- Anh họ, anh họ, anh nhanh lên một chút đi! Em sắp trễ mất rồi. Bây giờ đã 8g45 rồi đấy, 9g bắt đầu rồi kìa.
Vũ Tâm điên cuồng gõ cửa, nói.
Hôm qua uống say, lúc tỉnh lại không hiểu sao đã nằm ở trong phòng, vừa rời khỏi giường thì đã hơn tám giờ, nghĩ đến tiệc đính hôn của Tuyết Nhi cô nhanh chóng sửa soạn, tới tìm anh họ. Nghĩ đến sẽ phải gặp mặt bạn trai cũ đã đá cô trước đây, cô nhất định phải mang anh họ theo để giữ chức vụ làm bạn trai cho cô, làm cho những người đó phải mở mắt một chút.
- Vũ Tâm, lần nào em cũng đều như vậy, mười phút là có thể tới đó rồi.
Lục Thừa Phong bất đắc dĩ nói, không có cách nào khác đành cùng với biểu muội làm chuyện như vậy, bản thân thật sự không muốn đi nhưng mà vừa khóc, vừa ầm ĩ rồi còn đòi treo cổ đều bị cô ấy dùng đến nên chỉ có thể đáp ứng cô.
- Vậy nhanh lên một chút đi mà.
Nói xong, hai người nhanh chóng tiến bước.
Vũ Tâm thực sự đắc ý đến cực điểm, tất cả mọi người đều hâm mộ cô vì đã tìm được một "người yêu ngon" như vậy, ánh mắt như hai viên trân châu muốn rớt xuống đất, trong lòng Vũ Tâm đắc chí, hả hê.
Lục Thừa Phong thấy rất ấu trĩ nhưng cũng không muốn nói bất cứ gì.
Lúc La Hải dắt Tuyết Nhi đi ra, làm cho dưới đài vang lên những tiếng thét chói tai.
Vũ Tâm kéo tay của Lục Thừa Phong, lớn tiếng nói:
- Anh Thừa Phong, anh xem đi, cô gái trên đài kia chính là người bạn thân nhất của em, Nhiễu Tuyết Nhi.
- Nhiễu Tuyết Nhi?
Lục Thừa Phong lập lại, tên này hắn rất là quen thuộc, bởi vì trong tư liệu trợ lý đưa cho hắn chính là cái tên này.
- Đúng vậy, Tuyết Nhi là người bạn tốt nhất của em, em đã nói với anh rồi đó, hôm nhay cô ấy thật là đẹp, thật là hạnh phúc nha, em thật hâm mộ quá đi.
Vũ Tâm không hề phát hiện ra anh họ của cô không giống thường ngày, nhìn hôn lễ ngọt ngào kia mà cô thấy hâm mộ.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng trên sân khấu, nhưng mà khi thấy được lúm đồng tiền kia thì không sai, chính là cô ấy, tấm ảnh hắn từng xem qua, tấm ảnh đó cũng đã nhanh chóng bị nát vụn, người trên tấm ảnh đã khắc sâu vào trong lòng của hắn, chính là cô, thì ra cô và Vũ Tâm là bạn bè. Thực sự không phải là quá trùng hợp hay sao?
Cô gái! Cha tôi đã chết, mẹ tôi thành người thực vật, một gia đình vốn đang hạnh phúc lại bị cha cô hủy hoại tan nát, vậy mà cô lại ở chỗ này đính hôn sao? Được, không có vấn đề gì, cô cứ đính hôn đi, rồi tôi sẽ làm cho cuộc sống hạnh phúc này của cô cả đời phải rơi vào trong vực thẳm, Nhiễu Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi chợt run lên, cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, đột nhiên nhớ tới ánh mắt của người con trai 5 năm trước, quả thật là rất đáng sợ.
- Làm sao vậy?
La Hải nhỏ giọng hỏi.
- Không sao, không sao.
Tuyết Nhi vừa cười vừa nói, ảo giác, năm năm cũng không hề xuất hiện, bây giờ cũng sẽ không xuất hiện, do mình quá nhạy cảm rồi, nhất đinhk là quá nhạy cảm.
- Vũ Tâm, người này là bạn trai của cô phải không? Thật là đẹp trai nha, nha đầu cô giữ bí mật thật tốt đấy.
Lúc La Hải nắm tay Tuyết Nhi mời rượu, nói.
- Ha ha, Lục Thừa Phong.
Vũ Tâm có chút ngượng ngùng nói, đây là tôi nhờ anh họ tôi mà.
- Xin chào, chúc hai người hạnh phúc.
Lục Thừa Phong vừa cười vừa nói, ánh mắt sắt bén nhìn Tuyết Nhi, trước mắt Tuyết Nhi vụt qua một hình bóng, người đàn ông này thật là quen thuộc, vừa muốn nhớ lại thử xem là ai thì lại bị La Hải dẫn đi tới bàn kia, trong lúc nhất thời cô chưa nhớ lại kịp.
- Vũ Tâm, anh có chuyện, anh đi trước.
Lục Thừa Phong nói.
- À, như vậy hả, vậy được rồi, anh họ, anh đi đi.
Vũ Tâm có chút không bằng lòng, nói, nhưng mà hiểu rõ anh họ là một người rất bận rộn, có thể đi theo mình đến đây thì đã rất tốt rồi, cho nên cô cũng không dám cưỡng cầu.
Lục Thừa Phong đi ra khỏi lễ đính hôn liền gọi điện thoại cho trợ lý, có một số chuyện vẫn cần phải bắt đầu.