Thạch Phong Thành

Chương 34: Cái bang lâm họa bởi u hồn - buông tha địch nhân vì chữ tín




Màn đêm đã buông xuống. Những tia lửa bập bùng từ một ngôi sơn miếu cứ luôn ẩn hiện đã chỉ điểm cho Long Kỳ Hải nơi lưu ngụ qua đêm của Cái Bang.

Chàng cứ chần chừ mãi mà vẫn chưa quyết định được thái độ.

Đường đột đến gặp Vu bang chủ lúc này liệu có phải là đúng lúc để giải thích thêm không? Hay chỉ tạo thêm những hiểu lầm mà thôi.

Hoặc giả, ngay khi chàng vừa xuất hiện, người của Cái Bang sẽ đổ vạ cho chàng là đang muốn dò xét họ và họ sẽ ra tay động thủ thì sao?

Canh một qua đi một cách nhanh chóng. Rồi canh hai cũng qua đi.

Ánh lửa từ ngôi sơn miếu càng lúc càng rạng rỡ, minh chứng rằng Vu bang chủ và chúng bang đồ vẫn còn thức. Và họ thức chắc chắn là để bàn về điều vừa xảy ra cho bang phái của họ vào lúc chiều.

Họ vẫn còn hậm hực chưa nguôi ngoai. Ta không nên xuất hiện thì hơn.

Nghĩ thế Long Kỳ Hải vừa định bỏ đi thì ngay bên cạnh chàng liền có tiếng thủ thỉ:

- Đại ca đừng nên gặp họ lúc này Long Kỳ Hải giật mình:

- Là Vũ Văn Ngọc Hà? Chà ! Ta mãi suy nghĩ mà không hề cảnh giác. Nếu là bọn Bắc Cương thì sao?

Chàng vội quay đầu lại. Lần thứ hai ý định của chàng phải bỏ dở.

U... U... U... U...

Bàng hoàng đến khắp người cùng nổi gai, Long Kỳ Hải vội lên tiếng căn dặn Ngọc Hà :

- Bọn U Hồn Nhân sắp xuất hiện rồi. Muội hãy giúp ta điều này. Mau bố trí trận đồ đi ! Nhanh lên !

Ngọc Hà tuy cũng phát hiện được những âm thanh quái dị kia là do những U Hồn Nhân phát ra, nhưng nàng kinh nghi hỏi lại:

- Lập trận đồ để làm gì? Đại ca định lánh mặt bọn U Hồn Nhân ư?

Chàng càng thêm vội vã:

- Không phải chúng ta mà là dành cho người Cái Bang. Muội đừng hỏi nữa. Hãy thực hiện đi.

Hiểu được ý tứ của Long Kỳ Hải, Vũ Văn Ngọc Hà thầm thán phục và vội vã thực hiện việc lập trận.

Cũng may là quanh nơi này, đâu đâu cũng có những thân cây rừng. Chỉ cần quan sát một lúc ngắn, Vũ Văn Ngọc Hà dễ dàng nghĩ ra một trận thế thích hợp dựa vào những thân cây mọc tự nhiên.

Trong khi Ngọc Hà bố trí trận đồ Âm Dương Ngũ Phục Long. Long Kỳ Hải lại cẩn trọng dõi nhìn từng động tĩnh sẽ có ở quanh ngôi sơn miếu.

Và những bóng nhân ảnh có dáng đi điệu nhảy cứng đờ như những cương thi không bao gioờ đã xuất hiện trong tầm thị tuyến của Long Kỳ Hải.

Chàng bồn chồn lo lắng vì chưa biết phải xuất hiện vào lúc nào hoặc lấy cớ gì thuận tiện để xuất hiện.

Tiếp đó, một U Hồn Nhân chợt lao vọt luôn vào bên trong ngôi sơn miếu trước ánh mắt sững sờ của Long Kỳ Hải.

Một tiếng kêu kinh ngạc từ bên trong ngôi sơn miếu liền vang ra.

- Là Tư Không Bách, Bảo chủ Thanh Long bảo? Đang đêm Bảo chủ quang lâm là có điều gì muốn chỉ giáo?

Long Kỳ Hải hoang mang:

- U Hồn Nhân vừa nhảy vào lại là Bảo chủ Thanh Long bảo Tư Không Bách sao? Sao lạ vậy? Tại sao lão Tư Không Bách lại giả thành U Hồn Nhân?

Nếu Long Kỳ Hải phải kinh nghi vì điều này thì bọn người Cái Bang ở bên trong ngôi sơn miếu càng thập phần kinh nghi hơn.

Vì lão Tư Không Bách thay vì đáp lời hoặc lên tiếng giải thích thì lại chúm môi chu miệng để phát ra một tràng âm thanh quái lạ:

- U... U... U... U...

Nghe tiếng kêu này phát ra từ ngôi sơn miếu, Long Kỳ Hải kêu thầm:

- Nguy tai ! Lão Tư Không Bách sau một thời tuyệt tích không ngờ lão đã mạo hiểm đi vào Thạch Phong Thành. Lão đã bị lão quái vật Bắc Cương Lão tổ hóa thành một U Hồn Nhân. Cái Bang e nguy mất.

Đúng lúc đó, có thêm năm U Hồn Nhân nữa cũng nhảy vọt vào bên trong ngôi sơn miếu, và những âm thanh liền vang lên:

- U... U... U... U...

Càng chần chừ thì hậu quả xảy đến càng thêm hệ trọng, Long Kỳ Hải vội vàng tung bắn người và lao ra.

Vút !

Long Kỳ Hải chưa kịp đi vào ngôi sơn tự miếu, một tiếng nạt vang trời bỗng vang lên:

- Ai? Muốn chết !

Vù...

Tiếng rú rù của kình phong bỗng đổ ụp vào chàng từ phía sau.

Chàng xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh. Nếu là Cái Bang môn hạ, khi phát hiện có kẻ lạ đột nhập, họ cuũng không đến nổi hồ đồ mà động thủ như thế này. Phải là bọn môn hạ Bắc Cương mà thôi.

Vậy thì hắn đáng chết.

Với nhận định này và vì tình hình bên trong ngôi sơn miếu chưa biết đang là thế nào, Long Kỳ Hải vẫn tiếp tục lao vào bên trong. Chàng chỉ khẽ ngoặc tay về phía sau để hất ra một luồng lực đạo nhu kình, tuy nhẹ nhàng nhưng thật lợi hại để đối chọi với ngọn chưởng phong do ai đó đang tập kích vào chàng từ phía sau !

Viu... Viu...

Ầm !

Hự !

Cùng với tiếng kêu đau đớn do kẻ vừa tập kích chàng phát ra, hắn còn buông ra một lời thật sự thảng thốt:

- Là Viên tiểu tử?

Đến Long Kỳ Hải cũng phải thảng thốt khi nghe được lời này. Vì lời nói này được nói lên bằng một giọng nói khá quen tai, chủ nhân của giọng nói là một người mà Long Kỳ Hải không ngờ lại được gặp ở đây:

Tiêu Đạt Nhân.

Chàng vừa mới dừng chân lại, định mặt đối mặt với kẻ giả nhân giả nghĩa và còn là thù nhân của chàng thì sự việc ở bên trong ngôi sơn miếu bất chợt được chàng nhìn thấy khiến chàng phải thay đổi ý định.

Kể cả Tư Không Bách, đúng là lão Bảo chủ Thanh Long bảo đã bị hóa thành một U Hồn Nhân, lão và năm U Hồn Nhân kia vừa nhảy nhót bằng những cử chỉ giật cục của những cương thi vừa luôn miệng phát ra những thanh âm cực kỳ lợi hại là U Hồn Âm Công.

Ngoài một ít nhân vật Cái Bang có nội lực thâm hậu còn đủ năng lực tự chống trả lại sức công phá tàn khốc của U Hồn Âm Công, đại đa số bang đồ Cái Bang đều phải ngã khuỵu người xuống và ứa máu từ thất khiếu.

Quay lại và đối phó với Tiêu Đạt Nhân, bọn Cái Bang e phải tuyệt diệt mất. Phụ thân ! Hài nhi phải tạm buông tha cho thù nhân lần này vậy.

Không một chút diên trì, Long Kỳ Hải lại động thân lao vào bên trong ngôi sơn miếu, tạm thời gác lại việc truy bắt Tiêu Đạt Nhân để truy vấn về mọi chuyện lúc trước.

Với khí định tâm hòa, không cho tạp âm và tạp niệm là U Hồn Âm Công xung phá nội tạng qua ngõ ngũ quan và tâm trí, Long Kỳ Hải vừa lọt vào bên trong liền xuất lực ra chiêu.

Hai tên U Hồn Nhân đúng là xấu số, hoặc giả hai tên này đã bị vị phán quan điểm vào sổ tử.

Thấy Long Kỳ Hải xuất hiện, hai tên U Hồn Nhân liền xông vào.

Không cười cũng không giận, Long Kỳ Hải với sắc mặt kín như bưng vì không dám để thất tình lục dục quấy nhiễu tâm trí, chàng ung dung thi triển công phu tuyệt học để đối phó với hai tên U Hồn Nhân này.

Ào... Ầm !

Vù... Ầm !

Phịch ! Phịch !

Sự xuất hiện của chàng mà lão Tiêu Đạt Nhân vẫn nghĩ là vViên Kỳ Hải, đã làm cho lão Tiêu nảy sinh ác ý.

Từ bên ngoài, lão bỗng phát lên những hiệu lệnh bằng âm thanh ma quái:

- U... U... U...

Ở bên trong, ba trong bốn tên U Hồn Nhân liền quần tụ lại thành một nhóm. Ba tên này vừa quay lưng lại với nhau, đưa mặt quay ra ba hướng, chúng liền phát động Âm Công U Hồn.

- U... U... U...

Đang khi các vị trưởng lão Cái Bang và Vu bang chủ phải ôm ngực lảo đảo và vội vàng ngồi xuống tọa công mong trấn áp được U Hồn Âm Công, tên U Hồn Nhân còn lại do chỉ còn có một mình nên không sao chống lại được Âm Công do chính đồng bọn gây ra.

Diễn biến này xảy ra thật nhanh, và chỉ có Long Kỳ Hải với mục lực tinh tường mới nhận ra.

Chàng thoáng mỉm cười vì vô tình phát hiện được điểm yếu của Thập Bát U Hồn. Đồng thoời chàng cũng cảm thấy thương hại cho tên U Hồn Nhân nọ chính là lão Tư Không Bách, Bảo chủ Thanh Long bảo.

Chỉ mới một thoáng phân tâm và để cho thất tình quấy nhiễu, nội tạng của Long Kỳ Hải liền bị U Hồn Âm Công do ba tên kia phát động công kích vào.

Như trúng phải một kích thật mãnh liệt, Long Kỳ Hải ngoài thần tình choáng váng còn bị sôi trào khí huyết.

Hồn bất phụ thể, Long Kỳ Hải vội thu liễm tâm thần và ngẩng mặt hú lên:

- Hu... U... U... U...

Tiếng hú của chàng vừa cất lên liền như một tia nắng chói lọi xé tan màn đêm đen độc hại.

Và không riêng gì những nhân vật chủ chốt của Cái Bang nhờ tiếng hú này mà trầm định tâm linh, đến cả tên U Hồn Nhân kia cũng nhân đó được giải nguy.

Hắn, Tư Không Bách, vừa hồi phục sau cơn nguy hiểm bỗng như hóa cuồng. Hắn nhảy xổ vào ba tên đồng bọn và vũ lộng tít mù song chưởng.

Đúng là Cuồng Long Liên Hoàn Chưởng công phu thành danh của Bảo chủ Thanh Long bảo Tư Không Bách.

Đang khi chàng nghĩ như vậy, sự quấy loạn của Tư Không Bách U Hồn Nhân đã làm cho ba tên kia vì lo đối phó nên phải ngừng việc phát động Âm Công.

Sự thay đổi này thật là lạ lùng và Long Kỳ Hải nào dám bỏ lỡ cơ hội.

Chàng cuộn người lao đến và vung chưởng loại bỏ ngay một trong ba tên U Hồn Nhân kia.

Vù...

Ào... Ào...

Ầm ! Hự !

Phịch !

Như nhận ra chuyển biến lạ lùng này do Âm Công U Hồn chợt ngừng lại, lão Tiêu Đạt Nhân ở bên ngoài lại vội vã phát hiệu lệnh:

- U... U... U...

Chỉ còn lại ba tên U Hồn Nhân, kể cả lão Tư Không Bách, tiếng hiệu lệnh vừa lọt vào bên trong thì sự việc lại xoay chuyển thật bất ngờ.

Lão Tư Không Bách dù đang cơn phát cuồng nhưng khi nghe được hiệu lệnh điều động chính lão và hai tên U Hồn Nhân kia liền quần tụ thành một nhóm.

Cả kinh và cả giận trước sự biến chuyển kỳ quái này, một lần nữa Long Kỳ Hải buộc phải nhanh tay hành động.

Chàng vội vã hú lên:

- Hu... U... U... U...

Cùng với sự phát động tiếng hú với nội lực đầy dẫy, Long Kỳ Hải còn nhanh tốc xuất lực ra chiêu nhắm vào hai tên U Hồn Nhân kia.

Ào... Ầm !

Vù.. Ầm !

Hự ! Hự !

Phịch ! Phịch !

Chỉ còn lại mỗi một mình lão Tư Không Bách, Long Kỳ Hải vội vàng lên tiếng với những nhân vật Cái Bang :

- U Hồn Âm Công nếu chỉ do một tên U Hồn sẽ không còn lợi hại như trước nữa. Chư vị cứ tùy nghi đối phó. Tại hạ còn phải lo đối phó với nhân vật chủ xướng ở bên ngoài đây.

Vút !

Chàng lao vọt ra ngoài và thật sự giận dữ vì không thấy lão Tiêu Đạt Nhân đâu cả.

Còn đang bực tức, Long Kỳ Hải chợt mỉm cười khi nghe có tiếng Vũ Văn Ngọc Hà rốirít gọi:

- Đại ca ! Có phải đại ca đang tìm nhân vật đầu lãnh không? Y đây rồi ! Ý quáng quàng đâm đầu vào trận đồ Âm Dương Ngũ Phục Long rồi.

Chàng tung người lao đến thật nhanh, chàng chỉ kịp căn dặn Ngọc Hà :

- Ở bên trong hãy còn một tên U Hồn Nhân mà nhân vật Cái Bang thì chưa khôi phục công lực, muội hãy vào tiếp họ một tay đi.

Vút !

Dịch chuyển đúng bộ vị để nhập trận, Long Kỳ Hải cười nhẹ khi nhìn thấy lão Tiêu Đạt Nhân đang lồng lộn lên như dã thú bị sa bầy.

- Tiêu minh chủ, Tiêu Đạt Nhân, Mông Diện Nhân ! Ta phải gọi lão như thế nào mới đúng đây?

Qúa bất ngờ trước sự hiện thân thật đột ngột của chàng, lão họ Tiêu ngoác mồm kêu lên:

- Viên Kỳ Hải! Sao lại thế này? Tạ. Ta đang ở đâu đây?

Chàng nhìn lão và lắc đầu thương hại:

- Lão nên đứng yên thì hơn. Đây là trận thế kỳ môn, lão càng loạn động càng dẫn đến hậu quả tai hại đấy.

Lão liền ngừng lại và lườm lườm nhìn chàng:

- Ngươi đã... hủy diệt hết những U Hồn Nhân? Bằng cách nào ngươi có được thân thủ này? Trước kia ngươi đâu được như vậy?

Chàng ung dung hỏi lại lão:

- Lão sai xử được U Hồn Nhân, có nghĩa là lão đã hội diện với sư tổ của lão. Vậy lão có biết sư tổ của lão đã từng là bại tướng của ta tại Thiếu Thất Sơn Thiếu Lâm phái không?

Bàng hoàng một lúc lâu, Tiêu Đạt Nhân mới nói được thành lời:

- Là... Là... Ngươi? Ngươi chính là Long... Long...

Chàng cười nhẹ:

- Dưỡng phụ họ Viên, thân sinh phụ mẫu thật sự là Long bang chủ của Vô Vi Thanh Ngưu Bang.

Theo lão, ta có nên tự nhận là Long Kỳ Hải không?

- Ngươi là Long Kỳ Hải? Thân phụ ngươi là Long Kỳ Du? Thật ư?

Không hiểu vì lẽ gì lão họ Tiêu lại thay đổi thái độ. Lão không còn sợ chàng nữa mà là vừa giận vừa lộ vẻ nuối tiếc một điều gì đó.

Chàng kinh nghi:

- Lão sao rồi? Lão không tin ư?

Lão lẩm bẩm thật khẽ, nhưng rất tiếc là Long Kỳ Hải lại nghe được :

- Nếu biết trước như vậy, chẳng thà... Thì ta đâu phải chuốc lấy hậu họa này?

Chàng mơ hồ đoán được bèn cười khảy một tiếng:

- Vậy là trước kia lão đã từng có ý nghĩ giết ta? Tại sao chứ? Là vì ta chính là hậu nhân của Long gia? Có phải chính lão đã hãm hại gia phụ không?

Xuất kỳ bất ý, Tiêu Đạt Nhân vừa lao đến vừa gầm lên:

- Ta phải giết ngươi ! Đỡ !

Vù...

Long Kỳ Hải cười gằn:

- Hừ ! Xích Long Chưởng ư? Công phu của lão còn kém lắm.

Ào...

Vù... Vù...

Ầm !

Lão giương mắt nhìn chằm chằm vào chàng sau khi lão bị chấn lùi còn chàng thì vẫn vững như bàn thạch.

Lão ngoác mồm kêu lên:

- Từ đâu ngươi có được thân thủ này? Là do Dịch Cân Tâm Họa Đồ ư?

Chàng nghe thế liền nhớ lại lần lão đã từ một Tiêu minh chủ vụt thay đổi thành một Mông Diện Nhân để lừa chàng vào tròng. Chính lần đó, chàng đã thố lộ cho lão biết về dDịch Cân Tâm Họa Đồ.

Chàng rít lên:

- Lão còn dám nhắc đến chuyện đó nữa sao? Một hành vi đê tiện đến vậy mà lão vẫn dám làm hay sao?

- Đỡ !

Viu... Viu...

Nhân lúc chàng đang nói, lão Tiêu Đạt Nhân lại xuất kỳ bất ý, đánh ra một trảo Hắc Sát.

Chàng ung dung thi thố tuyệt học:

- Lão có nhận ra công phu này không?

Vù...

Ào... Ào...

Lão trố to hai mắt khiến đôi ngươi như muốn nhảy ra khỏi hai hốc mắt vì đã nhận ra công phu tuyệt học vừa được Long Kỳ Hải thi triển:

- Là Huyền Huyền Vô Vi tuyệt học?

Bằng yếu quyết tả lực đả lực, Long Kỳ Hải vừa làm cho Hắc Sát Phi Trảo của lão phải quay ngược lại và quật ngay vào lão.

Nếu lão kinh ngạc chỉ có một phần vì điều này thì Long Kỳ Hải lại kinh ngạc đến những mười phần.

Chàng quát lên đề quyết:

- Lão vừa gọi là gì? Không còn là công phu Mượn hoa hiến phật nữa sao? Nếu lão đã rõ đây là Huyền Huyền Vô Vi tuyệt học thì chính lão là người đã hãm hại tiên phụ trước kia. Đỡ !

Vù...

Không ngờ Long Kỳ Hải lại nói lên điều này và nó là sự thật mà bấy lâu nay lão Tiêu Đạt Nhân chưa hề thố lộ cùng ai, lão họ Tiêu cuống cuồng nhảy tránh.

Vút !

Do lão loạn động nên vô tình bị sa vào những ảo giác do chính trận thế kỳ môn tạo ra. Và đó cũng là điều may mắn cho lão vì nhờ đó lão thoát được chiêu chưởng tối hậu của chàng.

Long Kỳ Hải liền dịch chuyển theo bộ vị để lại xuất hiện ngay bên cạnh lão:

- Tiên phụ có thù gì với lão mà lão nhẫn tâm hãm hại? Đỡ !

Vù...

Vút...

Nếu trận thế kỳ môn có điểm lợi là đã vây khốn được thù nhân nhưng cũng có điểm bất lợi là giúp cho lão họ Tiêu chi trì được sinh mạng sau loạt chiêu thứ hai của chàng.

Và lần thứ hai Long Kỳ Hải lại hiển hiện trước mặt. Kinh hoảng đến tột độ, Tiêu Đạt Nhân vội gào lên:

- Khoan đã, tiểu tử ! Ta còn có điều muốn nói với ngươi.

Chàng dừng lại và long mắt nhìn lão:

- Lão còn muốn trăn trối điều gì?

Hai tròng mắt của lão cứ đảo tròn khi mồm miệng của lão thì lại huyên thuyên:

- Ta biết ngươi cũng như ta, có thù tất báo có ân phải đáp đền. Phụ thân ngươi đã hạ sát sư phụ của ta, không lẽ việc ta vì sư phụ để báo thù là sai?

- Sư phụ của lão là ai? Không lẽ là...

Lão đáp vội:

- Ta biết ngươi đã đoán ra rồi ! Hắc Sát Lão Đồ Vương chính là sư phụ của ta.

Long Kỳ Hải bỗng quát lên nghi hoặc:

- Nhưng sư phụ của lão đã hãm hại quá nhiều người vô tội. Tiên phụ giết đi chính là trừ hại cho võ lâm. Còn nữa, ta biết lão không là đối thủ của tiên phụ. Lào đã dùng thủ đoạn ám muội để thực hiện ý đồ. Bây giờ thì ngược lại, ta và lão cứ công bằng quyết đấu. Lão vì sư phụ của lão, ta thì vì tiên phụ ! Đỡ !

Vù...

Lão lại kêu lên giật giọng :

- Khoan ! Ta còn chưa nói xong.

Chàng thu kình về và gay gắt hỏi:

- Còn gì nữa? Lão muốn tự quyết ư?

Lão cuống cuồng bảo:

- Không phải như vậy. Ta chỉ muốn nói đến câu hữu ân tất báo cho ngươi nhớ mà thôi.

Chàng lườm lườm nhìn lão:

- Hữu aân tất báo ! Ý của lão là...

- Là ngươi đã hai lần nói với ta những lời ân nghĩa. Ngươi còn bảo là ngươi nguyện sẽ đáp đền.

Ngươi tự nhận là hậu nhân của Long bang chủ, Long đại hiệp, ngươi có muốn đồng đạo giang hồ gọi ngươi là hạng vong ân bội nghĩa không?

Long Kỳ Hải trố mắt nhìn lão. Lão nói không sai chút nào ! Trước lúc ly khai khỏi Chính Nghĩa Sảnh, chàng đã từng nói với lão là chàng sẽ báo đáp ân tình của lão. Rồi khi chàng được lão tận tình chữa trị thương thế dưới lốt Mông Diện Nhân, chàng cũng nói y như vậy.

Hít nhẹ một hơi chân khí, chàng nhìn lão và cười nhẹ:

- Tâm cơ của lão thật giảo quyệt ! Lão quên rằng sau đó chính lão đã ra lệnh cho Cao Phi truy sát ta. Còn lần thứ hai thì lão lợi dụng ta để giết hại Quỷ Y Tử và Hoa Mãn Thiên tiền bối. Công và tội xem như đã ngang bằng, lão tưởng ta không biết tà ý của lão sao?

Lão kinh hoàng phản bác:

- Cao Phi hành động hoàn toàn không do ta sai xử. Cái chết của hai lão kia cũng không phải do ta. Ngươi đừng gán cho ta những việc không phải do ta làm hầu chối bỏ những gì ngươi đã hứa.

Chàng thoáng nghe liền khựng lại. Sau một lúc ngẫm nghĩ chàng thở dài:

- Lão giỏi biện bạch lắm. Được ! Ta không sợ sẽ không tìm lại được lão. Mau cút đi ! Ta tha cho lão một lần này vậy.

Ầm ! Ầm !

Sau hai loạt chưởng, Long Kỳ Hải đã phá giải hoàn toàn thế trận. Chàng đưa mắt nhìn thù gia ung dung bỏ đi mà lòng tràn đầy hậm hực.