Trợ lý muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến tổng tài thì cuối cùng vẫn phải cất bước rời đi.
- Anh, em muốn kết hôn!
Lục Thừa Phong hướng về phía máy tính nói, bên kia màn hình máy vi tính chính là anh cả Lâm Thần Thanh đang ở bên Hoa Kỳ.
- Chỉ cần cậu muốn là được, nhưng mà bây giờ cậu hãy bỏ qua tất cả mọi chuyện đi, cậu đừng nên làm những chuyện mà sau này phải hối hận, gần đây tình trạng của mẹ cũng rất tốt, bác sĩ nói mấy tháng sau có thể sẽ tỉnh lại rồi.
Lâm Thần Thanh cố gắng muốn cậu em trai buông bỏ thù hận, nhưng nhìn vào đôi mắt Lục Thừa Phong, hắn biết rõ hết thảy đều vô ích, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua.
- Lúc em về nước thì em đã biết phải làm thế nào rồi, về phần mẹ, anh nên chăm sóc thật tốt đi.
Nói xong cũng liền tắt video, hắn cầm xì gà lên, đi đến đứng cạnh cửa sổ.
Hắn nhất định phải làm như vậy, hắn sẽ không hối hận!
- Anh ấy vẫn quyết định đám cưới sao?
Tiết Như đỏ mắt nói.
- Ừ, nó quyết định rồi!
Lâm Thần Thanh gằn từng chữ.
Tiết Như không nói gì nữa, mắt ửng đỏ từ từ rời đi. Chỉ cần chuyện anh ấy quyết định thì không có cách nào thay đổi, tuyệt đối là như vậy, điểm này cô biết rất rõ.
****
Tuyết Nhi cảm thấy rất khó thở, cô mở mắt, nhìn ngọn đèn chói mắt trong thang máy cô biết được thang máy đã bình thường trở lại, nhưng mà trong thang máy chỉ có một mình cô. Lục Thừa Phong ơi Lục Thừa Phong, anh thật lợi hại, có thể trơ mắt nhìn tôi chết anh cũng không thèm kéo tôi một cái.
Cô rời khỏi thang máy, vừa định gọi điện thoại cho Lục Thừa Phong thì điện thoại liền vang lên:
- Tôi đợi cô ở nghĩa trang, hợp đồng tôi đã mang đến.
- Tại sao lại đi đến đó? Anh lại muốn thế nào đây?
Tuyết Nhi có chút khẩn trương nói. Người đàn ông này thật sự là tâm tình quá không ổn định, cô thật sự rất sợ hãi.
- Cho cô nửa giờ, nếu không thì toàn bộ mọi thứ đều hủy bỏ.
Nói xong hắn liền ngắt điện thoại.
Tuyết Nhi chỉ có thể làm theo lời hắn, lúc tới nghĩa trang thì đã có người đi ra đón cô, Tuyết Nhi đi theo người kia. Lúc tới nơi thì đã thấy Lục Thừa Phong đứng trước một ngôi mộ, Tuyết Nhi từ từ đi đến cạnh hắn.
Còn không đợi Tuyết Nhi kịp lên tiếng, hắn trực tiếp ấn người Tuyết Nhi xuống đất.
Tuyết Nhi dùng sức giãy dụa, nhưng sức của cô lại có hạn, căn bản là không thể phản kháng được, Lục Thừa Phong bóp cằm Tuyết Nhi, bắt cô quay qua nhìn về hướng hình người in trên mộ phần, nhẹ giọng nói:
- Cha, người này chính là con gái của người hại chết cha, hôm nay cô ta sẽ ở lại chỗ này với cha!
Sau đó Lục Thừa Phong đứng lên lấy bản hợp đồng ra, gằn từng chữ:
- Đây là một phần của hợp đồng, cô quỳ ở đây chuộc tội, chờ đến năm giờ chiều nay thì tôi sẽ đến kí tên.
Nhìn bóng Lục Thừa Phong rời đi, ở lại bên cạnh cô còn có một vài người đàn ông khác. Nhìn lại người trên mộ phần một chút, Lộ Vương Tuấn, hưởng dương 48 tuổi, ông ta chính là người mà cha cô đã đụng chết sao? Vậy mà lại trẻ hơn cả cha của cô.
Tuyết Nhi nhìn bức ảnh người trên mộ, cô có chút áy náy nói:
- Xin lỗi chú, bởi vì lỗi của cha con mà để cho chú xảy ra chuyện, nhưng mà chú yên tâm, con thiếu nợ Lục gia thì con sẽ trả, cũng như việc bây giờ con đang quỳ trước mặt chú mà nói vậy.
Thời tiết 39 độ, mặt trời nóng hừng hực, Tuyết Nhi cũng không chịu đựng được quá lâu, đến trưa thì cô đã cảm thấy choáng váng, cảm thấy thật khó chịu trong người, cô rất muốn uống một chút nước hoặc là nói chuyện với những người ở bên cạnh nhưng không có một ai quan tâm đến cô.
Được, chuộc tội, cô chuộc tội là được.
Cô cứ tiếp tục quỳ như vậy, suốt cả ngày hôm nay đều cam chịu như vậy!
Chờ đến 5g30. Đúng giờ, Lục Thừa Phong đến trước mộ, nhìn người con gái gầy gò đang quỳ trước mộ phần, cái bóng hắn kéo dài có vẻ rất tịch mịch.