- Nếu như không phải ba cô, ba tôi sẽ nằm ở nơi đó sao? Nếu như không phải ba cô, mẹ tôi sẽ nằm ở phòng cấp cứu sao? Nếu như không phải ba cô vượt đèn đỏ thì bây giờ gia đình của chúng tôi đã ở Canada rồi, đều là người cha đáng chết của cô hại người hại mình, tôi muốn cô phải đền mạng.
Lục Thừa Phong phát điên lên hét thật lớn.
Lục Thừa Phong 22 tuổi, hắn đã là người trưởng thành cường tráng, cường độ âm thanh lớn như vậy làm cho Tuyết Nhi đau đến nói không ra lời. Lúc đôi mắt lạnh lùng tràn đầy hận thù ấy nhìn Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đã bị hàn khí của hắn lây nhiễm toàn thân, khoảng khắc kia Tuyết Nhi muốn thoát ra, đối diện với cô ngoại trừ lạnh lùng thì chính là đau đớn như chết.
- Lục thiếu, tình hình phu nhân có thay đổi! Chúng tôi đã liên lạc với bệnh viện bên Canada rồi, trực thăng cũng đã chuẩn bị xong, cậu nhanh chóng đi ngay để không kịp nữa.
Bác sĩ trưởng khoa thở hổn hển nói.
Nghe được tình hình của mẹ, Lục Thừa Phong hung hăng ném Tuyết Nhi một cái rồi giống như gió mà rời đi. Tuyết Nhi cho tới giờ vẫn còn không kịp phản ứng, cô vẫn còn đang run rẩy mà quay đầu nhìn lại thi thể của baa mẹ mình lần nữa, nước mắt lại rơi.
****
- Xin lỗi Lục tổng, tình hình phu nhân gần đây vẫn giống như trước, nhưng mà cậu không nên nản chí, bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, việc điều trị cũng rất tiến bộ nên không bao lâu nữa thì phu nhân có thể tỉnh lại, chúng tôi rất có lòng tin.
Bác sĩ ngoại quốc dùng quốc ngữ nói trôi chảy.
- Chỉ cần mẹ tôi có hy vọng sống sót thì tốt rồi, cảm ơn ông, tôi muốn một mình nói chuyện với mẹ tôi một chút.
Lục Thuận Phong nhìn người phụ nữ đang ngon giấc nằm trên giường bệnh, nói.
- Được.
Nói xong, bác sĩ nhanh chóng rời đi.
- Mẹ, năm năm rồi, đủ rồi, mẹ đừng ngủ nữa có được không? Con đã không còn ba nữa, con không muốn ngay cả mẹ cũng mất đi. Hy vọng mẹ nhanh tỉnh lại một chút, con vẫn luôn ở bên cạnh mẹ, vĩnh viễn chăm sóc cho mẹ. Mẹ, con thật sự rất nhớ mẹ và ba!
Lục Thuận Phong nắm lấy bàn tay của mẹ, giọng nói có chút cầu xin nhưng mẹ hắn vẫn luôn dùng im lặng trả lời lại hắn, đã nhiều lần muốn bỏ đi nhưng vẫn không nỡ, thật sự là không nỡ.
- Thiếu gia, toàn bộ thứ cậu muốn đều được chuẩn bị cả rồi, đây là những thứ cậu cần.
Lúc Lục Thuận Phong đi ra khỏi phòng bệnh, trợ lý dò hỏi.
- Đem tư liệu đưa cho tôi.
Lục Thuận Phong lãnh đạm nói. Lúc cầm lấy tư liệu mà trợ lý đưa, máu hắn lại sục sôi.
Một đêm vào năm năm trước lại quay trở lại!
Một loại tuyệt vọng, phẫn nộ, bất lực lại lần nữa quay trở lại! Ngón tay lật đến trang thứ hai, khi thấy gương mặt cô gái trong hình chính là cô ấy, là cô gái đêm hôm đó khóc lóc đau đớn đến chết đi sống lại, thân thể cô gầy gò, gương mặt cô run rẩy nép mình trong góc tường, tình cảnh đêm hôm đó hắn mãi mãi không quên.
- Từ bé tôi đã tự nói với mình, tuyệt đối không để cho bất cứ người nào chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi, tuyệt không cho phép người khác làm tổn hại đến hạnh phúc của tôi. Nếu như vi phạm thì chỉ có tự mình phải gánh chịu đau khổ, vốn không liên quan gì đến người khác, nhưng mà nợ của cha thì con phải trả, đó là đạo lý hiển nhiên. Tôi sẽ làm cho cô hiểu rõ điều đó, làm tổn hại đến hạnh phúc của tôi thì cô phải hối hận, tôi sẽ làm cho cô nếm được đủ loại đau đớn khốn cùng.
Lục Thừa Phong vuốt gương mặt của cô gái trong hình, cuối cùng hung hăng ném xuống đất, dung chân đạp thẳng lên tấm hình. Quyết tâm của hắn đã định vào lúc việc điều trị cho mẹ của hắn không hề có chuyển biến tốt hơn.
****
- Không, không được.
Tuyết Nhi bừng tỉnh, mở to hai mắt. Cô lau mồ hôi lạnh trên mặt mình, thì ra là mộng, một cơn ác mộng mà thôi.
Năm năm rồi, đã năm năm trôi qua, mỗi khi cô nằm mơ thấy người con trai kia, thấy ánh mắt oán hận của hắn nhìn chằm chằm cô, chỉ ánh mắt kia cũng đủ làm cô phát điên. Năm năm, cô cho rằng có thể quên được nhưng mọi thứ vẫn cứ rõ ràng như vậy, nếu năm năm trước vị bác sĩ kia không bất ngờ xuất hiện thì đoán chừng bây giờ cả gia đình cô đã nằm cùng một chỗ rồi.
Và sau đó thì cũng không thấy người con trai kia!