Vy dừng chân. Trong vô thức, cô đã đi tới nơi tràn đầy những kỉ niệm của 2 người. Giờ, cô chẳng còn biết tìm cậu ở đâu nữa rồi. Bước chân cô lạc lõng tìm về phía những bông lau đang thì thầm cất lên bài ca của gió. Cô sẽ ngồi đây chờ cậu và.... nếu như có duyên thì sẽ gặp thôi mà. Định mệnh là 1 vòng tuần hoàn kì lạ, cứ xoáy sâu con người ta vào những đau thương. Thì thôi đành buông tay cho định mệnh sắp đặt tất cả(Dường như những nụ hôn nhạt dần.
Dường như những vòng tay không ấm.
Dường như những bước chân anh và em lỗi nhịp.
Dường như tiếng cười không còn vui.
Dường như mỗi ngày qua ta dần xa nhau.
Vì những lúc gần nhau không còn hạnh phúc.
Vì anh đã đổi thay hay vì em hững hờ.
Dừng lại hay cùng đi tiếp cuộc tình.
em chờ cuối con đường,
và nếu chẳng gặp anh
đành nhìn tình yêu bước qua
dù cho tim anh mãi xót xa.
em chờ cuối con đường,
và nếu có gặp anh
em sẽ cười như lúc xưa ta nhìn thấy nhau...
_ Ở lại và ra đi_)
Và thời gian cứ trôi qua cho đến khi Vy hết kiên nhẫn, buồn rầu bước đi. Nếu như quá khứ là sợi dây gắn kết 2 người lại thì hãy để em bắt đầu và kết thúc. Nếu ko có duyên thì dù có đến với nhau, kết cục vẫn chỉ là lời chia tay. Vậy thì hãy kết thúc mọi thứ để cả hai được thanh thản. Vy bước ra khỏi cánh đồng lau bỏ lại những kí ức của 2 người ở đằng sau. Con đường vắng tanh. Chỉ mình cô. Cứ thế bước và.... đến khi cô đưa đôi mắt lên thì...Một chàng trai......Áo sơ mi đen, quần thun đen và chiếc mũ lưỡi trai cùng màu. Tim cô bỗng nhói lên. Họ vẫn cứ bước, bước tiếp về phía nhau cho đến khi.....bước qua nhau như chẳng hề quen biết. Vy khẽ nhắm đôi mắt lại, 1 giọt nước mắt lăn dài, cô chẳng nói được lên lời. Rất nhớ, rất thương, rất muốn gặp nhưng đến khi gặp rồi thì...chẳng thể nở 1 nụ cười dù nụ cười đó là giả dối, chẳng thể nói lên lời dù trong tim có nhiều chuyện muốn nói. Muốn được bên yên bình bên anh để cùng đi tiếp đoạn đường phía trước, muốn nắm chặt đôi tay anh và nói những lời yêu thương.... phải chăng là quá khó???
( rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người.
Vì em cũng đang lạc lối.
Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn.
Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại.
Giữ em đi và nói.. yêu em....
_Giữ em đi_)
Từng bước chân đưa họ xa dần nhau.Vy bất giác bật khóc. Nước mắt con người là thứ khó kìm nén nhất. Người cô hơi run nhưng cô vẫn cố bước đi tiếp. Thiên quay lại. Cô phải chăng đang khóc???? Muốn lau đi những giọt nước mắt trên mi cô nhưng.... anh ko có can đảm. Sợ làm cô khóc. Sợ cô buồn. Sợ cô đau .Sợ ko thể đem lại hạnh phúc cho cô. Sợ......Nhưng, những giọt nước mắt của Vy cứ lăn dài, những giọt nước mắt như từng mũi dao khắc từng nét vào trái tim đang nhói lên từng cơn, những giọt nước mắt thôi thúc anh quay người lại. VÀ....Cô dừng lại lau những giọt nước mắt. 1 vòng tay xiết chặt cô từ phía sau, một giọng nói rất đỗi thân quen thì thầm vào tai cô, thật nhẹ nhàng:
- Tôi yêu em, rất nhiều. Hãy cho tôi thêm 1 cơ hội mang hạnh phúc lại cho em.