Nghe thấy cái tên này, Hồng Phỉ cau mày: “Quý Tửu, cậu ấy…”
Lạc Du cứng người, thoáng hiện lên ký ức lần đầu tiên chạm mặt Quý Tửu.
Khi ấy Quý Tửu vừa đến độ tuổi trưởng thành, trong mắt anh là một nhóc yếu đuối mỏng manh.
Hay tin Huyết Hoàng Hậu nhét Quý Tửu vào đội, anh cực kỳ bất đắc dĩ, còn thầm oán đóa hồng nhỏ nên rời xa mảnh vườn đầy khói lửa này.
Nhưng Quý Tửu đi đến tiền tuyến và chưa từng rời đi, đóa hồng nhỏ còn chưa trở về mảnh vườn của hắn, đã héo tàn…
“Cậu ấy biến mất.” Hồng Phỉ nói.
Lạc Du nhìn chằm chằm Hồng Phỉ, lại đưa mắt nhìn Huyết Hoàng Hậu, chớp chớp mắt: “Biến mất là cái gì?”
Ưng Nguyệt thở dài, vỗ vai Hồng Phỉ: “Nói cho cậu ấy biết đi, cậu ấy nên biết.”
Lạc Du mơ hồ, không thể lý giải được từ ngữ đơn giản này.
“Sau khi cậu hy sinh, Quý Tửu đã chịu một cú sốc rất lớn.” Hồng Phỉ đưa Lạc Du ra phần sân ngoài trời.
Bầu trời của cứ điểm An Tức vẫn giữ một màu xám trắng, chiến tranh đã phá hủy trụ sở ban đầu của Falcon, trụ sở mới sẽ được xây dựng ở đây.
Lạc Du nhìn về phía Đông nơi có một tòa tháp chiến binh, tác phẩm điêu khắc trên đỉnh tháp là chiến hạm Falcon 3 – 902 mà họ điều khiển.
Họ và những chiến sĩ đã hy sinh khác, trở thành nền tảng và vinh quang cho Falcon.
Hồng Phỉ tiếp tục: “Lúc các cậu lao vào hạm đội của Ước Nhân, cậu ấy vừa đến, ở bên rìa vụ nổ tận mắt thấy cậu lựa chọn… cái chết.”
Đồng tử Lạc Du co rụt lại, cánh tay siết chặn lan can hằn gân xanh, từ lồng ngực đến cổ họng như thể bị thứ sôi nóng thô ráp nào đó rót đầy, nghẹn cứng lại, không thể phun ra cũng không thể nuốt xuống.
Giọng nói anh trở nên khàn khàn: “Sao có thể…”
“Vốn sẽ không thấy được, lúc ấy cậu ấy đang đi tuần, cách các cậu rất xa.
Thế nhưng khi vừa biết được tọa độ của cậu, cậu ấy đã lao đi hết tốc lực.” Hồng Phỉ thở dài, “Cậu ấy muốn cứu cậu.”
Viền mắt Lạc Du bỏng rát, bên tai lại quẩn quanh câu nói của Quý Tửu —— Lạc Du, anh sẽ không bỏ em lại.
Anh đã nuốt lời, ngay trước mặt Quý Tửu, anh đã bỏ Quý Tửu lại một lần nữa.
“Sau khi trở về, cậu ấy gần như không nói chuyện với bọn anh.” Hồng Phỉ tiếp tục kể, “Vào lúc ấy, Huyết Hoàng Hậu, anh, các học giả ở trung tâm tinh thần lực không ai đoái hoài đến cậu ấy.
Toàn bộ cứ điểm rối loạn, cậu biết đấy, một khi trận chiến bắt đầu sẽ không ai còn hơi sức để quan tâm người khác trải qua những gì, mỗi người chúng ta đầu phải đối mặt với cái chết.”
Lạc Du gật đầu.
“Khoảng thời gian khó khăn ấy rốt cuộc cũng qua đi, anh em quân khu 7 thay chỗ chiến đội chúng ta.
Khi đó anh mới phát hiện, Quý Tửu đã biến mất.” Hồng Phỉ nói, “Cậu ấy vứt cả thiết bị cá nhân của mình, hệ thống tra được lần cuối cùng truy cập là một, hai ngày sau khi cậu hy sinh.
Huyết Hoàng Hậu nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn không tìm thấy cậu ấy.
Ba năm ấy có rất nhiều người mất tích như vậy, có người hy sinh trong thầm lặng, có người trốn chạy khỏi chiến tranh trở thành dân lưu vong,…”
“Cậu ấy sẽ không chạy trốn.” Lạc Du chậm rãi nói, “Cậu ấy không phải người như vậy.”
Sau một hồi im lặng, Hồng Phỉ đáp lời: “Nhưng cậu hy vọng cậu ấy còn sống, không phải sao?”
Lạc Du nhìn về một nơi xa xăm, cố nén nước mắt.
“Chúng ta cũng hy vọng cậu ấy còn sống.” Hồng Phỉ lên tiếng, “Ở một ngóc ngách nào đó trong vũ trụ bao la này.”
Thật lâu sau, Lạc Du nói: “Em có thể quay về thành phố An Tức không?”
Từ khi trở lại cứ điểm An Tức, họ chưa từng rời khỏi tầm mắt của quân đội.
Vì thân phận “sống lại từ cõi chết” của họ quá khó tin, nhóm quan chức cấp cao ban đầu rất vui mừng, sau đó hoài nghi họ không còn là họ, mà là bọn chúng, là một âm mưu khác của trùng tộc.
Cho nên họ bị giám sát, kiểm tra sức khỏe liên tục.
Nhưng tất cả kết luận đều cho thấy trên người họ không có gì bất thường, họ đúng là những người hùng đã trở về.
Huyết Hoàng Hậu gây áp lực để lời đề nghị của Lạc Du được thông qua, mà trên đường đến thành phố An Tức không thể không có người theo sát ngay sau.
Đường 17 náo nhiệt ngày nào đã đổi khác, nhưng khu dân cư vẫn còn.
Lạc Du mở cửa nhà, đầy kinh ngạc —— Bên trong trống rỗng, không có thứ gì.
Có người chuyển hết mọi thứ ở đây đi, nếu như có thể dỡ tường xuống, không chừng lúc này mấy bức tường nhà cũng đã biến mất.
“Quý Tửu…” Lạc Du đứng trên tầng 1, tim đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Anh có cảm giác rất mãnh liệt rằng Quý Tửu không chết, Quý Tửu vẫn đang sống ở một nơi nào đó, cùng với quá khứ của họ.
Theo lệnh của quân đội, Lạc Du không thể ở lại thành phố An Tức quá lâu.
Trước khi đi, anh đột nhiên nhớ đến món mì mỗi lần về thành phố sẽ cùng Quý Tửu ăn, nhưng Lão Chung Ăn Mì lẫn hàng thuốc lá bên cạnh đều không thấy đâu.
Chủ quán bên cạnh nói, chiến tranh bắt đầu không bao lâu, cả nhà lão Chung đã rời khỏi thành phố An Tức, không ai biết là đi đâu.
“Có thể ông ấy đã chết.” Chủ quán khác thổn thức, “Người chết nhiều như vậy, nào dễ sống sót được.”
Quân nhân phụ trách đi cùng Lạc Du nói: “Đội trưởng Lạc, nên về rồi.”
Lạc Du không gây khó dễ, vội vàng đến, cũng vội vàng đi.
Trong lúc Lạc Du ngồi phi thuyền về cứ điểm An Tức, ở hòn đảo nổi mang số hiệu C12, trên tòa tháp màu lam sừng sững tượng trưng cho quyền lực tối cao của Liên Minh kia đang diễn ra một hội nghị quân sự đầy trang trọng.
Một trong số những căn phòng trên tòa tháp ấy, các chính trị gia đang ồn ào tranh luận đến đỏ bừng mặt mày.
Quân khu 9 đã báo tin tức ba người Lạc Du trở về cho tinh cầu thủ đô.
Ưu tiên hàng đầu của những hội nghị gần đây là quyết định sắp xếp họ thế nào.
Anh hùng đương nhiên phải được khen thưởng, nhưng dù là trưởng viện nghiên cứu quân sự cũng không cách nào giải thích được sự trở về của họ, huống hồ là đám cáo già lòng dạ thâm sâu đang ngồi đây, đằng sau mỗi lời khen là vô số lời chê bai ngờ vực.
“Cứ điểm An Tức gửi đến hơn 700 trang báo cáo điều tra các người không xem qua? Ba người Thiếu tá Lạc Du đã trải qua rất nhiều kiểm tra, họ vẫn là đồng loại của chúng ta!”
“Báo cáo điều tra của quân khu 9 thì có ích lợi gì? Ông quên mất Ước Nhân có thể mô phỏng đủ loại hình thái? Thiếu tá Lạc Du nói vụ nổ tung và từ trường đưa họ lên một tầng cao hơn của vũ trụ, điều này khác nào nằm mơ giữa ban ngày? Thứ biến mất cùng họ còn có tàu chỉ huy hạt nhân của trùng tộc, họ trở lại, vậy tàu chỉ huy đâu? Tàu chỉ huy của trùng tộc đâu? Có phải cũng đã trở về cùng hình thức?”
“Vô lý!”
“Từ lúc nhân loại bước vào thời kỳ tinh tế đến giờ, sự việc này chưa từng có tiền lệ, nhất định phải cẩn thận!”
“5 năm trước người dùng chiến sĩ hy sinh để tuyên truyền chính là ông, bây giờ người hoài nghi bọn họ cũng là ông, ông không sợ làm lạnh lòng những chiến sĩ anh hùng đó?”
Không khí của phòng hội nghị đầy ngột ngạt, mỗi người đang dùng ngôn từ kịch liệt để phát biểu ý kiến của mình, chỉ có thanh niên ngồi bên phải vị trí chủ trì giữ im lặng.
Tư thế ngồi của người nọ thong dong nhàn hạ, bộ quân phục màu đen mở hai khuy áo, khuỷu tay phải chống lên tay vịn ghế, ngón tay thon dài chống lên cằm, đôi mắt như màn sương đen từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, gương mặt đầy vẻ lạnh nhạt.
Màn hình chiếu rất lớn, vẫn cố định hình ảnh của Lạc Du, không thay đổi từ lúc các chính trị gia bắt đầu tranh luận cãi vã.
Quý Tích Thành chưa từng dời mắt.
Những người có mặt trong căn phòng này đều có quân hàm Đại tá trở lên, quân phục được trang trí bằng những huân chương chói lọi, trước ngực ai càng lấp lánh lòe sáng, người đó lại càng cãi hăng hơn.
Duy chỉ có Quý Tích Thành, đừng nói huân chương quân công, ngay cả quân hàm hắn cũng không đeo.
Người đứng đầu một mực cung kính mời hắn ngồi ở vị trí trung tâm, hắn ngại ầm ĩ nên mỗi lần đều ngồi trong góc.
Dù thế, và dù hắn không giải phóng lấy một tia tinh thần lực, cũng không ai dám bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Tiếng tranh cãi ầm ĩ vẫn còn tiếp diễn, ý kiến của chủ trì hội nghị là trao tặng danh hiệu và thăng cấp quân hàm cho ba người, nhưng không cho các chức vụ thật sự, sau khi dư luận qua sẽ bí mật đưa ba người đến hành tinh Gash của quân khu 6 —— Đó là nơi Liên Minh thực hiện các nghiên cứu bí mật, được gọi với cái tên dễ hình dung hơn là “Địa Ngục”.
Không nghi ngờ gì thêm, đây chính là phần thưởng công danh tàn nhẫn nhất, nhưng cũng là biện pháp ổn thỏa nhất.
Nếu họ là chúng, vậy thì cứ chết ở đó đi, còn nếu họ không nói dối, vậy để các nhà khoa học nhiên cứu tầng cao hơn của vũ trụ.
Ngay lúc ý kiến chủ trì sắp được thông qua, phòng hội nghị đột ngột im lặng, đám chính trị gia vừa rồi còn diễn thuyết lung tung rùng mình, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Vì họ cảm giác được nguồn tinh thần lực cực đại đậm tính uy hiếp kia của Quý Tích Thành.
Một Thiếu tướng mở miệng dò la: “Thưa tướng quân, ngài có dặn dò gì sao?”
Ở đây có rất nhiều vị tướng lĩnh, nhưng người được gọi là tướng quân chỉ có Quý Tích Thành.
Trong lòng mọi người đều như đang nổi trống, Quý Tích Thành hiếm khi lên tiếng ở các hội nghị, đa phần ý kiến của hắn sẽ do Issa Perkin thay mặt nói.
Hôm nay Thượng tướng Issa Perkin đang ở quân khu 4 xa xôi, cho nên Quý Tích Thành muốn tự mình lên tiếng ư?
“Đưa họ đến tinh cầu thủ đô, tôi sẽ trao quân hàm cho họ.” Quý Tích Thành vừa cất tiếng, cả căn phòng chợt lặng đi trong nỗi khiếp sợ, chỉ có tiếng hít thở dồn dập, không một ai dám chất vấn nguyên nhân.
Tinh thần lực của Quý Tích Thành quẩn quanh trong phòng hội nghị, hắn tiếp tục: “Nếu đã là anh hùng của Liên Minh, vậy nên được Liên Minh ngợi khen và tôn trọng.”
Buổi tranh luận đã kết thúc như thế.
Sau khi Quý Tích Thành rời đi, các chính trị gia ngồi nửa buổi mới lấy lại sức, có người vì bị tinh thần lực ức chế mà ướt nhẹp lưng.
“Đây là tinh cầu thủ đô, lỡ đâu họ là bọn chúng, vậy…”
“Nhưng đây là quyết định của tướng quân.
Bọn chúng sợ hãi tướng quân.”
Phi thuyền màu bạc bay giữa những hòn đảo nổi, cuối cùng dừng lại ở nhà hàng Newland.
Cửa vừa mở đã có người đến đón tiếp: “Tướng quân, ngài đã đến.”
Có vô số quán mì hàng bún ở khu dưới, nhưng khu trên cũng chỉ có Newland mới có bún cá.
Quý Tích Thành đã lâu không đến đây, nhà bếp như gặp phải kẻ địch kinh khủng, sợ không hợp với khẩu vị tướng quân.
Mà Quý Tích Thành chưa từng không hài lòng vì mùi vị món ăn.
Dùng bữa xong, phi thuyền màu bạc lại cất cánh, đỗ lại trên đảo nổi chỉ có duy nhất một tòa nhà.
“Tửu Tửu, em về rồi!” Giọng nói của quản gia AI lượn lờ trong không gian, là giọng của Lạc Du.
“Ừm.” Quý Tích Thành đáp, đi lên tầng hai.
“Hôm nay lại nhìn mấy lão già cãi nhau à?” Quản gia AI không có thực thể, chỉ có giọng nói là giống Lạc Du, “Này! Tửu Tửu, em đi ăn bún cá đúng không? Sao lại không gọi anh? Anh trai cũng muốn ăn…”
Cảnh cửa trước mặt Quý Tửu mở ra, ánh đèn tỏa ra, ở chính giữa căn phòng là một robot mô phỏng hình người chưa được khởi động, rất đẹp, khỏa thân, ngoại trừ không có sự sống thực sự thì giống Lạc Du như đúc.
Trong góc phòng có rất nhiều robot y tế, tất cả chúng đều đến từ cứ điểm An Tức, hệ thống giọng nói được mô phỏng theo cùng một người.
“Ấy ấy! Sao anh lại không mặc quần áo thế này?” Quản gia AI nói, “Tửu Tửu, anh giận đó!”
Quý Tích Thành đóng cửa lại, nhấp vào bảng điều khiển, đưa quản gia AI vào trạng thái ngủ.
Hắn đi đến trước mặt robot mô phỏng người, xoa gương mặt của robot, ngón tay chậm rãi di xuống, nắm lấy chiếc vòng mảnh mà lấp lánh trên cổ.
Đó là một sợi dây xích dài, đeo lên như một chiếc xích cổ*.
Dây xích rơi trên xương quai xanh của robot mô phỏng người, sau đó là ngực, bụng, hai chân, cuối cùng rơi xuống mặt đất.