- Cậu ngốc sao? Anh họ tớ không phải Lục Thừa Phong thì là ai chứ?
Vũ Tâm gõ đầu Tuyết Nhi nói.
- Cái gì? Cậu ... anh họ cậu chính là Lục Thừa Phong, có thật không?
Tuyết Nhi kích động hỏi, nếu như .. nếu như là anh họ thì càng dễ xử lý.
- Dĩ nhiên rồi, không hề gạt cậu đâu.
Vũ Tâm vừa cười vừa nói.
- Vũ Tâm, cậu phải giúp tớ, lần này cậu nhất định phải giúp tớ, cầu xin cậu đấy.
Tuyết Nhi kéo tay Vũ Tâm cầu xin.
Đầu óc Vũ Tâm mơ hồ nhìn Tuyết Nhi, Tuyết Nhi im lặng một chút rồi kể qua loa về chuyện Lục Thừa Phong muốn mua căn nhà của cô, ân oán giữa hai người cũng không có nói ra, dù sao cũng là ba cô đụng chết nhà người ta, họ cũng là người thân của Vũ Tâm nên cô không muốn để cho Vũ Tâm biết rõ, hay là chờ một thời gian sau sẽ nói, nhưng mà Tuyết Nhi không muốn tự chính miệng cô nói ra.
- Như vậy sao? Cậu đã ở căn nhà đó lâu lắm rồi mà, làm sao mà anh họ lại vừa ý nó chứ? Được rồi, được rồi, cậu là chị em tốt nhất của tớ, cậu không cần lo lắng đâu, bây giờ cậu đi theo tớ, ngay bây giờ chúng ta sẽ đến công ty của anh họ, tớ sẽ giúp cậu.
Vũ Tâm vừa cười vừa nói.
Nghe được câu nói của Vũ Tâm, trong lòng Tuyết Nhi tràn đầy hy vọng. Vũ Tâm ơi Vũ Tâm, thực sự cảm ơn cậu!
****
- Tiểu thư, tổng tài đang hợp, cô có thể vào chờ trong phòng làm việc của cậu ấy.
Trợ lý hướng về phía Vũ Tâm lễ phép nói.
- Được rồi, anh bận thì mình cứ vào chờ trước đi.
Vũ Tâm vừa cười vừa nói, sau đó kéo Tuyết Nhi đi vào phòng làm việc.
Đây thật là phòng làm việc sao? Nơi này lớn như vậy, còn có cả phòng nghỉ ngơi, có cả phòng tập thể dục, tất cả dụng cụ đều đầy đủ hết, so với phòng La Hải còn lớn hơn rất nhiều.
- Ha ha, toàn bộ công ty này đều là của anh họ tớ.
Vũ Tâm đắc ý nói.
- Cái gì? Giàu như vậy sao?
Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, anh họ tớ nhiều nhất chính là tiền, nhà cửa cũng nhiều vô cùng.
Vũ Tâm gật đầu nói.
Nếu đã có nhiều tiền như vậy còn muốn căn nhà của mình để làm gì chứ? Người đàn ông này căn bản là muốn kiên quyết trả thù cô, cô phải làm sao đây? Vũ Tâm thật có thể giúp đỡ cô hay sao? Đột nhiên cô có chút hoang mang, nhưng mà đây là cơ hội duy nhất, cô nhất định phải đánh cuộc một bàn, nếu không ngay cả cơ hội cơ bản nhất cũng không có.
- Vũ Tâm, cậu ... anh họ cậu là người thế nào vậy?
Tuyết Nhi thận trọng hỏi. Đối với cô, ấn tượng đầu tiên về Lục Thừa Phong thì chỉ có lãnh khốc, cay nghiệt, hắn tựa như một người sống độc hành trong bóng tối vậy, vĩnh viễn cũng không biết biểu tình của hắn, không có bất kỳ tình cảm nào, ấn tượng thứ hai chính là bá đạo, một người đàn ông như vậy, Vũ Tâm làm sao sống chung với hắn được? Còn là anh họ nữa? Thật sự khó có thể làm cho người khác tin được.
- Anh họ tớ ...
Vũ Tâm còn chưa nói hết câu thì thanh âm từ tính của Lục Thừa Phong đã vang lên:
- Thật không ngờ cô vẫn có cách giải quyết. Không biết là tôi đã tự đánh giá cao tôi hay là đã xem thường cô?
Nghe lời nói có phần châm chọc của Lục Thừa Phong, cô không nói gì, chỉ cúi đầu, Vũ Tâm nhìn thấy Lục Thừa Phong, vội vàng nói:
- Anh họ, Tuyết Nhi là bạn tốt nhất của em, anh đừng đối với cô ấy như vậy được không? Căn nhà đó đối với cô ấy thực sự rất quan trọng, nể tình em đi anh họ, anh cho cô ấy căn nhà ấy đi nha.
- Từ trước tới nay anh chưa từng nói muốn căn nhà của cô ấy.
Lục Thừa Phong cười cười nói ra những lời này, đúng lúc Tuyết Nhi cho là cô đã có được hy vọng thì hắn nhếch miệng lên, nói tiếp:
- Chỉ cần cô ấy đáp ứng yêu cầu của anh.
- Tôi không thể nào đáp ứng yêu cầu của anh.
Tuyết Nhi có chút kích động nói.
- Yêu cầu? Tuyết Nhi, yêu cầu gì?
Vũ Tâm không hiểu mà hỏi lại, bọn họ đã trao đổi qua, hơn nữa còn có yêu cầu mà Tuyết Nhi lại không có nhắc tới.