Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 28




Gã để cho nàng về với cha mình. Gã kiên quyết vậy. Gã không nói cho nàng biết làm thế gã sẽ phải trả giá thế nào, nỗi kinh hoàng mà gã phải chế ngự, bị bỏ lại một mình trong vòng vây dễ dàng siết chặt của kẻ thù. Gã hôn nàng say đắm rồi ôm vai nàng thật lâu. Nàng ngước nhìn gã vẻ lại lo lắng và gã thấy mình can đảm chừng nào khi cố nặn ra một nụ cười tự mãn để nàng không nán lại.

Gã cho cả hai gia nhân hộ tống nàng trong chiếc xe ngựa riêng mà họ mang từ pháo đài Jervaulx. Xe rời Christian ở quảng trường Belgrave, bỏ lại một tòa dinh thự đóng cửa trống hươ trống hoác chỉ còn có gã cùng một cảm giác kỳ cục, không hề dễ chịu, với đồ ăn trong bếp mà Maddy đã chuẩn bị, thịt nguội và bánh mì, sô cô la pha trên chiếc lò sưởi mà gã tự đốt lên. Durham đã đề nghị ở lại cùng gã và mang người hầu của mình tới nhưng Christian nhất quyết thử thách giới hạn chịu đựng của mình. Nếu gã không thể tự lo liệu cho bản thân trong vòng một tuần tại chính ngôi nhà quen thuộc của mình thì gã cũng chẳng có nhiều nhặn hy vọng đảm đương lại những vụ lớn lao hơn.

Sau khi nàng rời đi, gã giữ cho than tiếp tục cháy trong phòng khách, nhấm nháp sô cô la và lắng tai nghe những hoạt động buổi sớm ở các chuồng chim bên ngoài bức tường bao quanh khu vườn. Không ai đến gõ cửa nhà gã: gã thông báo với gia đình - vẫn chưa, để gã nghĩ cho thông đã. Và giờ thì phát sinh Eydie, một mối bòng bong khác. Quả ngạc nhiên là ả không thắc mắc gì về tai họa của gã. Trừ việc buộc tội gã dối trá với ả, ả có vẻ thậm chí không để ý đến sự khác thường trong cách nói năng của gã.

Nói quá nhiều, gã lạnh nhạt nghĩ.

Vậy ra ả yêu gã cơ đấy? Gã căm ghét khi phụ nữ nói vậy với mình. Và gã cũng không tin, một bài học mà gã học được vào tuổi mười bảy, học một cách cay đắng.

Gã nhớ Maddy, ngồi đó mặt trắng bệch và điềm đàm trong gian sảnh lát đá hoa cương lạnh lẽo, đợi gã hàng giờ cho tới sáng.

Gã sẽ không để nàng phải thất vọng. Gã không muốn mắc sai lầm, tuy gã có chậm chạp và máy móc về vấn đề này, nhưng gã phải lập ra một kế hoạch đã.

Gã thay đồ để ra ngoài, tự lo liệu được tất cả trừ phần cổ, làm lôi thôi hết cả trong lúc cố thắt cà vạt. Gã đành phải thay bằng loại cổ cồn rời màu đen đơn giản mà gã có thể lần cài khóa kéo ra sau lưng.

Trong gương, trông gã hầu như trọn vẹn. Nếu tập trung, gã có thể tìm thấy tất cả mọi phần của bản thân mình, không phải tất cả một lúc mà là từng phần - bàn tay phải, cánh tay phải, chỉ hơi kỳ dị, không chính xác theo cách gã nghĩ rằng trông mình đáng lẽ phải thế. Gã nắm mở bàn tay đeo găng trắng: găng tay trong gương vừa mở ra vừa nắm lại.

Trong gương, sau lưng gã là bàn viết. Lấp dưới vài thứ giấy tờ ở góc bàn là một hộp gỗ nhỏ vẫn đóng nắp: một cỗ máy viết mà kỹ sư Marc Brunei đã tặng gã để sao ra nhiều bản trong khi chép thư từ và các bản vẽ. Christian ít khi dùng đến. Đó là một kỳ tích cơ khí - gã ngưỡng mộ nó vì điều ấy và giữ cỗ máy luôn sẵn sàng, nhưng chữ viết tay của gã quá khó đọc để mà sao ra trong khi gã đã có sẵn một viên thư ký chép lại cho thuận mắt hơn nhiều.

Nhưng giờ thì gã không có thư ký. Và chữ viết tay của gã đã trở nên gớm guốc như vậy, gã phải thử chiếc máy. Dù thế nào nó cũng đỡ việc cho gã.

Gã ngồi xuống mở máy ra. Nó cần chút thời gian để cài đặt, gã nhớ cách làm, quả là một thiết bị nhỏ đáng yêu được chế tạo hoàn hảo.

Brunei và con trai là những thiên tài. Christian đã sử dụng cảng nổi cùng máy đào Vỏ lò của họ và khá hứng thú với đường hầm Rotherhithe dưới lòng sông Thames của hai cha con - một kế hoạch tham vọng quỷ quái nom có vẻ sẽ đốt của Christian hàng ngàn bảng trước khi đạt bước tiến vượt bậc, nếu thực có lúc ấy, loại dự án mà gã đã cố thử mà không thể giải thích nổi với Maddy, loại dự án bị đám anh em rể của gã căm ghét, khiến nợ nần của gã cân bằng với thu nhập nhưng không được phép sụp đổ vì thiếu vốn - phải, vay mượn, rất có thể - mà cũng không thể trả xong chỉ nhờ sa thải vài người hầu.

Với một quyết tâm mới mẻ, gã đặt giấy dưới cặp bút. Gã vẽ vài đường tròn và mấy nét nguệch ngoạc để thử máy, rồi viết Chúa phù hộ Đức vua.

Gã đọc lại. Chúa phù hộ Đức vua. Từng con chữ đều đúng chỗ và chính xác.

Gã nhìn bản sao nằm dưới chiếc bút thứ hai. Những con chữ xô nghiêng về một bên, Chúa phù hộ Đứ vua.

Thoạt đầu gã tưởng máy hỏng, nhưng khi nhìn lại thứ mình vừa viết, gã khẽ chửi thề bản thân. Bản viết tay của gã cũng y chang: nếu nhìn cẩn thận, gã có thể thấy cũng kiểu vẹo vọ đó của những con chữ dù nếu chỉ liếc nhìn thì nom có vẻ ổn thỏa.

Gã cúi xuống viết lại, lần này nhìn vào bản sao thay vì tờ giấy đang viết. Guy Fa - gã phát hiện ra mình bắt đầu viết chữ u thay vì w và hất nét cho chính xác. Thật cẩn trọng, chật vật, gã tiếp tục viết, dừng lại mỗi khi viết sai chính tả và cả với những cụm từ chưa xuôi tai, chẳng hạn Thời điểm Guy Fawkes thay vì Đêm Guy Fawkes.

Công việc này thật đáng sợ, tựa như có một con ma đang lái àn tay gã trong khi gã chỉ có thể so sánh thứ nó tạo ra với điều mình thực sự muốn viết bằng cách nhìn vào những gì chiếc bút sao chép kia đang viết.

Dẫu sao cách này có vẻ cũng hữu hiệu, nếu gã có thể đặt niềm tin vào những gì đọc thấy trên bản sao, kịp sửa lỗi trước khi viết sai hoặc ít nhất là cũng nhận ra lỗi vừa viết. Gã mất đến năm tiếng đồng hồ. Cuối cùng, gã cũng có hai bản giống hệt nhau, đều căn chuẩn ở giữa trang khi gã xoay ngược tờ giấy xem lại.

Thưa các ngài, trên giấy viết, thư này nhằm thông báo với các ngài rằng tôi chuyển nhượng cho vợ mình, Archimedea Timms Langland, nữ công tước Jervaulx, có hiệu lực tức thì, quyền sở hữu vĩnh viễn toàn bộ tổng bất động sản và tài sản khác của tôi, không một ai có quyền phản đối. Việc chuyển nhượng này sẽ được thực thi trừ phi tôi có bằng chứng thuyết phục rằng không có bất cứ nghi vấn nào, trong hiện tại hoặc tương lai, liên quan đến năng lực xử lý công việc của tôi theo phán xét cá nhân và không bị ngăn trở.

Khi có bằng chứng thuyết phục, chấp nhận được với tôi, tôi có thể cân nhắc việc tái xem xét chuyển nhượng trên.

Christian, công tước xứ Jervaulx.

Ít ra, đó cũng là điều mà gã cho rằng bức thư thông báo.

Gã hy vọng rằng lá thư này đủ khả dĩ. Nó phải được như vậy. Khiến chúng bồn chồn, khiến chúng phải dừng lại nghĩ ngợi mà tự hỏi xem liệu gã có thực sự bất lực như vẻ bề ngoài không.

Viên thư ký ở văn phòng Torbyn chưa từng thấy mặt Christian. Vì gã không đặc biệt hào hứng với việc vào thành phố, thường thì việc làm ăn của gã tự tìm đến với gã, đã được xử lý sơ bộ, gấp gáp hối thúc và không có chỗ cho mấy việc lặt vặt. Tên hỗn xược kia chỉ dừng bút, giương mắt nhìn Christian mà nói, “Chào ngài. Ngài có hẹn không ạ?” Christian cởi mũ cùng áo choàng ra ném lên bàn, ngay trên đống giấy tờ của gã trai khốn khổ và bụi sương rớt thẳng lên đám giấy tờ mới viết. Trong lúc anh chàng trẻ tuổi còn đang bận phun phì phì tức tối thì Christian đã búng danh thiếp lên đống hổ lốn kia và bước thẳng. Gã đi lên cầu thang. Một khắc sau, viên thư ký rú lên và huỳnh huỵch chạy tới sau gã.

Gã trai trẻ đón kịp Christian ở chiếu nghỉ, cúi rạp người, vừa thở hồng hộc vừa rối rít xin lỗi. Rồi anh ta gần như bước lùi suốt dọc cầu thanh thứ hai, vẫn ra sức rạp người, bước hụt nấc thang thứ ba, ngã bổ chửng, lập cập đứng dậy và lại cúi rạp người. Christian thực lòng cảm thấy thương hại cho anh ta.

Nhưng gã để dành vẻ thỏa mãn thực sự cho nét mặt của Torbyn và quả không phải thất vọng.

“Công tước Jervaulx,” viên thư ký thông báo và mở cửa. “Đức ông!” anh ta thêm vào sau đó, mặt đỏ lựng.

Christian dừng ở ngưỡng cửa, đẩy màn kịch lên đến cao trào. Viên đại diện điền sản giữ vai trò quản lý tài sản chung của gã sững ra như trời trồng giữa lúc đang đọc cho kẻ khác ghi - ghế ngả ra sau, hai bàn tay đan lại đặt trên áo ghi - ghế ngả ra sau, hai bàn tay đan lại đặt trên áo gi lê, tóc trắng và hiếu chiến, một con chó bun đang sủa ông ông những lời chỉ thị cho tay quản lý bất động sản xa xôi nào đó.

Y không ngậm miệng lại nổi. Trong một lúc lâu, cả Torbyn, mấy tay thư ký và Christian thành một cảnh tượng bất động.

Christian là người cử động đầu tiên để giữ nguyên lợi thế của mình. Nãy giờ gã đã luyện tập một câu hai từ mà gã nhắc đi nhắc lại suốt dọc đường tới Blackfriars.

“Xuất... tiền,” gã ra lệnh.

Gã không nói rõ cả hai từ nhưng nét mặt Torbun chuyển từ sốc sang hiểu. Y đứng dậy khỏi ghế.

“Mời đức ông ngồi.”

Christian không động đậy. “Bây giờ. Ngân phiếu.”

“Mang hộp của công tước đến đây. Số thứ tự đây.”

Torbyn kéo một tờ giấy lại ngoáy vài chữ. Y đưa nó cho một trong những viên thư ký. Anh ta vội vàng lần ra sau lưng Christian. “Ngài biết đấy, thưa Đức ông, không có quyền ủy nhiệm, tôi bị trói tay trói chân không làm gì được.”

Christian không bao giờ cho phép các khoản chi trả được thực hiện trong văn phòng này mà không có chữ ký của chính gã - một thói quen cẩn trọng lâu nay mà gã học được từ lỗi lầm của cha. Về mặt chính thống, Torbyn không có quyền mở hầu bao, mặc dù Christian không nghi ngờ rằng tay đại diện này thừa ranh mãnh để moi ra mọi phương thức xoay xở nếu y muốn thử.

“Tôi rất mừng được thấy ngài đã bình phục,” Torbyn lại nói trong khi Christian vẫn giữ im lặng. “Ngài Manning đã khiến tôi rất rất lo lắng.”

Bên ngoài, có tiếng tay phụ việc nào đó huýt sáo nhanh. Christian tới bên cửa sổ, nhìn xuống con đường bên dưới. “Không quan tâm,” gã nói.

Ngay bên dưới, một cậu nhỏ chắc hẳn đáp lại tiếng huýt sáo chạy ngang quá phố, nhét vội một lá thư vào áo ngoài. Một khắc sau, tiếng bước chân của viên thư ký vang lên trên cầu thang.

Anh chàng vào văn phòng đặt một chiếc hộp màu lớn màu xanh lơ trên bàn của Torbyn, loại hộp các tông thường được chuyển tới quảng trường Belgrave mỗi tháng một lần cho cái thủ tục kiểm-tra-và-ký kia. Tay đại lý mở hộp và bắt đầu bỏ sổ sách ra. “Tôi e rằng ngài đến lúc chúng tôi chưa kịp chuẩn bị. Chúng tôi sẽ phải viết séc. Sẽ mất một lát ạ. Đức ông có thể vào sảnh cùng tôi dùng chút cà phê trong lúc đợi không ạ?”

“Không.” Christian không muốn phải chuyện trò nhiều hơn những gì bắt buộc. Mẹ kiếp! Gã không lường trước chuyện này, trước đây các loại séc luôn được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi gã ký vào.

“Dạ vâng.” Torbyn kê ghế. “Vậy mời Đức ông vui lòng ngồi đây...”

“Không.” Christian nói. “Ta... phải đi.” Gã cảm thấy khả năng điều khiển lưỡi đang trượt xa dần. “Ta... việc... khác.”

“xin đức ông vui lòng dành cho chúng tôi một vài phút thôi ạ.”

“Để sau.” Christian bắt đầu đi ra cửa.

“Không lâu đâu! Thật sự là không hề lâu. Tôi sẽ cử cả hai người cùng làm. Chỉ khoảng mười lăm phút thôi ạ.” Có gì đó trong vẻ sốt sắng của Torbyn khiến Christian bất chợt cảnh giác, gã nghĩ về tiếng huýt sáo và cậu nhóc đưa thư. Gã dừng bước.

“Đồ khốn!” gã gầm gừ. Gão lao về phía Torbyn. “Báo tin cho chúng!”

“Nào, chỉ một phút thôi, Đức ông, quả thật tôi nghĩ ngài phải chân nhắc...”

Thấy Christian ném sổ sách vào hộp, tay đại diện cố ngăn gã. Christian dừng khựng lại khi bàn tay Torbyn chạm vào cổ tay gã. Gã nhướng mắt.

“Mi dám?” gã hỏi, trầm tĩnh chết người.

Torbyn buông tay. Christian hất cuốn sổ vào.

Vốn không định động thái quá sớm trước khi sẵn sàng nhưng gã vẫn rút bản tuyên bố đã chuẩn bị khỏi túi áo khoác và đặt lên bàn của Torbyn. “Chuyển cho... Manning.”

Gã đóng chiếc hộp xanh lại rồi bê lên, thoát ra khỏi chỗ đó, sải những bước dài vững chắc, cố ghìm mình không co giờ chạy.

Giờ gã đã phóng ngọn lao đi. Gã không thể chùn bước. Gã tới dinh thự Jervaulx và không báo trước, liều đánh cược rằng tay liên lạc của Torbyn sẽ tới tìm một trong hai tên em rể của gã thay vì đến đây. Hôm đó là ngày mẹ gã ở nhà đón khách. Tốt lắm: khách khứa sẽ khiến bà ta tự chủ hơn một chút. Viên quản gia của gã đang bước xuống cầu thang thì trông thấy gã.

“Calvin,” Christian gọi.

Mặt tên quản gia trắng bệch. Christian đưa tay ra tóm lấy cánh tay anh ta trước khi anh ta kịp quay trở vào.

“Nói... ở đâu!”

“Với lệnh bà, nhưng...”

Christian không để ý thêm nữa, bước lên hai bậc một. Gã vòng qua lan can tầng trên và sải bước vào phòng khách.

Các quý bà quý cô đang ngồi hàn huyên, thẳng đờ như thể lưng vẫn còn bị cột bẳng, mũ cắm đầy hoa và lông vũ, gã đi thẳng về phía mẹ.

Bà đang hàn huyên, chính sự yên lặng mà gã từ từ phù lên dọc thao bước đi của mình khiến bà chú ý. Khi người đang nói chuyện cùng bà cũng cứng họng lại giống những người khác, bà ngước nhìn và rồi lại bất tỉnh nhân sự.

Lần này cũng là ngất thật. Các vị phu nhân khẽ kêu lên, Christian đỡ lấy bà khi bà gục xuống ghế. Gã giữ cho bà khỏi ngã ra, đưa mắt nhìn Calvin đang thu dọn chén trong khay trà ở cuối phòng.

Cơn choáng váng qua rất nhanh. Ngay khi gục xuống, bà bắt đầu cử động yếu ớt. Gã và Calvin giữ cho bà ngồi thẳng thớm. Bà nắm lấy cánh tay Christian, yếu ớt chớp mắt ngước nhìn gã.

“Ta... quảng trường Belgrave,” Christian lên tiếng. Gã giằng tay ra trong khi mẹ gã còn run rẩy những tiếng thì thầm cầu khấn rời rạc, gã nhìn Calvin thật lâu. “Đến?”

“Chắc chắn rồi, thưa Đức ông.” Anh ta đang đỡ mẹ gã.

“Tôi sẽ có mặt ở đó ngay ạ.”

“Ta... cần người,” Christian nói.

“Tôi sẽ lo liệu việc đó ạ, thưa Đức ông.”

Christian cúi người khá thấp trước mặt mẹ, lịch thiệp gật đầu với đám phụ nữ còn đang sốc rồi bước ra khỏi phòng.

Những kẻ kia lao đến quảng trường Belgrave quá sớm: Manning, Stoneham, Tilgate và Perceval, kèm theo cả một viên luật sư và Torbyn. Cả đoàn sáu người khiến Christian căng lên cảnh giác, nhưng gã có chiêu dự phòng, đã được lên đạn và nằm trong túi áo gã để cân bằng lực lượng.

Calvin vẫn chưa đến. Christian thấy chúng từ cửa sổ sảnh tiếp khách màu làm. Cô độc một mình, gã đợi ở đó, lắng nghe tiếng chúng đấm vào cửa. Gã bĩu môi khinh bỉ khi nghe tiếng chúng xô cửa mở và bắt đầu lùng sục.

Gã hiện chẳng có khả năng cũng như tâm trạng vờ vĩnh già là tieps đón. Manning là kẻ đầu tiên bước vào sảnh, Stoneham theo sát sau lưng. Christian chỉ đứng nhìn chúng, nhướng máy với vẻ vui thú thờ ơ trước nét mặt chúng khi thấy gã ở đó.

Stoneham đi gọi bọn còn lại. Christian vẫn yên lặng khi chúng vào và Manning khép cửa lại. Gã để chúng tung chiêu trước.

Không khí hơi chùng lại. Stoneham, một tên công tử bột hay hoảng hốt, tiếp tục vân vê bộ tóc mai rậm rạp quá mức. “Anh làm buồn lòng người mẹ khốn khổ của mình đấy!”

Christian dựa vào bệ lò sưởi. “Người mẹ khốn khổ,” gã nói khô khốc.

Yên lặng bao trùm.

“Anh ở đây một mình à?” Manning hỏi. “Mụ đàn bà kia đâu?”

“Nữ công tước... ý cậu là vậy?”

Manning hiên ngang tới chỗ một chiếc ghế, y to cao bóng bẩy, nom vừa có dáng của một tên địa chủ vừa có vẻ của kẻ săn mồi. “Anh không phiền nếu chúng tôi ngồi chứ?”

Khóe miệng Christian hơi cong lên. “Ta ngăn được chắc?”

Manning vẫy những tên kia ngồi xuống. Viên luật sư, tay Bacon nào đó, để một chồng giấy cuộn lại lên bàn,

“Ông Torbyn nói rằng anh đã mang sổ sách tài sản và séc đi,” Manning nói. “Tôi không nghĩ rằng như vậy là thông minh đâu, Jervaulx.”

Christian vẫn đứng đó, khoanh tay.

“Chúng tôi yêu cầu anh trả lại.”

Christian để nụ cười chua chát của mình nở rõ hơn.

“Thằng khốn.”

Manning hít một hơi sâu. Gã vươn người tới.

“Chúng tôi đang cố làm thứ tốt nhất cho anh.”

Christian vẫn treo nguyên điệu cười mỉm đó trên môi.

“Chết tiệt, chúng tôi đang cố cứu vớt thứ gì có thể cứu được! Nhưng anh và bà bác của anh khiến mọi việc trở nên khó khăn.” Y ngả người ra sau. “Cái bản thông báo mà anh tuyên bố là anh viết, anh không thực sự cho rằng phiên tòa nào ở đất nước này lại tán thành đấy chứ?” Christian nghiêng đầu. “Mi... đọc rồi.”

“Anh phải đối mặt với sự thật, Jervaulx. Tất cả những gì anh làm bây giờ, mọi thứ kể từ... kể từ khi anh không còn tỉnh táo... đều bị nghi ngờ. Bao gồm cả đám cưới nực cười kia. Anh có hiểu không? Tôi không nghĩ là anh hiểu. Anh có vẻ minh mẫn, như bà bác anh nói, nhưng một chốc một lát minh mẫn không đủ để quản lý gia sản. Khi phiên tòa được thực thi như đáng lẽ nó phải diễn ra cả tháng trước, người ta sẽ tính đến cả giai đoạn dài.”

“Nếu.” Christian mỉm cười. “Nếu.”

Manning cao giọng. “Không có nếu! Phiên tòa sẽ diễn ra!”

“Nhưng Manning...” Stoneham đưa tay ra.

“Có lẽ... nếu tôi được phép lên tiếng ạ,” viên luật sư nói bằng ngữ điệu hòa giải. “Tôi có mang theo đề nghị của ông Perceval và ngài Stoneham về một ủy nhiệm riêng, thưa Đức ông. Tôi sẽ rất hân hạnh được xem lại cùng với Đức ông.”

Christian chìa tay ra. Viên luật sư đứng bật dậy cởi dây buộc cuốn giấy, đưa cho gã.

“Trang đầu tiên chỉ toàn phần dẫn luận và mấy lời mào đầu,” ông Bacon nói. “Vậy nên nếu...”

Christian kéo trang đầu ra thả vào lò sưởi.

“Đó là...” Tên kia trông có vẻ bối rối. “Nếu ngài vui lòng chú ý sang trang thứ ba, ngài sẽ...”

Christian thả tiếp trang thứ hai vào lửa. Gã giơ trang thư ba lên, mỉm cười ý hỏi viên luật sư.

“Lạy Chúa, hắn đúng là một thằng đần!” Manning bật dây. “Chúng ta không thể trông mong hắn thực sự hiểu được.” Y lao đến vẻ muốn giật những tờ giấy còn lại.

Christian thả cả mớ vào lò sưởi. Chúng cuộn lại và sạm đi, rồi ngọn lửa vàng xèo xèo liếm lấy chúng.

“Không... ủy nhiệm,” gã nói.

“Việc này thật vô ích,” Manning gầm lên. Y đi đến chỗ Christian. “Stoneham! Giữ lấy hắn!”

Đây chính là điều mà Christian vẫn hằng sợ, cũng phần nào dự liệu, và rồi khi nó xảy đến, nó lại có vẻ không thực. Manning tóm chặt lấy gã, Christian giằng lại và rút khẩu súng ra. Stoneham, từ nãy chỉ dám rụt rè tiến tới một bước, liền dừng khựng lại. Torbyn lúc nãy hiểu chiến hơn giờ đứng khựng lại cách đó chưa đến một bước chân còn viên luật sư thì núp sau lưng y. Christian định ra lệnh cho chúng xéo khỏi cửa, nhưng mạch máu đập thình thịch bên tai gã. Gã không thể buột ra một từ. Chúng muốn gã, chúng sẽ tóm lấy gã nếu có thể làm được. Gã cảm thấy nguy ngập cận kề, thấy mình thức dậy bị bó chặt trong áo trói, với Đười Ươi, đai thít cổ và cơn điên.

“Cẩn thận,” Torbyn nói. “Cẩn thận, Manning.”

Manning từ từ thả tay xuống.

“Anh ta phát điên rồi,” Stoneham thầm thì.

Christian tuôn ra một tràng cười dữ dằn. “Bọn nghiệp dư... nhiễu sự!” Đười Ươi sẽ lại có gã, lần thứ hai. Gã cảm thấy cơn khó ở và thịnh nộ trào lên huyết quản.

“Đặt súng xuống,” Manning nói, đầu hơi cử động. “Đặt súng suống bệ lò sưởi, Jervaulx. Việc này chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ thêm thôi.”

“Cút xéo,” Christian nói.

“Chúng tôi ở đây để giúp anh,” Manning trả lời với cái lý do ngon ngọt khiến y gặp nguy hiểm đến tính mạng hơn là y tưởng.

“Cút,” Christian gầm lên.

“Bỏ súng xuống,” Manning giục/

Christian thấy rằng tên em rể của gã định dùng vũ lực, hoặc Manning không mảy may biết về một tên điên thực sự có thể làm gì hoặc y quá tin tưởng vào sự tỉnh táo của Christian để nhận ra một điều rõ như ban ngày: rằng gã không thể giết người trong nhà mình và thoát tội như một người đàn ông có lý trí.

“Đặt nó xuống,” Manning nói. “Anh không định bắn ai cả.”

Christian biết rằng gã nên đợi. Gã nên có Durham ở bên. Gã không nên để bọn chúng dòn mình vào chân tường một mình thế này. Em rể gã có lý do để bịt mắt thiên hạ. Christian có trại điên kia, gã đã đánh mất bao tiền của và Maddy cùng trí não mình ở cái nơi ấy.

Gã thà treo cổ còn hơn.

Gã chĩa súng, một con quái vật nòng trơn ngắn chẳng cần phải ngắm bắn kỹ cũng hạ được kẻ gần nhất và hơn thế nữa. Khi gã bặm môi lại, Manning có vẻ hiểu ra. Y lập tức mất hết thần sắc.

“Đừng.”

Không phải tiếng Manning. Là giọng của Maddy, to và ràng, bất ngờ như tiếng kèn hiệu giữa bầu im lặng đông cứng. Nàng đứng ở ngưỡng cửa, giản dị trong chiếc váy xám, cùng với Calvin và ba gã gia nhân khác xếp hàng sau lưng nàng.

Christian thở phào một hơi không thành tiếng. Gã chậm rãi mỉm cười với em rể.

Maddy lùi lại và chìa tay. “Các người lập tức rời khỏi đây. Công tước muốn các người mau chóng đi ngay.”