Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 24




“Bé-Maddy. Bé-Maddy.” Gã ôm chặt nàng, lay nàng, khúc khích cười thầm. “Được rồi. Không có gì. Không có gì ở đấy đâu.”

Trong vòng tay gã, những cơn run rẩy chấn động dịu bớt dần. Nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc ngay khi còn đang bám lấy gã. Chẳng có gì ở đó. Tất nhiên là chẳng có gì. “Con chó sủa,” nàng thổn thức, giọng vẫn chưa hết lạc. “Nó nhìn xuống cầu thang.”

Nàng lại ớn lạnh. Nàng hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại tinh thần. Devil đã nhảy lên giường nằm đó nhìn nàng, vẻ thờ ơ lố bịch.

Dòng lệ đã thấm ướt má nàng. Gã chạm ngón trỏ vào một giọt vừa rơi xuống.

“Tôi xin lỗi!” nàng nói. “Tôi biết là không... không có gì ở đó! Tôi ngu ngốc quá! Buổi đêm... trong phòng... tôi nghe thấy tiếng bước chân!”

Gã kéo nàng sát hơn vào bờ vai mình. “Bé-Maddy. Tôi xin lỗi. Lỗi của tôi.” Gã ôm chặt nàng. “Đi. Chúng ta cùng đi xem đó là gì.”

“Ôi không. Tôi không đi đâu!”

Nhưng gã đã choàng tay qua vai nàng, đưa nàng ra cửa. Ngay bên ngoài, ngọn nến mà nàng ném xuống nằm trên hành lang bằng đá, vẫn còn cháy sáng. Gã nhặt nó lên, không rời nàng. Ánh sáng bùng lên khi gã giơ cây nến lên cao châm một ngọn đuốc đầu. Gã vẫn ép nàng vào sát mình, sải bước tới cây đuốc tiếp theo và châm lên, cứ như vậy lần lượt thắp sáng cả hành lang trong khi họ đi. Hai chú chó con chạy trước con chạy sau họ.

Đến đầu cầu thang, gã dụi ngọn nến vào tường và kéo cây đuốc cuối cùng khỏi giá. Maddy nép trong lòng gã, cả cầu thang được chiếu sáng bởi ngọn lửa rừng rực, hai người đi xuống.

Ngọn đuốc sáng như vậy mà vẫn bị bóng bên mênh mông của gian sảnh nuốt chửng. Jervaulx buông nàng ra ở chân cầu thang, đưa cho nàng cây đuốc và đi tới chỗ một cái tay quay khổng lồ nằm trên tường. Gã quay mạnh và, với tiếng kim loại rin rít, một dây thừng bắt đầu ló ra từ bánh xe.

Ánh đuốc soi tỏ bóng của một khối rất lớn đang hạ xuống, hai chúc đài bằng sắt khổng lồ nặng nề hạ từ trên cao. Khi chúng vừa tầm với, gã ngừng quay mà cầm lấy cây đuốc, đi từ ngọn nến này sang ngọn nến khác châm lên tất cả đám nến nằm trên hai cây chúc đài. Dần dần, căn phòng khổng lồ bắt đầu sáng lên, chiếu sáng cả gã, đổ ánh vàng lên làn da trần, tóc gã đen như những góc sâu nhất của bóng tối.

Cuối cùng gã đứng lại, giữ cây đuốc, một vị thần tà giáo giữa đại sảnh hoang vu.

“Ổn hơn chưa?” gã hỏi.

Maddy suốt từ nãy đã tự cảm thấy mình thậm ngốc. “Ô vâng,” nàng nói lí nhí. “Cảm ơn anh.”

Đột nhiên Devil lao ra sủa váng lên và rượt theo một cái bóng vừa vụt xuống từ ban công lửng, đáp vào một cái bàn phía dưới. Cả hai đuổi nhau khắp phòng, chú mèo khoang thực hiện một cú nhảy ngoạn mục và biến mất vào một hốc tường trong lò sưởi ngay cách mũi Devil có vài phân.

“Con ma,” Jervaulx nói.

Một người hầu trẻ tuổi mặc độc áo sơ mi, vẻ mặt hoang mang xuất hiện ở cửa vòm dưới phòng tranh. Công tước nhìn anh ta.

“Chúng ta đánh... ma,” gã nói. Khi người hầu vào đến trong sảnh, gã giơ cây đuốc ra. “Dập tắt đi. Nến... thắp... đến sáng.”

Người hầu nhận lấy ngọn đuốc và cúi người. Jervaulx tới chỗ nàng.

“Cảm ơn. Tôi thật ngốc. Có lẽ bây giờ tôi nên về phòng,” nàng nói.

Gã quàng lấy vai nàng đi về phía cầu thang dẫn tới phòng mình. Bọn chó cũng chạy tới, dẫn đường. Maddy nghĩ về phòng tranh tối tăm, những gian sảnh và dây cầu thang giữa phòng nàng với phòng lão công tước phu nhân. Nàng nghĩ về những bước chân. Nàng không tin vào ma quỷ, nhưng ở một nơi như thế này, quả là tốt lành khi có hai chú chó cùng một người đàn ông to lớn, mạnh mẽ và rất vạm vỡ sải bước dọc những hành lang vang lộng bên cạnh nàng.

Ma. Christian đan hai tay sau đầu, cười trong bóng tối của phòng thay đồ. Bé-Maddy, bé-Maddy nghiêm nghị, ngay thẳng, thực tế của gã, lại sợ ma. Pháo đài Jervaulx có ma, tất nhiên rồi. Không hề ít. Gã đã phải nói dối trắng trợn để trấn an nàng. Con mà ưa thích của gã là chú chó săn nai đã ngủ trước cái lò sưởi to lớn trong đại sảnh đêm Giáng sinh. Chính mắt gã đã thấy nó vào một đêm lạnh lẽo sau lễ Mass, khi ấy James vẫn còn sống. Cả hai nghĩ rằng đó là một chú chó hoang vào đây qua chòi gác, nhưng khi họ gọi nó, nó đứng dậy, vươn người nhảy mất hút qua cửa vòm chạm khắc. Người ta kể rằng con chó đã được trao tặng vị trí danh dự bên lò sưởi sau khi cứu sống một đứa con của chủ nhân pháo đài khỏi chết đuối và rằng bóng ma xuất hiện như kẻ bảo vệ, một điềm báo cho thấy nữ chủ nhân của pháo đài sẽ sớm sinh nở và nuôi nấng an toàn một đứa trẻ khác, nhưng gã cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết ủy mị quá mức về những bóng ma bỗng dưng hiện ra. Có điều đúng là cô em gái nhỏ nhất Katherine của gã chào đời năm sau đó và vẫn còn sống, sức khỏe hoàn toàn tốt ở độ tuổi hai mươi nhăm - không giống như ba anh em trai và hai chị em gái của gã không được may mắn như vậy. Gã thở dài, nghĩ về James. Và Clair, và Anne, và William Grancis ngọt ngào. Có lẽ họ nên bày sẵn một tảng thịt cừu cho bóng ma chó săn khi xuất hiện thường xuyên hơn.

Gã không kể cho Maddy về con chó săn. Vì lợi lộc của bản thân, gã chỉ vô ý hé lộ có một sự thật nhỏ, rằng trên phòng ngủ công tước phu nhân là nơi giải đám lính mọi đen năm xưa. Gã thậm chí không phải kể cho nàng câu chuyện kèm theo, chỉ tên không là đủ rồi.

Gã mỉm cười. Nàng sẽ ở với gã, từ bây giờ trở đi.

Maddy rúc người trên giường của Công tước. Nàng chỉ mặc váy lót, không có đồ ngủ, nhưng vẫn ấm áp và an toàn. Devil và Cass nằm ở cuối giường, thi thoảng lại phả ra những tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Nàng không ngủ ngay dù đang rất thoải mái. Có vài chiếc gối trên giường, nàng đã chuyển từ chiếc này sang chiếc khác cho tới khi tìm thấy chiếc mà nàng biết chắc là của Jervaulx. Nàng gối lên đó, hít hà mùi hương của gã.

Đâu đó giữa Archimedea Timms cứng nhắc và một kẻ phóng đãng hoàn toàn đầu hàng trước những dụ dỗ xác thịt là một con người hoàn toàn mới mẻ với nàng: một người thích quần áo đẹp, được xoa bóp đôi bàn chân, được hôn. Và cả một chiếc gối còn giữ lại sự hiện diện của người đàn ông đang ngủ ở phòng bên, đủ gần để tới cứu nàng nếu lính mọi đen muốn hại nàng.

Dù nàng giỏi che giấu, nhưng cơn xáo động vẫn còn lại chút rùng mình ngọt ngào, một cái cớ để nhớ lại vòng tay ôm nàng vững chãi hơn bao nhiêu khi nàng lao vào căn phòng này trong cuộc trốn chạy mất hết lý trí. Không có ma. Jervaulx nói rằng không có. Devil sủa con mèo và Công tước đã thắp sáng cả đại sảnh, đẩy lùi những bóng ma vào lãng quên trước sự hiện hữu hào hùng rực sáng của mình, cơ thể gã trong ánh đuốc, trước ánh lửa rực cháy của hơn hai trăm ngọn nến.

Nàng cố nghe tiếng thở của gã ở phòng bên kia. Nhưng tất nhiên là đóng, gần như kín mít, gã chỉ để he hé cửa cho nàng và nàng không thể nghe thấy gì ngoài tiếng thở lặng lẽ của lũ chó.

Nàng nhìn lên bóng tối. Và rồi nàng làm một việc thật liều lĩnh.

Nàng hất chăn nệm ra và ngồi dậy, trèo xuống khỏi chiếc giường cao. Những đốm tàn trong lò sưởi hắt ra một thứ màu sắc chẳng còn sức soi rọi tí ánh sáng nào, nhưng nàng nhớ đường tới cửa phòng thay đồ. Nàng đi chân trần trên sàn, mò mẫm tìm đường.

Nàng sờ tường và khung cửa. Nàng dừng lại.

“Jervaulx?” nàng thì thầm.

Nếu gã đã ngủ rồi, tiếng gọi đó quá khẽ để đánh thức gã. Nhưng gã lập tức đáp lại, “Bé-Maddy?”

Nàng hít một hơi. “Tôi...” Nàng không thể nói dối và bảo rằng mình vẫn sợ. “Tôi... đang run.”

Đó là sự thật. Nàng run rẩy khi đứng đó, vì lạnh và xúc động.

Nàng nghe thấy tiếng giường gã kêu cọt kẹt. Một khắc sau, cánh cửa bị kéo khỏi những ngón tay nàng và gã ở đó, một bóng đen ấm nóng. Gã chạm vào nàng, tìm cánh tay nàng, vuốt dọc người nàng, kéo nàng sát vào gã. “Sợ?”

Nàng không nói gì, chỉ áp mình vào lòng gã. Gã vẫn cởi trần và nàng cảm thấy lòng dấy lên cảm giác tội lỗi vì đã không đảm bảo gã được chăm sóc tử tế.

Đó chính là nụ hôn mà nàng muốn, và gã trao nó cho nàng - êm nhẹ và dịu dàng, lưỡi gã khẽ nếm môi nàng. “Với... em?” gã hỏi, khẻ đẩy nàng, dẫn nàng trở lại phòng chính.

Maddy rụt lại, không chắc mình muốn gì ngoài những lời giả dối mỏng manh vừa nãy, cái cớ nàng tạo ra để thu về những nụ hôn trần tục. Gã đứng gần nàng, không hẳn chạm vào nàng.

“Sợ?” gã hỏi, bày cho nàng cái cớ dễ dàng làm sao. “Muốn... ở với em?”

Nàng lại run lên.

Gã khe khẽ cười. “Bé-Maddy đáng thương. Lại đây.”

Gã thật ấm áp, trần trụi và mượt mà khi bao bọc nàng trong vòng tay mình - vai gã, da thịt gã trên má nàng. Khi gã giục nàng rời bước về phía giường, nàng đi cùng gã. Trong bóng tối, gã rành chiếc giường hơn nàng: gã xoay người khi đến giường và nhún người nhảy lên mặt giường cao. Lũ chó quanh quẩn, hít ngửi Maddy khi Jervaulx chìa tay kéo nàng lên với gã.

“Ra kia,” Công tước cứng rắn ra lệnh cho chúng và đôi chó liền lùi lại tận cuối giường.

Maddy chỉ có thể thấy gã như một hình dáng cử động nổi lên mờ mờ giữa đám chăn gối nhạt màu hơn khi gã nằm xuống giường. Gã khẽ thốt lên một tiếng dài đầy mãn nguyện. “Ở đâu ấm... em... bé-Maddy.”

Nàng vẫn ngồi thẳng đờ giữa đống chăn nệm, sợ hãi và nghi ngờ về cách mà mọi thứ đã vượt ra khỏi ý định của mình. Gã tóm được nàng, kéo nàng nằm xuống cạnh gã. Cơ thể gã dường như bao bọc khắp xung quanh nàng: lưng nàng tì vào người gã, chân gã kéo lên tận khoeo chân nàng. Gã cúi đầu xuống nàng, hôn vai và cổ nàng.

Gã kéo tay váy lót của nàng xuống. Những ngón tay gã trượt lên da thịt nàng, mơn man tới ngực nàng. Phía sau tai nàng, ở rìa tóc, lưỡi gã liếm láp nàng. Trong những vuốt ve của gã có sự mạnh bạo, một ý định.

“Anh đã nói...” Maddy hầu như không cất tiếng nổi. “Anh đồng ý...”

Gã khựng lại hết mọi cử động. Bàn tay gã đặt lên cánh tay nàng.

Gã khẽ rên rỉ, gã vùi mặt vào bờ vai cong của nàng trong một khắc rồi thả người xuống giường.

Nàng ngìn trân trối vào bóng tối. Nàng vừa thở phào vừa thất vọng, sợ những thứ ngoài ma quỷ.

Đột nhiên, gã lại kéo nàng vào vòng tay mình ôm thật chặt, cọ má vào tóc nàng. Cả lưng nàng áp vào thân gã. Và nàng choáng váng nhận ra rằng gã không hề mặc gì trong tình trạng hưng phấn tột độ.

Gã nới lỏng cái ôm quá bạo liệt của mình. Với một tiếng thở dài thật sâu, gã êm ái ẵm nàng vào lòng. Cánh tay gã đặt dưới đầu nàng, một khối rắn chắc nóng bỏng áp dưới má nàng.

Trong một lúc lâu, họ nằm yên như vậy.

“Jervaulx...” nàng nói trong bóng tối.

“Tên tôi.” Gã nói, phà làn hơi ấm áp vào cổ nàng. “Christian.” Gã cúi sát hơn một chút. “Vợ.”

Nàng cảm thấy có lỗi và xấu hổ. Gã không phải người đòi động phòng. Cũng không phải gã đêm hôm thức dậy mò đến với nàng.

Gã không cử động gì thêm. Không đòi hỏi gì ở nàng. Chỉ nằm đó, đầy đam mê, ghì chặt nàng trên giường.

Nàng biết điều mình vừa làm. Nàng chịu thua bản chất trần tục yếu đuối bên trong. Nàng đã trao quyết định cho gã - và gã, một người đàn ông cao quý, đã giữ lời hứa tốt hơn nàng giữ sự thành thực của mình.

Nếu có khi, Christian thầm nghĩ, những kẻ đồng tuế đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của gã, chúng phải thấy gã lúc này đây, đôi tay vòng qua người phụ nữ mà gã đã cưới làm vợ, đã sẵn sàng, rạo rực vì nàng sau những ngày dài tiếp xúc đầy trêu ngươi, mà gã không làm chuyện đó.

Chọn không làm chuyện đó. Hít ngửi làn hương tóc ngọt ngào mùi khói, cảm thấy đường cong của cơ thể nàng, sự mềm mại nữ tính tinh tế đầy tin cậy dưới lớp vải lanh - tất cả mạch máu trong cơ thể gã đều bừng bừng ham muốn - đập những nhịp khát khao - đập lên của ta, của ta, của ta.

Gã ham muốn nàng, khao khát hơn khúc dạo đầu, khao khát sự chiếm hữu hoàn toàn.

Và nàng cũng muốn điều đó. Gã có thể cảm thấy nó trong nàng: không rút lui cứng đờ, không phản ứng thù địch. Gã biết khi nào một phụ nữ chống đối và khi nào cô nàng chơi trò cành cao, nhưng lần này cả hai đều không phải. Đây chỉ là một địa ngục thần túy, gã cho thể trao cho nàng tất cả những khoái lạc mà gã từng nếm trải để dẫn lối cho nàng rằng nàng đã đi xa đến mức này, tự tìm tới gã và để gã nằm xuống bên mình; rằng gã có mọi quyền.

Mọi quyền.

Chém cha cái tôn giáo cùng đám Giáo hữu của nàng. Chúng thờ phụng một vị Chúa khác sao? Nàng đâu có cưới một tên dị giáo? Một gã vua Ba Tư có tới hai trăm vợ?

Gã chỉ là một người đàn ông, biết rất rõ những tội lỗi của mình là gì. Và việc muốn thực sự chung sống với cô dâu đích thực của mình không phải là một trong số đó.

Nàng là vợ gã. Nàng là của gã.

Gã ghì nàng chặt hơn và áp mặt mình vào nàng. “Em bảo... khi nào thôi,” gã nói, giọng gã nghẹt lại. “Em nói... em không muốn.”

Ngọn lửa bên trong nàng âm ỉ thẳm sâu, gã sẽ thổi bùng nó lên bằng ngọn lửa trong chính gã, gã muốn tạo một trận đại hỏa hoạn thiêu hủy hàng thành phố, hủy đi hết thảy nhà thờ, pháo đài và những nhà Suy niệm tồi tàn, để tạo nên một thế giới nơi chỉ có mình gã, mình nàng và chiếc giường này, và hai cơ thể đã hòa làm một.

Maddy đã cảm thấy sự thay đổi trên người gã từ trước khi gã lên tiếng. Nàng cảm thấy cơ thể gã thít lại và run lên, những khối cơ trên cánh tay gã rung động dưới má nàng. Và rồi gã bảo nàng nói gã ngừng lại.

Bảo... khi nào thôi.

Gã nâng người lên trên người nàng và cúi mặt xuống mặt nàng.

Nói: Thôi hôn tôi, thôi thầm thì kích động, thôi chạm môi anh lên cổ tôi. Nói: đừng đè lên người tôi, lướt tay lên xuống nữa; hai lòng bàn tay đang ve vuốt cánh tay nàng.

Nàng không thể. Nàng không thể.

Nói dừng lại, bởi vì tôi biết gương mặt anh quá rõ, thậm chí trong bóng tối, đôi mắt anh hướng về đôi mắt tôi trong hoang mang, trong ngạo nghễ. Nó xanh thẳm - sẫm màu, như những đám mây bay qua các vì sao; cười không thành tiếng.

Thôi đi. Thôi ngay bây giờ.

Thôi đi, thôi ngay khi gã lửng lơ phía trên nàng, mân mê chiếc cằm cong đầy khoái lạc nóng bỏng, tới đôi môi nàng, tới thái dương và đôi hàng mi của nàng.

Tinh nghịch - dịu dàng, nguy hiểm. Ôi - hãy ngăn đôi bàn tay tôi ôm lấy khuôn mặt anh, kéo anh lại gần hơn để hôn tôi, miệng anh trên miệng tôi, thật sâu thẳm nồng nàn.

Dừng lại; không thể; chúng ta không thể, một tai nạn của thời gian và địa điểm, khi hai thế giới va chạm với nhau. Dừng lại đi - anh quá nặng và cũng quá ngọt ngào. Quá xấu xa và quá rắn chắc, hôn lên cằm và cổ và dưới nữa.

Bảo thôi...

Ngay bây giờ - trước khi gã kéo váy nàng lên, da thịt trần trụi áp lên da thịt trần trụi, bàn tay gã trên đùi nàng, trượt lên hông nàng, eo nàng. Và áp chặt vào nàng, sự hưng phấn của gã - lý thuyết đã biến thành thực tế hiển hiện. Nàng đã nhìn thấy những đứa trẻ chào đời, nàng đã chăm sóc cho bệnh nhân nam, nàng đã lắng nghe, lặng lẽ và bất động như trong những buổi Suy niệm khi đám phụ nữ có chồng tán chuyện phòng the. Và những sự ấy chỉ khiến nàng tự hỏi còn gì mà họ không nói.

Nhưng họ không nói về điều này, không nói to ra. Không phải điều này, lưỡi gã vờn trên núm vú nàng, một vòng chậm rãi khiến nàng căng cứng. Không phải điều này, bàn tay gã trên hông nàng, kéo nàng lên áp vào gã với đúng nhịp điệu gã đang nghịch ngợm vú nàng. Nàng xòe bàn tay trên vai gã mà rên rỉ, cong người lên với gã.

Gã đáp lại bằng một tiếng gầm gừ se sẽ, áp mạnh cơ thể mình vào nàng. Rồi gã thu người lại, di ngón tay dọc trên chính giữa thân mình nàng, bụng nàng, những lọn xoăn riêng tư nhất.

Dừng, ôi dừng lại, anh đừng dùng miệng như thế nữa, đừng hôn tôi và nhấm nháp nữa, ôi, sao anh biết những khoái lạc trần tục đến thế. Sao tôi lại cong người vặn vẹo bên dưới anh, bùng cháy như thế.

Nàng thở hổn hển vì xúc cảm đó, sự tra tấn xấu xa này. Nàng cắm sâu ngón tay vào da thịt gã, hết bấu lại kéo, yêu cầu gã ngừng lại, thầm lặng van vỉ, đừng hôn nữa, dừng lại ngay, trong khi tôi muốn, muốn, muốn nữa...

Gã không thôi, gã đáp lại cơ thể nàng, bởi vì cả cơ thể nàng đều nói có. Gã lần ngón tay vào bên trong nàng, lạ lùng và dâm đãng, cái áp lực nóng bỏng. Gã lại cúi miệng xuống ngực nàng.

Tràn khắp cơ thể nàng là thứ xúc cảm xóa mờ mọi lý trí. Một âm thanh hỗn độn buột ra từ họng nàng, âm thanh của một con thú. Cuộc thăm dò sâu đắm kia thật đau đớn, dâm ô và gã, chồng nàng, vẫn đẩy tới để khám phá hơn nữa trong nàng, để những tiếng rên rỉ đầu hàng ướt át trút ra từ cổ họng nàng.

Dừng lại... xin anh... dừng lại.

Gã nâng người lên trên nàng. Nàng đã rộng mở đón chờ gã, nàng phải nói bây giờ, nói không tiếp tục nữa, nói tôi không muốn anh, tôi sẽ không chấp nhận anh, anh phải đi đi và để tôi yên.

Gã đi vào nàng, bỏng cháy ngọt ngào, đau đớn hơn, chồng của nàng - tất cả sức nóng và ngọn lửa đen tối, người chồng xấu xa của nàng, người biết cách làm suy đồi những thứ trần tục, người ôm nàng thật chặt và hôn nàng, hôn nnagf mãi trong khi đau đớn vay quanh, phủ tấm thân đẹp đẽ lên nàng, dấn tới mạnh mẽ hơn, vừa khởi tạo đau đớn vừa xoa dịu nó, đau hơn nữa, cho tới khi nàng thét lên vì cơn đau xé.

“Ôi không...” Gã lầm bầm, hôn môi nàng. “Ôi không, ôi không, Maddy cưng ơi, không...” Giọng gã nhức nhối, như thể chính gã cũng chịu đớn đau. Gã thở nhẹ và gấp, trao những cái vuốt ve nhẹ như cánh bướm lên lông mi và má nàng. Gã giữ thân mình trên người nàng, đã hoàn toàn ở bên trong nàng, chờ đợi, với một thoáng run rẩy rất, rất nhẹ nơi hai cánh tay.

Nàng há hốc miệng thở dốc, những thớ thịt căng lên của nàng đã chùng lại để nhận ra rằng cơn đau xé thịt kia đã dịu xuống.

Một tiếng thở dài, thật dài thoát ra khỏi nàng. Như thể đó là tín hiệu, gã cúi đầu xuống trao cho nàng một nụ hôn cũng trĩu nặng và đầy nhục cảm như cơ thể gã đang thống trị thân mình nàng.

Gã bắt đầu chuyển động trong nàng, làm mới lại cơn đau. Những ngón tay của Maddy co quắp lại trên cánh tay gã vẻ dè chừng. Gã thầm thì với nàng nhưng nàng không thể hiểu nổi, gã đã lạc hoàn toàn vào cơn cuồng hứng của bản thân, ve vuốt nàng bằng lưỡi, ngấu nghiến da thịt nàng, như thể gã muốn nuốt cả nàng vào miệng trong khi dấn sâu vào bên trong nàng.

Đau, nhưng cơn đau bị nhấn chìm trong nhịp điệu nhục cảm của gã, gã vào sâu đến nỗi cơn đau biến thành khoái lạc với nàng. Nàng vươn cánh tay quanh gã để đón nhận nhiều hơn. Gã rên rỉ, lắc đầu, mỗi lần tiến nhập lại nâng bổng nàng lên. Sự giày vò cơ hồ lớn lên trong gã, như thể nàng vẫn chưa đủ gần gụi, gã muốn nàng gần hơn, gã muốn mỗi lần dấn tới đều khiến họ hòa làm một. Gã cong người trên nàng với một âm thanh buột ra từ sâu trong ngực, một cú rướn thật dài và nhói, một cơn run rẩy trong gã và sâu bên trong nàng, và nàng cảm thấy gã, ở sâu hết mức có thể, đang phun trào sự sống của mình trong nàng.

Nàng ôm chặt gã, ôm chặt gã trong khi gã rùng mình, rùng mình lần nữa. Những ngón tay nàng hầu như không thể ôm trọn bờ vai gã, gã to lớn hơn nàng nhiều quá, vậy mà gã thả đầu xuống nghỉ ngơi trên người nàng và dụi mặt vào bờ cổ cong cong của nàng như một đứa trẻ nũng nịu.

“Maddy,” gã nói giữa những hơi thở nặng nhọc, “khiến em... hạnh phúc. Tôi thề.”

Nàng vuốt tay dọc vai và lưng gã. Nàng có thể cảm nhận tim gã đang đập. Gã lại rùng mình và đẩy sâu vào nàng hơn.

“Tôi sẽ khiến em hạnh phúc,” gã nhắc lại.

Nàng cắn môi, dựa đầu vào gã.

Gã vùi mặt sâu hơn vào nàng. “Lính mọi đen sẽ không bắt được em,” gã nói nghèn nghẹt.

Dừng lại. Ôi không, bảo dừng lại, nhưng muộn quá rồi.

Quá muộn. Bởi vì Chúa tha thứ cho em, em yêu anh hơn chính cuộc đời em.

Nàng mở mắt thấy trời đã sáng và bản thân ấm áp, được bảo kín trong đôi cánh tay gã, tóc nàng vẫn tết thành hai bím và cuộn lên từ hôm trước.

Nàng nằm im, cảm thấy ngực gã phập phồng bên mình.

Chồng nàng. Chẳng còn gì để hủy bỏ nữa.

Khi nàng quay sang, gã đã thức giấc, nằm đó lặng lẽ, nhìn đâu đó bên kia nàng. Trong ánh mai u ám qua rèm cửa, tóc ga xõa đen lên gối. Nét mặt gã trầm ngâm, quai hàm gã đanh lại. Ánh mắt xa xăm của gã quay lại với nàng. Không ai trong họ lên tiếng. Sự thay đổi của mọi thứ, khe nứt tinh tế giữa hôm qua và ngày hôm nay nằm giữa họ.

Gã lăn người khỏi nàng và thở dài, đan tay sau đầu. Rồi gã liếc nhìn sang nàng. “Hối hận?”

Một từ hàm chứa sự bất chấp. Nàng tìm kiếm trong trái tim mình nỗi hối hận. Giận dữ, hoặc ăn năn. Không có gì trong số đó. Chỉ độc nỗi thống khổ, rằng nàng đã quy hàng trước một sự yếu đuối như vậy. Chỉ có ý thức càng lúc càng rõ ràng hơn về tội lỗi mình phạm phải.

“Tôi phá,” gã nói. “Tôi... thỏa thuận.”

“Tôi không bảo anh dừng lại.” Đó là sự thật.

Gã xoay người nằm nghiêng. Đôi mắt xanh thẳm của gã quan sát mắt nàng.

“Vợ,” gã nói.

Một sự khẳng định mạnh mẽ như thế, thậm chí so với ấn tượng của cơ thể gã trên giường, nó càng đè nặng thêm thực tại và kéo nàng về phía gã. Đầu gối gã chạm vào bắp chân nàng, lên phía trên, nơi chưa từng ai chạm đến ngoài chính nàng.

“Phải,” nàng đáp, chỉ là một tiếng thầm thì. “Tôi thật sự đã là vợ anh.”

Gã ngồi lên, đẩy đống chăn nệm ra, đuổi lũ chó khỏi chỗ chúng đang nằm. Maddy ngắm nhìn gã oai vệ bước sang phía bên kia căn phòng xa hoa, cùng quyến rũ và man dại như những tấm thảm treo và tranh vẽ nơi đây. Máu của chính nàng còn vương trên da gã. Rèm cửa sổ kêu sột soạt khi gã kéo ra. Ánh mặt trời chói chang bên ngoài tràn vào, viền hào quang chói ngời quanh thân người gã. Cùng rạng rỡ như căn phòng này, tất cả những gì nàng nhìn thấy phía bên kia gã qua cửa kính là ánh sáng và bầu trời.

Gã tì một cánh tay lên bậu cửa. Rồi gã nhìn lại nàng và nhe răng cười.

“Vợ tôi,” gã nói. “Tốt.”

Gã đứng đó, thư thái, một hình cắt bóng nửa khuất trong bóng tối trên nền những luồng sáng chói lọi.

Vợ gã.

Nàng chớp mắt quay đi, bởi nhìn gã như vậy mắt nàng đau nhói.