Sau khi tinh hạm chở ba người Lạc Du tiến vào quân khu 1, sáu chiếc tàu hộ tống đột nhiên xuất hiện ở hai bên, vây lấy theo họ đến tinh cầu thủ đô —— Thành phố Túc Sinh.
Đây lẽ ra là một chuyến hành trình đầy vinh dự, nhưng một tháng liên tục bị giám sát, tra hỏi và kiểm tra rà soát không ngừng nghỉ đã dập tắt nhiệt huyết trở về của họ.
Dù là người có tinh thần nhất như Dalimes cũng dần rõ ràng Liên Minh không hoan nghênh mình trở về.
Nếu như họ chết vào 5 năm trước, vậy họ sẽ được ca tụng cho đến trăm ngàn năm sau.
Nhưng họ lại bình an vô sự trở về sau khi kết thúc chiến tranh một năm, đồng thời tự nói rằng mình đã đặt chân đến một tầng vũ trụ cao hơn.
Không thể không khiến quân đội nghi ngờ.
Bị giám sát mọi nơi mọi lúc, quân không gian tinh nhuệ với tinh thần lực cấp cao nhất cũng mệt mỏi không chịu được.
Hôm qua, Dalimes nghi hoặc hỏi Lạc Du: “Đội trưởng, anh nói xem chúng ta thật sự không biến thành chúng chứ?”
Không biết vì lý do gì, sau khi trở về từ tầng vũ trụ cao hơn, Lạc Du bắt đầu xuất hiện tật thiếu ngủ, ban ngày ban mặt cũng ngủ gà ngủ gật, cố gắng trấn an Dalimes bằng tinh thần lực mạnh mẽ: “Chúng ta vẫn luôn là chúng ta.”
Giang Cửu là người cáu kỉnh nhất trong ba người, lúc tinh cầu thủ đô đưa thư mời đến cứ điểm An Tức, đầu tiên cậu ta nhất định không đi: “Không trao quân hàm với danh hiệu ở đâu thì trao, tại sao phải đến tinh cầu thủ đô? Em thấy cái này là Hồng Môn yến*, đám lão già hội đồng quân sự này muốn lừa chúng ta đến quân khu 1, sau đó nhốt chúng ta lại!”
(*)
Huyết Hoàng Hậu trước giờ rất thích hành hạ cấp dưới cũng đang vô cùng lo lắng, cả bà lẫn cấp trên Bộ Tư lệnh Lực lượng Không gian quân khu 9 đều không thể kháng lại mệnh lệnh của Hội đồng Quân sự Tối cao.
Lạc Du lại rất bình tĩnh, không quan tâm có gì đang chờ đợi mình phía trước.
Thân là một quân nhân từng hy sinh vì Liên Minh, dẫu tiếp nhận bất kỳ vinh dự gì anh cũng không thẹn với lòng.
Với bộ quân phục trên người này, trong lòng anh vẫn luôn ngập tràn vinh quang.
Người quân nhân trở về từ chiến thắng với bao chiến công, dù trên người đầy vết thương, dù bị nghi ngờ, cũng phải ngẩng cao đầu.
Hơn nữa anh còn có tư tâm.
Quý Tửu từ tinh cầu thủ đô đến quân khu 9, nếu hắn còn sống —— Anh tin Quý Tửu còn sống, có khả năng đã trở về tinh cầu thủ đô hay không? Chí ít, anh phải đến tinh cầu thủ đô mới có thể dò la tin tức của Quý Tửu được.
Tám năm trước, Quý Tửu vượt qua chín quân khu đến trước mặt anh.
Bây giờ, đến lượt anh sẽ phóng thật nhanh qua chín quân khu, đi tìm Quý Tửu.
Lúc tinh hạm đỗ tại cứ điểm Túc Sinh, khoang cửa vừa mở ra đã có vô số ống kính vây lấy ba người.
Năm năm trước, quân đội đã đắp nặn họ thành hình tượng những vị anh hùng huyền thoại, bây giờ anh hùng trở về, dân chúng nổ tung, các kênh truyền thông lớn đã không thể chờ đợi được nữa, nhanh chóng triển khai chương trình phát sóng trực tiếp.
Buổi phát sóng trực tiếp đã được hội đồng cho phép, nhưng ba người chưa gặp chuyện này bao giờ, biểu cảm lúc cường điệu lúc lại cứng đờ.
Quân nghi thức ở trước mặt họ dẫn đường, Lạc Du chợt nhận ra một ánh mắt rất quen thuộc.
Anh biết hiện giờ có rất nhiều người hướng mắt về mình, họ đang trở thành tâm điểm của toàn thể Liên Minh.
Nhưng ánh mắt kia rất khác biệt, chỉ có Quý Tửu mới nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng mà dịu dàng như thế.
Anh đột nhiên nhìn sang bên phải,chỉ thấy hàng trăm ống kính lơ lửng trên không, chúng phản xạ thứ ánh sáng kim loại lạnh lẽo, giống nhau như đúc.
Lạc Du khẽ nhíu mày.
“Thiếu tá, có chuyện gì sao?” Một giọng nam ôn hòa truyền đến từ bên cạnh, Lạc Du nghe thấy, quay người.
Đứng bên cạnh anh là một người đàn ông mặc quân phục Thượng tá Quân đội Trung Ương, mang vẻ ngoài ôn hòa khiêm tốn, không như những quân nhân thô bạo ngang tàng của quân khu 9, lại như một học giả nho nhã, không cách nào nhìn vẻ ngoài mà đoán được đuổi tác.
Lạc Du không rõ các sĩ quan hàm tá của quân khu 1 đều phong nhã lịch sự như vậy, hay người này là một văn thư.
“Anh là?”
“Chào mừng đến với quân khu 1, tôi tên là Túc Nhung, đến từ Cơ quan Mật vụ của Quân đội Trung ương.” Người đàn ông nọ lịch sự cười, “Chịu trách nhiệm sắp xếp các hoạt động của các vị trong thời gian ở tinh cầu thủ đô sắp tới.”
Lạc Du không khỏi đánh giá đối phương thật nghiêm túc.
Trong Quân đội Trung Ương, bộ phận có quyền lực và khả năng chiến đấu mạnh nhất là Cơ quan Mật vụ, họ có quyền hạn thực hiện nhiệm vụ ở tất cả quân khu của Liên Minh.
Năm đó ở dưới trướng của thống chế Cassius, hiện giờ là Quý Tích Thành.
Được một Thượng tá của Cơ quan Mật vụ phụ trách nghi thức nhận huân chương, điều này cho thấy quân đội rất coi trọng họ.
Từ cứ điểm đến tinh cầu thủ đô cần phải di chuyển bằng phi thuyền, ba người bị chụp ảnh suốt cả đường đi, ống kính trên phi thuyền vẫn luôn ở đó.
Giang Cửu nói thầm: “Bắt đầu rồi, bắt đầu giám sát rồi! Em đang có cảm giác cực mạnh là chúng ta sắp bị nhốt lại đến nơi!”
Túc Nhung ở bên cạnh mỉm cười: “Thượng úy nói có gì muốn nói sao?”
“Tôi biết các người không tốt lành gì.”
“Có vẻ cậu hơi căng thẳng quá, đến tinh cầu thủ đô rồi tôi có thể đặt lịch massage cho cậu.”
Từng tòa nhà cao sừng sững trên mảnh đất của tinh cầu thủ đô, những hòn đảo nổi với những kích cỡ khác nhau nằm rải rác trên những đám mây.
Lúc phi thuyền lướt qua, Giang Cửu và Dalimes chưa từng trải đời ồ lên kinh ngạc.
Phi thuyền dừng lại ở khách sạn Newland ở đảo nổi, Túc Nhung nói: “Một lát nữa tôi sẽ gửi lịch trình ba ngày tới cho mọi người, hy vọng mọi người yên tâm nghỉ ngơi, các anh hùng của Liên Minh.”
Trước khi đi, Túc Nhung nói với Giang Cửu: “Tôi cam đoan với cậu, chuyện cậu lo lắng sẽ không xảy ra.”
Giang Cửu nghẹn họng nhìn về phía Lạc Du: “Sao anh ta lại nói riêng với em?”
Lạc Du suy nghĩ một lúc: “Người lo bị nhốt lại đâu phải anh.”
Vừa dứt lời, anh lập tức cảm nhận được ánh mắt rất quen thuộc kia —— Nó hệt như tinh thần lực của Quý Tửu, thất thường rời rạc, hiện hữu ở khắp mọi nơi.
Newland là một trong những khách sạn sang trọng bậc nhất ở khu trên, một buổi tối phải tốn đến 3000 tinh tệ.
Lúc nhìn thấy giá phòng, Giang Cửu trố mắt ngạc nhiên, Lạc Du lại nghĩ đến bộ chén bát 3 tinh tệ Quý Tửu mua cho anh năm ấy.
Hôm sau, ba người đến đến nhà hàng dùng bữa sáng, bún cá tươi nóng hổi và trứng chim bồ câu hấp sả được robot mô phỏng người phục vụ lên.
Lạc Du đảo bún khá mạnh tay, mơ hồ cảm thấy mùi vị này rất quen.
Anh ăn thử một miếng, rõ ràng vì sao mình cảm thấy thân thuộc đến vậy.
Nó không khác gì mùi vị của Lão Chung Ăn Mì ở thành phố An Tức!
Lạc Du gọi phục vụ lại, sốt ruột hỏi: “Tôi có thể gặp đầu bếp được không?”
Phục vụ thắc mắc: “Thưa anh, anh cảm thấy không hợp khẩu vị sao?”
Lạc Du lắc đầu: “Có thể tôi đã từng gặp người này!”
Phục vụ đáp: “Thưa anh, đầu bếp của chúng tôi đều là robot mô phỏng người của quân khu 1.
Làm sao anh từng gặp được?”
“Robot mô phỏng người?”
Phục vụ đưa Lạc Du đến bếp nấu, chỉ vào một robot mô phỏng người đang ở chế độ ngủ: “Chính là ông ấy, chúng tôi gọi ông ấy là chú Chung.
Ông ấy chỉ có thể làm loại bún mà anh ăn vừa nãy.”
Lạc Du ngạc nhiên nhìn chằm chằm robot mô phỏng người ấy, đó không phải là lão Chung anh biết, nhưng tại sao lại có thể cùng một hương vị với thành phố An Tức? Tại sao tên là chú Chung?
Lúc này, cấp dưới của Túc Nhung đưa quần áo và ba chiếc vòng đến.
Giang Cửu đeo lên, gương mặt lập tức thay đổi: “Đây là công nghệ bí mật của quân đội?”
Ngày đầu tiên là ngày nghỉ ngơi, không có công việc, Giang Cửu và Dalimes đều muốn xuống khu dưới thăm thú.
Lạc Du có khá nhiều tâm sự, nhưng không thể không đi cùng họ, vì vậy đã cùng đi theo.
Cứ điểm Túc Sinh, Cơ quan Mật vụ Quân đội Trung ương.
Ánh sáng chạy trên bức tường kim loại màu xám bạc, phản chiếu ra tông màu đơn điệu mà sắc bén.
Một người đàn ông khoác trên mình bộ quân phục đen của Quân đội Trung Ương, đứng trước một màn hình cỡ lớn, một tay nhét vào túi quần, tay còn lại cầm chiếc điều khiển lớn bằng lòng bàn tay.
Tia sáng nhạt màu chiếu trên gò má, điều này khiến góc nghiêng của người nọ mang đậm vẻ đẹp thần tính.
Môi người nọ rất mỏng, hơi mím lại, đôi mắt đen tuyền sâu không thấy đáy.
Một lúc lâu sau, người nọ khẽ khàng nhếch môi, mỉm cười trong thầm lặng.
Người nọ là Quý Tích Thành, lại khác với Quý Tích Thành ở hội nghị nghe các chính trị gia tranh luận cãi cọ với nhau vài ngày trước.
Khi đó hắn đeo khuyên tai gây nhiễu thị giác, mô phỏng ra một gương mặt khác —— Gương mặt mà cả Liên Minh quen thuộc.
Túc Nhung đứng trong bóng tối lúc này mới lên tiếng: “Tướng quân, thiếu tá Lạc Du đã xuống khu dưới, mặc trang phục do chính tay anh chuẩn bị.”