lôi cuốn mọi người vào bản nhạc của mình. Xung quanh, mọi người xúm lại lắng nghe chàng trai tấu guitar điển trai. Vy nhắm mắt lại và chìm sâu vào giai điệu từng lời ca. Có lẽ cô bé đang rất hạnh phúc. Hạnh phúc vì những lời ca ý nghĩa đó. Thiên đứng dậy trong tràng pháo tay hân hoan của mọi người. Cậu mỉm cười nhìn Vy. Vy kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Thiên và thì thầm bên tai cậu:
- Cảm ơn.....vì tất cả
Mọi người ai cũng ngạc nhiên vì sự táo bạo của đôi bạn trẻ trong ngày hội đầu tháng hai. Và họ chắc cũng đang thầm chúc phúc cho hai người họ.
.................................................
Người đàn bà nấp trong góc khuất và nghe điện thoại
- Đã kiểm tra chưa????_ Một giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia. Giọng khàn khàn của một người đàn ông
- Rồi, quả đúng chuyện đó là sự thật. Giờ tôi phải làm gì???_ Người phụ nữ trả lời
- Tôi cần vài tấm hình để chứng minh điều cô nói là sự thật_ Đầu dây bên kia, ngừơi đàn ông hình như có hơi bất ngờ trước câu trả lời của người phụ nữ
- Rõ_ Người phụ nữ trả lời ngắn gọn
- Tốt
...........................................................
Vy nhận chú sóc từ tay của người đàn ông rồi mỉm cười khoác tay Thiên đi tiếp. Con sóc chỉ nhỏ tầm lòng bàn tay. Có lẽ cô bé sẽ luôn luôn mang theo nó đi. Vy nghĩ vậy và tiếp tục dạo hội trong hạnh phúc. Khoảng cách giữa hai người dường như đã được rút ngắn hơn một chút