Thác Vị

Chương 3




Editor: Joco

Beta – reader: Ying

Hôm xuất viện, Ngả Lâm vui vẻ xách hành lý về sống cùng Thư Văn và Thụy Kỳ. Nhà Thư Văn là khu biệt thự nằm ngoài vùng ngoại ô. Tuy rằng diện tích rộng rãi thoáng đãng song vị trí đi làm cực kỳ bất tiện.

Ngả Lâm ngại nên không dám nói. Hàng ngày hắn cố dậy thật sớm, đứng bắt xe bus vào trung tâm thành phố.

Tiểu Kỳ ở chung với Thư Văn. Nhịp điệu cuộc sống khá yên ả thanh nhàn. Y không cần đi làm, ngược lại thoải mái chơi điện tử. Sáng nằm ườn tới trưa muộn, đêm chẳng chịu ngủ sớm.

Thư Văn rất thương yêu Tiểu Kỳ, cái gì cũng nhường y. Bình thường hắn hay dẫn y ra ngoài dạo chơi rồi ghé nhà hàng sang trọng.

Thế nhưng điều khiến Ngả Lâm cảm động nhất chính là mỗi lần hai người bọn họ đi ăn, luôn nhớ mua phần riêng dành cho hắn.

Những khi rảnh rỗi không bận bịu chuyện gì, Ngả Lâm thường ở yên trong phòng đọc sách. Nơi này có giường đệm êm ái, ánh nắng chan hòa, còn thêm điều hoà mát lạnh. Thâm tâm hắn thầm ước ao sẽ trúng tuyển đại học, sau đó cố gắng báo đáp tình nghĩa của Tiểu Kỳ và Thư Văn.

Thỉnh thoảng Ngả Lâm xuống phòng tắm hay gian bếp thường bắt gặp cảnh Thư Văn cùng Tiểu kỳ ngồi xem tivi. Tiểu Kỳ thích gối đầu lên đùi Thư Văn. Mỗi lần Ngả Lâm thấy vậy, đáy lòng lại tự nhủ nằm thế chắc chắn rất thoải mái.

Hắn biết Thư Văn chẳng hề nhớ chuyện cũ bởi vì đoạn ký ức nho nhỏ kiểu ấy đâu đáng khắc ghi trong lòng.

Nếu Thư Văn vắng nhà, Tiểu Kỳ hay ngồi nói chuyện phiếm với Ngả Lâm. Lần nào cũng tả cách Thư Văn dành thời gian chăm sóc y tỉ mỉ cẩn thận ra sao, khiến cho Ngả Lâm đang ngồi nghe bất giác thầm nghĩ: người đồng tính được yêu thương thật hạnh phúc.

Năm nay Ngả Lâm mười tám tuổi. Không phải không có nữ sinh thích hắn. Thậm chí đã từng được bạn cùng lớp viết thư tỏ tình. Thế nhưng Ngả Lâm vẫn chưa từng động tâm.

Ái tình là cái gì? Nếu hắn không tiền đồ, không triển vọng, không của cải thì làm sao đảm bảo nổi hạnh phúc? Bản thân không cha, không mẹ, không nhà cửa… làm sao xây dựng mái ấm cho vợ con?

Thế mà những lúc thấy Thư Văn nhìn Tiểu Kỳ cười ngọt ngào, hai mắt của mình lại vô thức cay cay…

Thư Văn vô cùng quan tâm Tiểu Kỳ. Đến Ngả Lâm là người ngoài còn cảm nhận rõ rệt. Bất quá phần tình cảm nồng nàn thắm thiết chẳng duy trì được bao lâu.

Khoảng gần một tháng sau thì bắt đầu xảy ra biến cố.

Mấy ngày nay Tiểu Kỳ chưa về qua nhà. Dù Thư Văn gọi điện, y cũng không chịu nghe máy.

Ngả Lâm biết bọn họ vừa cãi nhau xong nên cố liên lạc với Tiểu Kỳ, giúp hai người giảng hòa song Tiểu Kỳ vẫn cố chấp không bắt điện thoại.

Tâm trạng Thư Văn càng ngày càng tụt dốc. Đêm đêm uống rượu say bí tỉ chẳng biết trời đất mới nghiêng ngả về nhà. Bước qua cánh cửa, toàn thân nồng nặc mùi cồn liền ngã vật luôn xuống ghế sô pha.

Mỗi đợt nghe tiếng động lịch kịch ở tầng dưới, Ngả Lâm luôn im lặng đợi hắn ngủ say rồi cẩn thận đắp thêm tấm chăn mỏng.

Sáng hôm sau, trước giờ đi làm, Ngả Lâm chuẩn bị sẵn thức ăn nhẹ đặt trên bàn. Ngả Lâm tự biết bản thân không nên hành động như vậy nhưng lí trí đâu kiềm chế nổi sự quan tâm vô thức. Đôi khi trộm ngắm Thư Văn nhăn hàng lông mày mà khóe miệng tự vểnh lên, trái tim đập rộn rã. Ngả Lâm cũng chưa xác định được chính xác tình cảm của bản thân, song thi thoảng niềm ham muốn xoa dịu nỗi đau kia trỗi dậy, thúc giục mãnh liệt.

Hắn hiểu rõ chỉ còn cách khuyên Tiểu Kỳ mới giúp tâm trạng Thư Văn cải thiện hơn. Có điều Tiểu Kỳ liên tục tắt máy, không thể gọi điện hay nhắn tin được.

Sau giờ tan tầm hôm nay, Ngả Lâm nhìn thấy mảnh giấy nhỏ Tiểu Kỳ đặt trên bàn cho hắn. Tuy ghi vỏn vẹn vài câu ngắn ngủi nhưng Ngả Lâm cố gắng giữ bình tình cũng không nổi:

“Tiểu Lâm, tôi yêu người khác nên chia tay với Thư Văn. Đồ đạc tôi đã dọn hết. Cậu… Cậu cứ tiếp tục ở lại đi, đừng ngại ngần gì cả. Số điện thoại tôi cũng đổi rồi. Tôi sẽ liên lạc với cậu sau. Tính tình Thư Văn… tôi không có cách nào giảng hòa với anh ấy nữa. Cậu hãy cố gắng học tập chăm chỉ! Tôi chờ ngày cậu báo đỗ đại học. Ricky!”

Ngả Lâm thật sự không biết rốt cục giữa Thư Văn và Tiểu Kỳ đã xảy ra chuyện gì. Trong mắt hắn, Thư Văn rất chiều chuộng Tiểu Kỳ, chưa bao giờ làm y phật ý. Dựa vào xuất thân của Tiểu Kỳ mà có thể được Thư Văn yêu thương, chẳng phải đó là chuyện quá may mắn. Vì sao lâm xuống nông nỗi này? Tiểu Kỳ còn thấy chưa đủ ư? Hắn còn muốn tìm người tình tốt tới mức nào?

Ngả Lâm cầm tờ giấy, thẫn thờ kiểm tra một vòng quanh nhà. Quả nhiên hôm nay Tiểu Kỳ đã dọn sạch toàn bộ đồ đạc cá nhân.

Phút chốc, Ngả Lâm đứng sững sờ, không biết nên làm gì cho phải. Tiểu Kỳ đã đi thật rồi. Mặc dù trong thư y nói mình cứ thoải mái ở lại nhưng dẫu sao đây cũng là nhà của Thư Văn. Suy cho cùng, mình chỉ là vị khách ăn nhờ ở đậu, lấy đâu tư cách mà đòi chai lỳ? Đắn đo suy tính cân nhắc, hắn quyết định trở về phòng thu thập đồ đạc, gọi điện hỏi chủ nhà cũ xem liệu mình thuê chỗ đó được hay không?

Chủ nhà cũ đang chán nản vì chẳng ai chịu thuê gian tầng hầm. Nhận được cuộc điện thoại của Ngả Lâm liền vui vẻ bảo hắn ngày mai có thể trở về luôn. Ngả Lâm nhét đồng đồ đạc không nhiều nhặn gì vào chiếc túi du lịch tầm trung, lẳng lặng ngồi ở phòng khách đợi Thư Văn để trả chìa khóa nhà.

Đợi mãi, đợi tới tận hơn mười một giờ đêm, Thư Văn trở về trong tình trạng say khướt giống như mọi ngày. Dáng người anh loạng choạng xiêu vẹo bước vào phòng khách, ngã lăn lên ghế sôpha.

Ngả Lâm lại gần, vươn tay lắc lắc anh: “Thư Văn, em cũng phải đi rồi! Đây là chìa khoá, anh cầm lấy này!” Nói xong, hắn rút chùm chìa khóa đưa cho anh.

Thư Văn ngước đôi mắt mông lung say xỉn nhìn Ngả Lâm, lồng ngực trỗi dậy dòng cảm xúc như người bạn quen biết đã lâu đang xuất hiện trước mặt mình. Anh đột ngột túm thắt lưng Ngả Lâm, ghé vào vai hắn mà khóc lóc.

Ngả Lâm sững người ngạc nhiên. Hắn chẳng ngờ Thư Văn sẽ phản ứng như vậy. Chứng kiến cảnh Thư Văn thương tâm nhường ấy hắn cũng chỉ có thể gắng gượng đứng yên không nhúc nhích để anh mượn đôi vai mình dựa nhờ.

Thư Văn khóc nức nở, miệng không ngừng thì thào lẩm bẩm: “Không nên đi. Đừng đi nữa!…….”

Ngả Lâm thầm đoán nguyên nhân bởi vì Thư Văn quá mức mong nhớ Tiểu Kỳ nên mới vô thức lảm nhảm. Hắn không đành lòng, xoay người lại ôm lấy Thư Văn, để anh giữa vòng tay mình khóc một trận thoải mái.

Thư Văn bám chặt Ngả Lâm như phao cứu sinh, rơi nước mắt lã chã. Sau giây phút dâng trào đã phát sinh chuyện chẳng ai dự liệu được, đẩy hai người rơi xuống đáy sâu dục vọng. Một người quá mức bi thương, một người cảm động muốn an ủi… điều tất yếu cuối cùng cũng xảy ra.

Ngả Lâm giật mình khi Thư Văn chủ động hôn. Đầu óc hắn rỗng tuếch, bị ngấu nghiến đến không thở nổi. Tận lúc Thư Văn cởi sạch quần áo hắn, đặt hắn nằm trên ghế sôpha hôn mãnh liệt điên cuồng, tâm trí Ngả Lâm vẫn đinh ninh là do Thư Văn say nên nhầm lẫn thôi, nhất định là nhầm mình với Tiểu Kỳ. Hắn không hề bài xích hoặc đẩy Thư Văn. Bản thân hắn cũng không giải thích nổi phản ứng của mình. Hay sâu thẳm dưới đáy lòng hắn vẫn luôn mong ngóng ngày hôm nay? Hắn cố quên tất cả, để trí não trống rỗng… mặc Thư Văn tiến nhập vào cơ thể.

Rất đau! Tuy rằng Thư Văn luôn ôn nhu giúp hắn thả lỏng nhưng làm chuyện như vậy với nam nhân, cơ thể vẫn khó khơi mào khoái cảm. Bất giác Ngả Lâm rơi nước mắt, không biết là vì đau hay bởi vì…… cuộc hoan ái này vốn không phải dành cho hắn.

Lúc Thư Văn tỉnh lại, Ngả Lâm đã rời đi. Trên bàn chỏnng chơ chiếc chìa khóa, một mẩu giấy nhắn tin cũng không có.

Thư Văn ngồi dậy xoa xoa cái đầu say rượu nhức như búa bổ. Vừa liếc mắt liền thấy dấu vết loang lổ hòa dây máu còn vương trên ghế sô pha. Vậy chuyện này chẳng phải mơ mà đã thực sự xảy ra. Lúc mình say rượu đã quan hệ với Ngả Lâm rồi. Hắn vội vàng rút điện thoại kiểm tra danh bạ, tìm nửa ngày mới phát hiện ngay cả số của Ngả Lâm cũng không có.

Anh chậm rãi xem xét tình hình. Ngả Lâm làm nhân viên trong một tiệm bánh ngọt, hình như tên là Hạnh Phúc. Đầu tiên cần lên mạng tìm địa chỉ, sau đó gọi điện hỏi từng nơi may ra kiếm được tin tức.

Tuy phương pháp khá phiền phức rắc rối song đảm bảo kết quả chắc chắn. Tích tắc sau đã biết địa chỉ tiệm bánh kia. Anh để thư ký gọi điện thoại rồi đích thân lái xe tới tìm.

Đến nơi hỏi sư phụ mới rõ hôm nay Ngả Lâm không đi làm. Chủ quán nói hắn xin nghỉ chuyển nhà nên không hỏi cặn kẽ. Anh hỏi địa điểm nhà Ngả Lâm, chủ quán lắc đầu mù mờ. Trong lòng Thư Văn bức bối khó chịu. Nếu muốn gặp Ngả Lâm đành đợi ngày mai quay lại. Anh đang định rời đi thì hình ảnh căn hầm ẩm ướt vụt hiện lên. Tâm trí thầm hy vọng khả năng Ngả Lâm sẽ về đấy, anh vội vàng phóng xe.

Quả nhiên Ngả Lâm ở trong nhà. Thấy Thư Văn đứng sẵn ngoài cửa, hắn giật thót kinh ngạc: “Thư Văn, sao anh lại tới đây?”

Thư Văn thở phào nhẹ nhõm vì rốt cục cũng có thể tìm thấy Ngả Lâm. Anh cười nói: “Không mời tôi vào nhà à? Tôi tới thăm cậu.”

Ngả Lâm nghi hoặc tránh qua một bước, đẩy tay mở rộng cửa cho Thư Văn: “Em mới về thôi, chưa kịp dọn dẹp gì cả… Bừa bộn lắm!”

Thư Văn không mấy để ý, tự nhiên chọn một chỗ cạnh bàn ngồi xuống, nhấp ngụm nước Ngả Lâm vừa đưa: “Tại sao cậu vội vàng chuyển đi? Chẳng lẽ tôi làm gì thất lễ với cậu?”

Ngả Lâm nhớ về những hình ảnh tối qua, khuôn mặt ửng hồng xấu hổ: “Không đâu! Anh rất tốt… nhưng Tiểu Kỳ đi rồi, mình em ở lại không tiện.”

Thư Văn chăm chú ngắm Ngả Lâm, chầm chậm nói: “Tối hôm qua….”

Chưa hết câu Ngả Lâm đã vội vàng cuớp lời: “Chuyện tối qua anh không cần để tâm…”

Thư Văn trầm giọng: “Như thế không ổn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Ngả Lâm cười khổ: “Em nào phải con gái, anh muốn chịu trách nhiệm cái gì? Thư Văn, em biết anh là người tốt. Anh cứ yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.”

Thư Văn im lặng dò xét Ngả Lâm một lúc lâu, rốt cục cũng mở miệng: “Cậu hãy dọn đến ở cùng tôi.”

Ngả Lâm càng hoảng, hắn không hiểu nguyên do Thư Văn nói mấy lời ấy, vội vã xua tay lia lịa: “Anh thực sự không cần gượng ép. Chúng ta đều đã trưởng thành cả, không cần thiết phải………”

Thư Văn vẫn khăng khăng: “Ngả Lâm, tôi nói thật lỏng. Chúng ta sống chung đi.”

Ngả Lâm cúi đầu, kiên quyết đáp: “Không thể được!”

Thư Văn nóng ruột hỏi: “Vì sao? Cậu không thích tôi à?”

Ngả Lâm ngước mắt, dũng cảm nhìn thẳng Thư Văn: “Không! Chỉ đơn thuần vì anh không thích em thôi.”

Thư Văn chống chế: “Chúng ta cứ sống chung, lâu ngày sẽ tự có tình cảm.”

Ngả Lâm nhếch khóe miệng cười bướng: “Một cặp tình nhân, trước hết cần bồi dưỡng tình cảm… Sau đó mới dọn về sống chung.”

Thư Văn lặng lẽ đứng, giữ nguyên ánh mắt nhìn Ngải Lâm, rốt cuộc chẳng nhịn nổi cười: “Được! Nếu cậu khăng khăng thế, chỉ cần chúng ta nảy sinh tình cảm là có thể sống chung phải không?”

Ngả Lâm ngượng ngùng song cuối cùng vẫn khe khẽ gật đầu.