Một tuần sau đó, Đăng xuất viện vs cánh tay trái vẫn bó bột, mặc kệ sự ngăn cản của vị bác sĩ già và Vy. Khi thanh toán tiền viện phí, cô hết sức ngạc nhiên bởi chiếc thẻ tín dụng nhiều sô 0 của cậu. thật khó tin cậu là học sinh lớp E. Sau đó, một chiếc BMW màu đen sáng loáng đậu trc cửa bệnh viện. Đăng ung dung vào để lại 1 núi va li đủ cỡ to nhỏ cho 2 ng trợ lí mặc những bộ vest đen xách vào. Hừm, càng lúc cậu càng làm ng khác nghi ngờ gia cảnh của mình. Đây là học sinh lớp E?- Còn đứng đó làm gì vậy? Vào đi chứ - Đăng ns vọng ra. Vy giật mình chạy vào chiếc ô tô bỏ mặc những ánh mắt soi mói của mọi ng xung quanh
.........................................
Chiếc BMW dừng lại tai một căn nhà có kiến trúc Châu Âu cổ, Vy bước ra. Đăng kéo tay cô lại, đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ, rồi thì thầm:
- Ngày mai dành một ngày cho tớ nhá, tớ sẽ đến đón. Cậu không có quyền từ chối.
Chiếc BMW dần xa dần ngôi nhà nhỏ xinh xắn. Vy đứng trc cửa nhà. Mái tóc khẽ bay cùng chiếc váy trắng đc trăng thu nhuốm màu sương đêm. Tay cô bé đặt nhẹ trên má, đôi mắt mở to.
.............................
Vy đang ngồi trên chiếc xe mô tô mà Đăng điều khiển. Thật nguy hiểm! cậu ta điều khiển chiếc xe chỉ vs 1 cánh tay nhưng lại không chịu giảm tốc độ xuống. Vy ngồi đằng sau, gương mặt biến chuyển một cách phong phú vs những màu sắc đa dạng: xanh, đỏ, tím, trắng,....Mi mắt khép hờ, đôi tay nắm chặt phần thân chiếc áo sơ mi trắng viền đen cộc tay của Đăng, cặp môi mím lại vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp. Cô ngồi trên chiếc xe nhưng thực ra cũng k hề biết mình đang đi đâu. Đăng k ns và cô cũng chỉ biết ngoan ngoãn ngồi trên chiếc xe không an toàn do "bạn trai" điều khiển.
.... Trời ngả chiều,
......Trên 1 bãi biển....
Hai ng trẻ tuổi ngồi lặng yên ngắm nhìn vầng thái dương chói lọi đang dần ẩn mình sau những đám mây trắng mong manh, vẽ ra 1 bầu trời to lớn vs hàng ngàn màu sắc loang nổ như mớ cảm xúc hỗn độn của ai đó.
Biển xanh, từng đợt sóng ríu rít như lũ trẻ xô nhau vào bờ. Im lặng, một thứ đều im lặng, chỉ có tiếng sóng vẫn ngân nga, vang vọng. Mặt trời khuất dần, bãi biển càng trở nên yên lăng. Vy đứng dậy, khẽ ns nhỏ, chỉ đủ cho đs phương nghe thấy
- Trời tối rồi, mình về thôi.
Đăng không ns gì, chỉ dơ tay kéo Vy xuống. Mất thăng bằng, Vy chúi người, ngã xuống ng Đăng, khuông mặt cô ngày càng gần vs Đăng
10cm nữa...
còn 5cm nữa..
giờ là 3cm
Chỉ còn 1cm nữa thôi,
Nhưng,
Đôi tay Vy lấy đâu 1 nguồn năng lượng dồi dào đẩy Đăng thật xa. Đôi mắt Đăng mở to , ngạc nhiên . Vy lắp bắp:
- Xin..Xin lỗi. Chỉ là ... Chỉ là mình....
Đăng đứng dậy, cặp kính lóe sáng, tia sáng khiến Vy só cảm giác lành lạnh sống lưng, cậu nhếch mép.
- Không sao. Chúng ta về thôi.
Vừa ns, Đăng vừa sải bước tới chiếc motor. Vy đứng đó, đôi mắt dõi theo những bước đi rộng của Đăng rồi mấp máy,
-Không giận tớ chứ?
Đăng nhảy lên chiếc xe, đưa cặp mắt jkinhs lóe sang nhifnVy, ns:
- Tại sao phải giận? Cô bạn trc sau gì cũng là của tôi
Chiếc xe mô tô đi xa dần bãi biển vs từng đợt sóng lăn tăn vào bờ