Hôm nay mí mắt Issa đã giật giật mấy lần, sáng sớm lúc mở họp còn hơi mất tập trung.
Phụ tá nhận ra Issa không ổn, sau đó cũng dò hỏi anh ta có chuyện gì.
Issa phẩy tay, nói chắc là do ngủ không ngon giấc.
Từ nhỏ thể chất của anh ta đã không tốt bằng Quý Giang Vi hay Kim Minh Khổ, nhưng anh ta thắng ở đẳng cấp tinh thần lực cao vô cùng hiếm có, khi chưa trưởng thành đã sắp chạm cấp SSS.
Hơn nữa, sau này anh ta luôn chăm chỉ, thành tích hiện tại đã vượt xa Quý Giang Vi và những người khác.
Nhưng thể lực vẫn là điểm yếu của anh, làm việc với cường độ cao trong thời gian dài thỉnh thoảng sẽ bị mất tập trung hoặc bị đau đầu.
Cũng tương đương với việc một cơ thể không quá xuất sắc như vậy không thể mang vác nổi nguồn tinh thần lực kiệt xuất thiên phú.
Căn bệnh của anh ta xem như độc nhất vô nhị, bác sĩ có trình độ y khoa cao nhất cũng không thể trị tận gốc, sử dụng thuốc cũng chỉ có tác dụng tạm thời.
Sau khi uống thuốc, Issa trở về khoang điều khiển tàu chỉ huy trung ương, nhìn các thông số dữ liệu, đầu lại bắt đầu đau nhức, các ký tự và chữ số như ướt nhẹp nước.
Thuốc gần như không thể khống chế được tinh thần lực khổng lồ và quá khích của anh ta nữa, Issa day mi tâm, lắc đầu, không muốn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Hạm đội Bạch Tuyết đang hướng đến quân khu 4, có vài chuyện phức tạp còn cần anh giải quyết.
Tháng trước, Quý Giang Vi biến mất một cách kỳ lạ trong trại giam quân sự được canh phòng nghiêm ngặt như vậy, đội viên tình báo Bạch Tuyết không những không thể tra được nguyên do.
Hai đội viên trong khi thực hiện nhiệm vụ còn bị tổn thương tinh thần lực nghiêm trọng, dù mạng đã lấy được về, nhưng tinh thần lực đã hoàn toàn kiệt quệ, trở thành người điên.
Người gây nên vụ náo loạn ở hành tinh Gabriel cách đây không lâu có thể là mục đích của Quý Giang Vi, anh ta đã sắp xếp số lượng lớn đội viên chờ sẵn đó, nhưng Quý Giang Vi không hề xuất hiện, bên theo dõi Kim Minh Hứa Vụ cũng không có động tĩnh khác thường.
Càng tĩnh lặng, càng có nhiều khả năng là một đợt sóng ngầm dữ dội.
Issa dặn dò hạm trưởng trực ban vài câu, đến khoang chuẩn bị chiến đấu cạnh khoang điều khiển nghỉ ngơi.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, Issa đã cảm nhận được nguồn tinh thần lực rất quen thuộc, tinh thần lực ấy khác với mọi quân nhân, không hề có tính công kích, lại như lưới trời lồng lộng có thể bao bọc lấy con người.
Tinh thần lực này là khắc tinh, cũng lại là cứu tinh của Issa.
Mỗi khi cơ thể không cách nào ràng buộc được nguồn tinh thần lực khổng lồ của chính anh ta, cũng chỉ có tinh thần lực của người nọ mới có thể giúp anh, bao phủ và trói buộc lấy anh, để tinh thần lực kia tuôn trào gột rửa.
Nhưng Quý Cầm Dã sao có thể chạy đến hạm đội Bạch Tuyết.
Issa nghĩ đó là ảo giác, nhưng thứ tinh thần lực ấy ngày càng dày đặc, che lấy hai mắt, siết lấy cổ họng cùng trói chặt tay chân anh ta như vô số lần trong quá chứ.
Anh ta choàng mở mắt, trong tầm nhìn là một bộ quân phục đen, dịch tầm mắt lên trên, trên ngực người nọ là chiếc huy hiệu của hạm đội Bạch Tuyết.
Không đợi anh ta tiếp tục nhìn lên, người nọ đã khom mình, tay chống lên hai bên tay vịn ghế, và một gương mặt tuyệt mỹ có sức mê hoặc toàn bộ Liên Minh phản chiếu trong đôi ngươi.
“Lại không khỏe rồi?” Quý Cầm Dã không giải thích cho việc mình vi phạm luật lên chiến hạm, “Thật may là em ở đây.”
“Cậu…” Issa muốn đẩy người ra, chứng tinh thần lực rợp ngợn như choán cả bầu trời đã đè chặt lấy anh, lại như hàng vạn đôi tay mềm mại xoa dịu tinh thần lực đang nóng nảy.
Issa thoải mái đến mức ngượng ngùng, linh hồn anh như con cún nằm gọn trong lòng bàn tay mà ngửa bụng lên, đôi mắt màu xám nhạt chìm trong màn sương mờ, tàn tro nơi hư không trào dâng.
“Nào, nào.” Quý Cầm Dã vuốt ve trán anh ta, như tên trộm rón rén từng bước một ôm anh vào lòng, giọng nhẹ như khúc nhạc ru: “Ngoan, em sẽ ở bên anh, sẽ không khó chịu nữa.”
Issa ngủ một giấc, khi tỉnh lại cơn khó chịu đã biến mất, Quý Cầm Dã lại một lần nửa chữa khỏi anh ta.
Thấy người kia đưa cho mình một tách cà phê, anh ta khó chịu nhíu nhíu mày.
“Tọa hoài bất loạn[1], vô tình.” Quý Cầm Dã cười khẽ, “Nói anh đó, thượng tướng Issa.”
[1]
Đuôi mắt Issa ửng đỏ, chỉnh lại quân phục xong, anh ta lại nhìn về phía Quý Cầm Dã, vẻ ám muội như có như không kia đã biến mất: “Cậu tới đây thế nào?”
Quý Cầm Dã cười, “Em tốt xấu gì cũng xem như một nửa người nhà của anh đó, lên chiến hạm thăm người thân thì không dễ à?” Nói đoạn, Quý Cầm Dã sát lại gần, nụ cười bên môi như nhuốm ý xấu, một tay nhàn nhã đưa vào trong quân phục mò mẫm, một tay ôm lấy cằm Issa: “Anh còn muốn trốn em đến khi nào?”
Issa lui về sau một bước, cau mày đối diện với Quý Cầm Dã.
Hai người một nhếch môi cười một nghiêm nghị, nhưng người ở thế thấp hơn lại là Issa.
Quý Cầm Dã xuất hiện trước mặt mọi người trong trang phục nữ đã lâu, một lá phong trắng tuyệt đẹp rực rỡ.
Nhưng khi y buộc tóc dài lên, đổi về trang phục nam, nét ung dung mà ngang tàng càng khiến người ta khó lòng lãng quên.
Hiển nhiên, y là một người rất biết lợi dụng điểm mạnh của mình, đặc biệt là trước mặt Issa.
Issa khẽ dời mắt: “Anh không trốn cậu.”
“Nói dối.” Quý Cầm Dã nâng cằm Issa lên, để anh ta nhìn mình, “Em chọc phải anh chỗ nào, tại sao anh thà gặp Quý Tích Thành chứ cũng không gặp em?”
Issa cảm thấy người này cố tình sinh sự: “Anh gặp Quý Tích Thành là việc công.”
Quý Cầm Dã mím môi: “Anh luôn có lý do.
Hay là em cũng nên học theo Quý Tích Thành, giấu anh đi?”
Issa siết chặt cổ tay Quý Cầm Dã, không khống chế được bẻ sang một bên: “Đã đến nơi rồi, đừng ảnh hưởng công việc của anh.
Kỷ luật của hạm đội nghiêm minh, đừng chạy lung tung.”
Quý Cầm Dã cười cười: “Kỷ luật quân đội nghiêm minh thì em cũng quậy tung lên được mà? Anh đây là quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn, nếu không thì người nhà như em cũng không biết chường mặt mũi đi đâu.”
“Cậu ngậm miệng.”
Quý Cầm Dã giơ tay đầu hàng: “Tích Thành nói em đi theo.”
Issa ngạc nhiên: “Vì sao?”
Quý Cầm Dã nhún vai: “Khứu giác của em ấy nhạy cảm hơn anh, quân khu 4 đầy rẫy nguy hiểm, người của anh điều tra trong tối, ngoài sáng vẫn cần em đi theo.”
Học viện quân đội Sương Ly có tất cả 12 công sự[2] phòng thủ, từ phòng ngự ánh sáng đến hệ thống chống phản công.
Người ngoài muốn bước vào nhất định phải có quyền hạn tương ứng, nếu kông rất có thể sẽ chết trong công sự.
[2]
Quý Tích Thành đưa Lạc Du vào học viện, tin tức lập tức truyền đến học viện quân sự cấp cao.
Hiệu trưởng đương nhiệm vắng mặt, phó hiệu trưởng Vi Tần Lĩnh hoang mang vội vàng tiếp đón.
Ông ta là một người đàn ông bụng bự, quân phục căng ra như một cái thùng sắp vỡ tung, ông ta cởi mũ ra, gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tướng, tướng quân, sao ngài lại đến tận đây?”
Dù Lạc Du đã biết học viện quân sự Sương Ly xuống dốc, nhưng nhìn thấy bộ dạng bề thế này của phó hiệu trưởng, anh cũng khó tránh khỏi xót xa.
Anh và Quý Tích Thành vào khuôn viên trường vẫn chưa thấy bóng học viên nào, cũng chẳng nghe thấy tiếng hò hét, không phải đây đang là giờ học sao, mọi người đi đâu cả rồi?
Họ đứng trước một hàng cây dài, những tán đại thụ che cả bầu trời, ánh nắng mỏng manh xuyên qua kẽ lá, bên cạnh là thao trường.
Lạc Du đã từng nhìn thấy những hàng cây đại thụ to lớn này qua hình chiếu, chúng nó có thể cao lớn và vững chãi như thế, là bởi chúng đã ở đây kể từ khi Sương Ly bắt đầu hình thành.
Chúng đã bảo vệ những học viên ưu tú đi vào không gian bao la bát ngát, và sau cùng, nhìn họ trở thành những vì sao vĩnh cửu.
“Tới xem ở đây có hạt giống nào tốt không.” Quý Tích Thành lạnh nhạt trả lời.
Vi Tần Lĩnh càng lo lắng tợn: “Tướng quân, ngài nói đùa rồi, ở đây chúng tôi làm gì có hạt giống tốt…”
Quý Tích Thành đi qua người ông: “Vậy thì đi dạo.”
“Ai!” Vi Tần Lĩnh vội vội vàng vàng đuổi theo, muốn nói thêm lại không dám mở miệng.
Nhân vật này ông ta chỉ từng thấy trên màn hình, nghe nói là một vị tướng thận trọng, quyết đoán mãnh liệt, lòng dạ cực kỳ thâm sâu.
Ông thực sự không đoán nổi, học viện quân đội Sương Ly này đã bị Liên Minh lạnh nhạt hơn một trăm năm, sau người nắm quyền lại đột nhiên đến đây, còn mang theo vị anh hùng vị người ta đang đồn đãi đã bị nhốt lại.
Lạc Du đứng đó một lúc, giải phóng tinh thần lực ra.
Quý Tích Thành lập tức quay người.
anh phớt lờ hắn, tiếp tục chuyên chú, từng sợi tinh thần lực cứ thế lan xa, như mây trời tản ra mọi ngóc ngách của khuôn viên trường.
Anh cũng không biết mình muốn tìm kiếm gì, chỉ theo thói quen vẫn giải phóng tinh thần lực để dò tìm Ước Nhân, mà nơi đây cũng không có dấu hiệu của chúng.
Nhưng sau khi bước vào học viện quân đội, anh chợt nhận ra chút bất thường mơ hồ, giống như một thứ gì đó đang được cộng hưởng trong từ trường.
Tinh thần lực chạm đến cộng hưởng, nhưng không cách nào bắt được lấy.
Ngay sau đó, trán Lạc Du rịn một lớp mồ hôi, thứ duy nhất anh có thể xác định là sự cộng hưởng đang trở nên mãnh liệt ở hướng 2 giờ.
Quý Tích Thành hỏi: “Có chuyện gì?”
Lạc Du ra hiệu bằng mắt: “Đó là chỗ nào?”
Vi Tần Lĩnh vội vàng trả lời: “Là thư viện trung tâm.
Ở đó có vấn đề gì sao?”
Lạc Du lắc đầu, nhìn về phía Quý Tích Thành với ánh mắt khác lúc trước.
Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc Quý Tích Thành đến gần anh, cộng hưởng xuất hiện biến động.
Cộng hưởng kỳ lạ đó lẽ nào có liên quan đến hắn?
Quý Tích Thành nhíu mày, chạm tay lên gò má Lạc Du: “Anh đang nghĩ gì?”
Lạc Du do dự vài giây: “Anh muốn đến thư viện.”
Đi qua hàng cây, rốt cuộc cũng nhìn thấy một nhóm người mặc đồng phục học sinh, nhưng họ rất khác so với học viên học viện quân đội trong tưởng tượng của Lạc Du, đồng phục mặc trên người, đeo những thứ trang sức lấp lánh kỳ lạ, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ, không hề có khí chất của quân nhân mà như một nhóm người dự tiệc tùng bình thường vậy.
Lạc Du hỏi: “Những người đó được tuyển vào thế nào?”
Vi Tần Lĩnh thở dài: “Thượng tá, chắc hẳn ngài không biết, người có khát vọng được đeo quân hàm không đến Sương Ly để học nữa.
Bất kì học viện quân sự nào ở chín quân khu này cũng tốt hơn Sương Ly.
Bây giờ đây cũng chỉ là một nơi để giao lưu để khu dưới, thường dân có chút tiền đưa con đến đây ra ngoài cũng có thể nói là tốt nghiệp ở Sương Ly.
Con cháu những người có thân phận ở khu trên đã xem thường nơi này từ rất lâu rồi.”
Lạc Du đưa mắt nhìn Quý Tích Thành một cái, sắc mặt hắn ảm đạm nhạt nhẽo, như thể không có chút lay động nào.
Họ đi đến thư viện trung tâm, trong học viện có hai thư viện, đây là cái chính.
Lạc Du men theo cộng hưởng mà tới, nhưng đến nơi rồi, cảm giác kia lại biến mất.
Anh hoài nghi mình cảm nhận sai lệch, lập tức mở rộng tinh thần lực ra, mà cộng hưởng lại như chưa từng tồn tại.
Vẻ bất thường của Lạc Du không thoát khỏi mắt Quý Tích Thành: “Chỗ này có gì hấp dẫn anh?”
“Không…” Lạc Du phủ nhận theo phản xạ, nhưng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh đến lạ nọ, anh lập tức phản ứng lại, “Em cũng cảm nhận được?”
Quý Tích Thành chậm rãi bước vào thư viện, tiếng bước chân vang vọng trong tòa nhà cổ này có phần xa xôi và cô liêu, như thể được phát ra từ một chiều không gian khác: “Rất nhiều năm trước, em đã bị nó hấp dẫn.
Để đến gần nó, nhất định phải rời khỏi đảo nổi, em đã từng vì thế mà gặp vài lần ám sát.”
“Thế nhưng đến nay em vẫn không biết nó là thứ gì.” Tinh thần lực dơ bẩn ẩm ướt của Quý Tích Thành nhanh chóng lan ra, tràn ngập cả thư viện trong nháy mắt, “Em cho rằng chỉ có em mới có thể cảm nhận được nó.”
Vi Tần Lĩnh và những người khác ôm đầu quỳ xuống dưới tinh thần lực, Lạc Du đi đến, ánh mắt thoáng dời đi, dừng ở ngực của Quý Tích Thành.
Anh “nghe” thấy một tiếng động cực nhỏ phát ra từ đó, từ sợi dây chuyện Quý Tích Thành vẫn luôn đeo.