Cà phê thơm nồng quyện cùng mùi hương nhạt nhòa xộc thẳng vào thần kinh của Lạc Du ngay trước khi anh tỉnh táo, anh vẫn chưa xác nhận đó là mùi hương gì.
Ngay khi mở mắt, cứ ngỡ người gần mình trong gang tấc là Quý Tửu.
Nhưng trong tầm nhìn mà một gương mặt xa lạ.
Lạc Du nhìn chằm chằm gương mặt nọ, ánh sáng trong mặt chợt rụt lại.
Trong mơ hình như tách sứ vị vỡ, tất cả đập lên người đàn ông che chắn cho anh, anh còn mơ hồ ngửi được mùi máu trên bả vai, giọng nói của Quý Tửu trong ký ức như phiêu du đến một nơi nào đó rất xa.
“Anh là…”
Cà phê vừa pha chế xong đổ trên lưng và cánh tay, mặc dù có lớp áo ngăn cách, nhưng da cũng bị nóng đến nhói lên.
Quý Tích Thành nhíu mày theo phản xạ, cà phê chảy dọc xuống theo lớp quân phục, hắn biết rõ mình phải mau chóng đứng lên, xử lý vết bỏng, nhưng lại khó lòng nhúc nhích được.
Năm năm, hắn rốt cuộc nhìn thấy người này ở khoảng cách gần như thế thêm một lần, ngửi thấy tinh thần lực ăn mòn tâm trí hắn.
Hắn cảm thấy máu huyết trong cơ thể đang sôi sục, tinh thần lực tĩnh mịch từ lâu chợt thổi lên một tàn lửa, hắn hận không thể khảm Lạc Du vào trong ngực, khóa chặt người này vào cơ thể hắn.
Lạc Du vẫn mang dáng vẻ trong trí nhớ của hắn, thời gian 5 năm như không để lại chút vết tích nào trên gương mặt anh.
Cũng đúng, năm năm này chỉ có hắn sống, hắn đã đọc qua từng chữ trong các bài báo cáo, Lạc Du chỉ vượt qua thời gian.
Hắn không khỏi nghiến chặt răng, nắm đấm bên người Lạc Du dần siết lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lạc Du, cố gắng tìm kiếm chính mình trong đó, nhưng chỉ có thể tìm thấy vẻ mờ mịt và đề phòng.
Khuyên tai và vòng cổ gây nhiễu đã phát huy mọi công dụng, hắn nắm giữa quyền hạn cao nhất, có thể bỏ qua gương mặt ngụy trang của Lạc Du, còn Lạc Du không cách nào nhìn thấy gương mặt của hắn.
“Hức —— ” Robot mô phỏng biết mình gây họa to, đứng tại chỗ khóc òa lên, “Tôi không cố ý, làm ơn đừng mắng tôi!”
Lạc Du ngơ ngác nhìn mảnh sứ vỡ bên cạnh mình, cuối cùng cũng tỉnh táo khỏi cơn mê man: “Vừa nãy cà phê suýt tạt lên người tôi?”
Quý Tích Thành trầm mặc đứng lên, gương mặt lạnh nhạt đến cực độ: “Ừm.”
Lạc Du vội vàng đứng dậy: “Cảm ơn.
Anh có bị bỏng không?” Nói rồi anh đưa tay ra, muốn cầm lấy tay của người đối diện.
Quý Tích Thành né người sang một bên, Lạc Du bắt hụt, tầm mắt hai người lại chạm phải nhau.
Lạc Du xin lỗi: “Tôi chỉ muốn xem anh có bị bỏng không.”
Quý Tích Thành luôn kiệm lời trong mọi trường hợp, một chữ cũng quý như vàng lúc này lại bật thốt lên: “Tôi bị bỏng hay không thì liên quan gì đến anh?”
Lạc Du nửa ngạc nhiên nửa lúng túng, anh vừa đặt chân đến tinh cầu thủ đô ngày hôm qua, cảm thấy lạ lẫm với hầu hết mọi thứ ở quân khu 1 này, nửa cái lễ nghi phong tục cũng không biết.
Người này giúp anh, chẳng lẽ anh không nên quan tâm.
Người nọ mặc quân phục, nhưng không đeo quân hàm, cũng không có huy hiệu quân đội gì, lục quân hay quân không gian cũng không nhận ra.
Lạc Du khựng lại vài giây: “Anh là quân nhân, hẳn phải biết dù bị thương ở mức độ nào cũng cần phải xử lý đúng lúc.”
Robot mô phỏng nước mắt lưng tròng nhìn hai người, khóc nấc lên: “Tôi, tôi có thuốc! Làm ơn đừng mắng tôi!
Cảm giác bỏng rát trên da đã biến mất, nhưng quần áo dinh dính rất khó chịu.
Quý Tích Thành quay người rời đi, lúc này Lạc Du mới thấy được phần lưng, mảng ướt sậm màu nhìn mà giật mình, nhìn thôi cũng biết lúc cà phê vừa giội đau đến thế nào.
“Đứng lại!” Lạc Du đuổi theo, ngăn cản người nọ.
Sắc mặt của Quý Tích Thành càng lạnh lẽo hơn: “Tránh ra.”
Lạc Du nói với robot mô phỏng: “Phiền cô lấy giúp tôi hộp thuốc.”
Robot mô phỏng lập tức làm theo.
Lạc Du cũng hết mơ màng sau giấc ngủ, trở nên nghiêm túc: “Cởi áo khoác ra, để tôi xem.”
Quý Tích Thành không động đậy, yết hầu khẽ trượt một cái.
Lạc Du kiên nhẫn: “Bảo vệ cơ thể mình là một trong những trách nhiệm của quân nhân.”
Quý Tích Thành nhíu mày, một lúc lâu sau mới bất mãn nói: “Người nào anh cũng quan tâm như vậy?”
Lạc Du: “Hả?”
Quý Tích Thành nhếch miệng cười: “Anh không quen biết gì tôi, lại quan tâm tôi, bôi thuốc cho tôi?”
Lạc Du cầm lọ thuốc lên: “Đúng là tôi không quen biết anh, nhưng anh bị bỏng vì tôi.
Hay phải nói là, anh không quen biết tôi sao lại giúp tôi chắn cà phê?”
Quý Tích Thành nhướn mày, bị chặn miệng không trả lời được.
Lạc Du thở dài: “Bôi thuốc sẽ không làm lỡ thời gian của anh.”
Năm phút sau, quân phục ẩm ướt đặt bên cạnh sofa lười, lưng và cánh tay phải của Quý Tích Thành đỏ rộp lên.
Lạc Du kiểm tra, vết bỏng không quá nghiêm trọng, nhưng lại trông khá đáng sợ vì da của người này quá trắng.
Lúc phun thuốc, anh thất thần nghĩ đến Quý Tửu.
Da Quý Tửu cũng trắng như vậy, chỉ cần có vết thương nhỏ nhìn cũng rất nghiêm trọng.
Mỗi lần anh túm Quý Tửu lại bôi thuốc, ban đầu hắn rất miễn cưỡng, nói thuốc hôi, còn giở tính trẻ con.
Chỉ khi nào cởi quần áo rồi, Quý Tửu sẽ rất ngoan, lâu lâu lại kêu lên vì đau, nhưng khi anh hỏi đau không, Quý Tửu luôn lắc đầu.
Bôi thuốc xong, Quý Tửu sẽ đổ thừa anh, nói đội trưởng ơi đau quá đi mất.
Làm nũng.
Lạc Du lơ đãng cong cong khóe môi, ánh mắt lại nhanh chóng nhạt đi.
Mọi vết thương của Quý Tửu đều do anh xử lý, anh đi 5 năm này chiến tranh nổi lên tứ phía, nếu Quý Tửu bị thương ai sẽ là người xử lý cho hắn? Không có anh dỗ dành, Quý Tửu có vì ghét bỏ mùi thuốc mà không chịu chữa trị không?
Quý Tích Thành kiềm chế tinh thần lực của hắn, bụng khẽ run lên, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay.
Cũng may Lạc Du quay lưng, không nhìn thấy gương mặt hắn.
Thuốc phun xịt trên vết bỏng, lạnh, hắn lại thấy nóng cháy.
Đột nhiên, phía sau yên tĩnh lại, sống lưng hắn bạnh căng ra, cảm giác tầm mắt của Lạc Du đang dừng trên lưng mình.
Một lúc lâu sau, Lạc Du vẫn không động đậy, Quý Tích Thành nghiêng người cầm lấy sơ mi robot mô phỏng đưa đến.
“Xin lỗi.” Lạc Du hoàn hồn, lập tức nói, “Đã xử lý xong rồi.”
Quý Tích Thành nhanh chóng mặc quần áo tử tế, không nhìn Lạc Du nữa mà cứ thế rời đi.
Chuông cửa đón khách vang lên, phát ra mấy tiếng kêu lanh lảnh.
Lạc du ngồi đờ ra một lúc, đột nhiên đứng phắt dậy khiến robot mô phỏng giật mình, nỗi khiếp sợ choán lấy đôi mắt: “Anh, anh sao thế?”
Tim Lạc Du đập loạn liên hồi.
Anh chợt nhận ra mùi vị anh ngửi thấy lúc vừa tỉnh dậy là gì.
Mùi vị đó lẫn vào hương cà phê thoang thoảng, nhạt nhòa đến mức khó lòng bắt lấy, hiện tại mùi cà phê tan đi rồi, trùng với mùi thuốc lá trong ký ức.
Đó là loại thuốc lá đặc biệt duy nhất mà Quý Tửu thích!
Lạc Du tông cửa lao ra, đập vào mắt là dòng người ngược xuôi, bóng lưng người nọ ở đâu.
“Anh gặp được Quý Tửu thật à?” Ngồi trên phi thuyền trở về khu trên, Giang Cửu hỏi, “Cậu ấy cũng sử dụng vòng gây nhiễu giống chúng ta?”
Từ khi biết được người nọ có thể là Quý Tửu xong, Lạc Du không thể nào bình tĩnh nổi.
Chiều cao của người đàn ông nọ tương đương với Quý Tửu, lại rắn rỏi hơn.
Gương mặt và giọng nói có thể bị nhiễu, nhưng tinh thần lực thì không.
Tinh thần lực của Quý Tửu là thứ anh không thể quen thuộc hơn nữa, thế mà anh lại hoàn toàn không nhận ra được nó.
Anh không chắc chắn người nọ chính là Quý Tửu, chỉ dựa vào cảm tính mà lao ra.
Anh tìm kiếm, cứ tìm kiếm như thế, mãi đến tận khi hai người Giang Cửu tới.
“Khoan đã.” Dalimes gãi đầu, “Nếu là Tửu Tửu thật, nhưng đội trưởng cũng đeo vòng mà, cậu ấy cũng không nhận ra được.
Tính cách đó của Tửu Tửu lẽ nào lại giúp người lạ chắn cà phê?”
“Tửu Tửu nhận ra đội trưởng mới có thể chắn cà phê, nhưng nếu đã biết là đội trưởng, vậy tại sao lại chạy?” Giang Cửu lắc đầu, “Tửu Tửu cũng có vòng gây nhiễu? Có thể đây không phải là thiết bị đặc biệt?”
Lạc Du im lặng không nói gì.
Dalimes và Giang Cửu đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói thêm.
Họ đều hiểu, Lạc Du vì quá nhớ Quý Tửu nên mới nhận lầm người.
Họ cũng nguyện tin Quý Tửu không chết, nhưng Quý Tửu dính Lạc Du như vậy, tại sao gặp lại không nói gì đã rời đi?
Trở về khách sạn Newland, chuyện đầu tiên Lạc Du làm là vào bếp.
Lão Chung Ăn Mì và cửa hàng thuốc lá ở thành phố An Tức đều biến mất, anh lại ăn được hương vị như đúc ấy, nghe được mùi thuốc lá không có được ở bất cứ đâu, anh không tin đó chỉ là trùng hợp.
“Thiếu tá, rất xin lỗi, tôi không thể cho anh biết lai lịch của chú Chung.” Quản lý nhà hàng khổ sở nói, “Ngay cả robot mô phỏng người cũng không thể để lộ mã số sản xuất cho khách hàng được.”
Lạc Du nhìn chằm chằm chú Chung đang bận rộn: “Vậy tôi có thể…”
“Thiếu tá, anh ở đây sao.”
Lạc Du quay đầu, thấy Túc Nhung đang đứng phía sau mỉm cười: “Buổi dạo chơi khu dưới hôm nay của anh thế nào?”
Túc Nhung là sĩ quan có quân hàm cao nhất mà Lạc Du từng tiếp xúc sau khi đến tinh cầu thủ đô, vòng gây nhiễu cũng là Túc Nhung đưa.
Lạc Du muốn xác nhận người hôm nay mình gặp có phải Quý Tửu hay không, cũng chỉ có thể tìm người này.
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Lạc Du chần chừ một lúc, hồi sau mới nói, “Trừ chúng tôi và các chính trị gia quan trọng, những ai có thể đeo vòng gây nhiễu?”
Túc Nhung cười: “Anh gặp phải người quen ở khu dưới sao?”
Lạc Du thận trọng gật đầu: “Có thể tôi đã gặp đội viên của tôi.”
“Điều đó là không thể.” Túc Nhung đáp, “Người đeo vòng buộc phải đăng ký, chiến sĩ đến từ quân khu 9 cũng chỉ có ba người các anh.”
“Nhưng…” Lạc Du cau mày, “Nếu như người nọ là người của Quý gia?”
Túc Nhung: “Ồ?”
Lạc Du cũng biết mình đường đột, nhưng đã hoài nghi, không hỏi cho rõ anh sẽ không cam lòng: “Đội viên của tôi tên Quý Tửu.
Tám năm trước, cậu ấy từ tinh cầu thủ đô đến cứ điểm An Tức, không rõ thân phận.
Năm năm trước, sau khi chiến tranh nổ ra, cậu ấy mất tích.
Người hôm nay tôi gặp rất có thể là cậu ấy, nếu như cảm giác của tôi không sai, vậy cậu ấy cũng đeo vòng gây nhiễu như tôi.
Vậy chỉ có một khả năng, cậu ấy đến từ Quý gia kia.”
Túc Nhung thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, có vẻ không nghĩ Lạc Du phản ứng nhanh như vậy.
Hôm nay tướng quân vội vàng xuống khu dưới, lại vội vàng trở về, tinh thần lực kích kích lên xuống, mãnh liệt rất lâu rồi y không gặp thấy, khủng khiếp đến mức cấp dưới như họ cũng không dám đến gần.
Y nhận được lệnh quan tâm đến sinh hoạt của Lạc Du, nào ngờ được Lạc Du hỏi y về Quý Tửu.
“Chuyện này… tôi tạm thời không có cách nào trả lời anh.
Người nọ tên là Quý Tửu phải không? Tôi sẽ để ý.”
Lạc Du cảm ơn Túc Nhung, trạng thái tinh thần vẫn khó lòng bình tĩnh trở lại.
Quý Tích Thành đứng dưới dòng nước nóng, dòng nước mờ ảo tẩy sạch cơ thể hắn, làm trôi đi tất cả thuốc, mùi thuốc lá lẫn xúc cảm Lạc Du để lại lên da hắn.
Hắn đã có thể kiểm soát tinh thần lực từ rất lâu về trước, không giải phóng ra, Lạc Du không thể nào nhận ra.
Nhưng khao khát gặp được Lạc Du kích động thôi thúc hắn, hắn quên cả giải quyết mùi thuốc lá trên người mình.
Lúc Lạc Du còn ở đây, hắn không hề ham mê gì với thuốc lá.
Lạc Du không còn nữa, hắn như đắm chìm vào mùi hương nhạt nhòa này, có lúc lại mơ thấy Lạc Du dẫn hắn đi mua thuốc, giúp hắn châm thuốc lên.
Hắn nhìn thấy Lạc Du lục tìm từng ngõ hẻm để tìm hắn, là vì mùi thuốc lá ư?
Mồ hồi đầm đìa trên gương mặt Lạc Du, bên trong đôi mắt cười ấy ngập tràn khẩn thiết.
Nhưng lúc Lạc Du mệt nhoài vịn vào bức tường, hắn cũng chưa từng xuất hiện trước mặt Lạc Du, để Lạc Du nhìn thấy gương mặt thật sự của mình.
Hắn hận Lạc Du, hận người đã hứa với hắn, nhưng rồi lại bỏ rơi hắn.