Thách Thức Con Tim

Chương 29: Đơn phương




"Một sáng đầu năm với từng cơn gió nhẹ hiu hắt và làm mây dịu dàng trôi qua, trôi lại như đang lau cho màn trời thêm sạch, thêm sáng. Tôi đang trong thư viện của trường và viết những dòng chữ bâng quơ. Đây là nơi yên tĩnh nhất trong cái trường này mà tôi có thể nghĩ ra. Thời tiết của mấy ngày gần đây thật đẹp!!!! Điều này khiến tâm trạng và sức khỏe của tôi có phần tốt hơn sau khi vừa qua một trận ốm nặng từ sau sinh nhật Thiên. Có lẽ là do tôi đã đứng quá lâu dưới đêm lạnh trước cửa nhà Thiên để tặng cậu món quà sinh nhật muộn mà tôi gần như ko nhớ. ....." Vy say sưa, bay bổng với những dòng mực nghiêng nghiêng in lên cuốn sổ nhật kí quen thuộc dòng một cảm xúc nhẹ nhàng..... Cô chẳng hề để ý xung quanh có bất cứ ai và họ đang làm gì. Cô gần như bị cuốn vào cuộc sống của quá khứ cùng những trang nhật kí chứ ko phải trong cuộc sống hiện tại nữa.

- Vy đang làm gì vậy???_ Thiên hơi cúi người xuống nhìn vào cuốn sổ nhật kí nói khe khẽ.

Vy giật mình đóng vội cuốn sổ với những dòng nhật kí dang dở. Cô quay phắt người lại và chợt nhận ra...khoảng cách giữa khuôn mặt của mình và Thiên đang rất gần. Vy lùi lại phía sau, quên mất rằng mình đang ngồi trên ghế và........

" Ầm......."

Một âm thanh giáng xuống nặng nề. Vy dần dần mở đôi mắt ra. Một cảm giác lạ lùng.... một hương thơm quen thuộc phảng phất, một bàn tay thân thương vòng qua eo cô bé. Chiếc ghế nằm lăn lóc dưới đất gây ra tiếng động mạnh nhưng còn người thì chẳng làm sao cả, Vy rất cảm ơn Thiên vì điều đó. Chỉ là....đôi tay của thiên..... Vy hất tay Thiên ra như một phản xạ tự nhiên. Và thế là.....

"Uỳnh.............."

Lần này thì ko chỉ là ghế mà là Vy đang đáp xuống mặt đất một cách tự do. Cô ko quen để bất kì một ai khác chạm vào eo ngoại trừ... chính bản thân mình.

Thiên bật cười chìa đôi tay ra trước mặt Vy. Vy nhăn nhó đứng dậy.

- Đúng là "Có tật giật mình" mà.... Vy đang làm việc gì bất chính có phải ko????

- Đâu ai làm gì đâu.... Tại Thiên xuất hiện bất ngờ quá thôi chứ..... Mà Thiên lên đây làm gì vậy????

- Thật ra hôm nay Thiên đến gặp Vy là có việc muốn nhờ Vy giúp_ Thiên dập tắt nụ cười trên môi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

- Chuyện gì thế?????_ Vy tò mò khi nhìn thấy khuôn mặt "nghiêm trọng" của Thiên

- Là chuyện của Châu Giang..... Có vẻ.... con bé đang thích một ai đó_ Thiên ghé sát vào tai Vy thì thầm

- Thật sao??????_ Vy ngạc nhiên.

- Vì mình chưa chắc chắn nên mới tới đây nhờ Vy giúp........

- Vy chợt nghĩ đến một người, rất có thể là người đó. Đi theo Vy..........._ Vy mỉm cười, tình cảm của Châu Giang có thể đang trao về..... Lâm Khánh Du.......????

.....................................................................................................................

Sân bóng vắng tanh, chỉ có khoảng mười người. Châu Giang ngồi nơi vắng nhất trên hàng ghế khán giả, ánh mắt dõi theo một chàng trai có chiếc răng khểnh dễ thương luôn mỉm cười, nụ cười tỏa nắng giữa mùa đông lạnh giá. Trong vô thức, cô bé cũng mỉm cười theo cậu....

- Cậu thích Khánh Du có phải ko??????_ Vy ngồi cạnh Châu Giang, đôi mắt cô hướng về sân cỏ. Khánh Du quả thật rất thu hút, nổi bật nhất trên sân bóng. Chả trách Tuệ Lam trước kia cũng từng thích cậu ấy. Chỉ tiếc một điều, Lam đã chẳng còn ở lại Việt Nam để chiến đấu vì tình cảm của mình. Ko phải là vì cô ấy yếu đuối, mà là vì.... Lam nghĩ Vy cũng thích Khánh Du nên cô ấy chọn sự ra đi để cô và Du có thể tiếp tục. Cô ấy đã quên rằng, trái tim của Vy vẫn chưa quên được Thiên và lúc đó là quá sớm để cô đón nhận một tình yêu mới với một người khác...

- A.....A......Ai chứ???????_ Châu Giang ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của Vy, cô bé cũng khỏi bối rối khi Vy biết được bí mật mà trong suốt bao năm qua cô hằng cất giữ

- Đừng giấu mình, mình biết cả rồi. Tại sao cậu ko nói với Du về tình cảm của mình??????

- Mọi chuyện ko đơn giản như cậu nghĩ đâu_ Đôi mắt Giang trùng xuống, buồn rười rượi.....

- Tại sao chứ????_ Vy nhíu mày đặt tay lên vai Giang se sẽ hỏi

- Vì một lí do cậu ko bao giờ có thể biết được_ Châu Giang đứng bật dậy- Cậu ấy sẽ ko bao giờ có thể hiểu được tình cảm của tớ cho nên dù có nói hay ko cũng vậy thôi_ Cô bé nói hết câu rồi bước thật lạnh lùng

- Đúng!!!! Khánh Du sẽ ko bao giờ có thể hiểu được tình cảm của cậu, vì cậu ấy đâu biết tình cảm đó. Cậu ko nói thì làm sao cậu ấy có thể biết và hiểu được ?????_ Vy cũng đứng dậy, quay người về hướng Châu Giang. Câu nói của cô bé khiến Châu Giang dừng chân lại lắng nghe.- Dũng cảm lên, Châu Giang. Hãy nói cho cậu ấy biết tình cảm của cậu đi, hãy cho cậu ấy được hiểu tình cảm của cậu_ Vy nhẹ nhàng đặt tay lên vai Giang, cô cảm nhận được những tiếng nấc trong Giang, cô bé đang cố ghì chặt cảm xúc để nước mắt ko tuôn rơi

- Ko....Ko bao giờ.....Cậu ấy ko bao giờ thích tớ vì trong tim cậu ấy đã có một người khác mất rồi..._ Giang bỏ chạy

Thiên nấp sau bức tường trống cạnh sân bóng, bên tai cậu vọng lại câu nói của Khánh Du:

-"Tôi thích Vy, vì vậy tôi càng ko thể chấp nhận được khi cô ấy buồn. Vy đang rất cần anh, nếu anh còn thích cô ấy thì hãy đến bên cạnh cô ấy ngay bây giờ, trước khi cô ấy gục ngã vì anh"....

Khuôn mặt cậu tái dần đi, đôi chân mệt mỏi chỉ muốn gục xuống. Bất lực!!!!!.......... Một mối quan hệ phức tạp. Cậu phải làm sao đây????? Tại sao mối quan hệ giữa cậu và Vy lại trắc trở như vậy?????? Cậu ko biết mình phải làm gì tiếp theo nhưng có một điều cậu chắc chắn rằng....cậu sẽ ko buông đôi tay Vy ra, ko để lạc cô ấy một lần nữa, ko để cô ấy đi xa cuộc đời cậu,.... Vì cô ấy là người cậu thích.............

........................................................................................................................

Châu Giang chạy dài trong tuyệt vọng. Một lần nữa trái tim cô lại đau nhói. Biết chỉ đứng nhìn từ xa ko thỏa mãn được những thương nhớ ngày đêm và chỉ khiến trái tim thêm nhói đau nhưng cô chẳng thể nói ra tình cảm của mình vì Du đã thích Vy. Tại sao chứ????? Cô là người đến trước Vy, bước vào cuộc đời của cậu ấy trước Vy nhưng lại chỉ có thể dõi theo cậu thích một người khác, một người ko bao giờ thuộc về cậu. Cô ngày càng xinh đẹp và tài giỏi, ngày càng trở thành một thành viên xuất sắc của 10E, mọi ánh mắt của mọi người đang hướng về cô đầy mến mộ,.... Cô ko cần ánh mắt của cả thế giới hướng về cô, chỉ cần ánh mắt của cậu thôi...là đủ. Nhưng ánh mắt ấy lại hướng về một người con gái khác, ko phải cô. Cô đã từng bị mọi người xung quanh ghẻ lạnh vì chơi với cậu .Cô trở lại Việt Nam từ bỏ con đường học vấn đang thành công rực rỡ ở Nhật Bản vì cậu. Cô nộp hồ sơ xin vào lớp E vì nơi đó có cậu....... Tất cả mọi việc cô đều tự nguyện làm vì cậu nhưng tình cảm của cậu lại ko thuộc về cô. Nước mắt cô bé lăn dài. Đã bao lần cô khóc, đã bao lần phải tự gạt đi nước mắt, đã bao lần tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ hơn, đã bao lần một mình ôm nỗi buồn về tình cảm đơn phương trắc trở này, đã bao lần nói với bản thân là hãy quên cậu đi, đã bao lần.....Cô bật khóc nức nở. Đôi môi mím chặt để ngăn cho tiếng nấc ko quá rõ. Bờ vai khẽ run rẩy vì xúc động mạnh. Cô chẳng thể điều khiển được dòng cảm xúc của mình. Ko thể ngăn dòng nước mắt dẫu biết là yếu đuối. Ko thể ghì được tiếng nấc trong lòng dù đôi môi đã mím thật chặt. Ko thể ngừng yêu người con trai ko thích cô. Cô phải làm sao đây?????? Ai đó alfm ơn hãy chỉ cách cho cô để quên đi cậu.....