Thác Luyến

Quyển 2 - Chương 37




Edit: Băng Vy

Beta: Du, Pio

O0O—O0O

“Ôm hàng giả anh hài lòng lắm à? Nhìn bộ dạng thống khổ của tôi anh vui sướng lắm đúng không? Chỉ cần có thể thỏa mãn nguyện vọng của anh, người khác có thế nào anh đều không bận tâm có phải hay không!”

Trộm nhìn bên này một cái lại nhìn nhìn về bên kia, từ mấy ngày trước cho đến nay đã bị điều tới chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Từ Cửu Kỷ, giờ phút này Tiểu Lưu dùng tư thế cung kính cúi thấp đầu, không hé răng đứng cách bàn ăn năm bước xa xa hầu hạ Hoàng Hân Duật cùng Từ Cửu Kỷ dùng cơm, nhưng trên thực tế cũng nhịn không được âm thầm kêu khổ trong lòng, nghi hoặc tại sao bản thân lại dính phải công việc không hay ho thế này cơ chứ?

Nhìn một cái, bất quá chỉ là ăn cơm thôi mà, mỗi người mỗi ngày đều ăn đó thôi, mắc mớ gì mà biến bầu không khí thành ra như vậy hở trời?

Ăn một chút cơm trầm trọng khó hiểu không nói, nhưng ngay cả không khí bốn phía bàn ăn cũng đều nặng nề làm cho người ta ngay cả thở dốc bình thường cũng không dám, còn cũng phải thật cẩn thận cố gắng đè thấp sự tồn tại của bản thân mới được, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, thiệt là!

Thế mà hai nhân vật chính – Từ Cửu Kỷ cùng Hoàng Hân Duật lại hoàn toàn không cảm nhận được tâm tư của những người bên ngoài, một người là thầm nghĩ mau chóng ăn cho xong cơm rồi rời đi nơi này, không muốn thấy mặt cái kẻ đang ngồi đối diện với mình, nhưng ánh nhìn chăm chú quá mức lộ liễu của đối phương lại làm cho y không thể xem như không thấy, chỉ có thể tức giận cúi đầu liều mình ăn cơm trên bàn, sau đó thầm hận bản thân sao lại mẫn cảm đối với nhất cử nhất động của hắn như thế; mà người còn lại, thì bắt đầu dùng bữa không bao lâu liền buông đũa, sau đó ngưng đọng đôi ngươi lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm thẳng tắp nhìn chằm chằm đối phương không nói một lời, làm cho người ta căn bản nhìn không ra tâm tư hắn là gì, chỉ có thể bất an trộm dò xét hắn, như phán hắn đừng đột nhiên như vậy.

Qua không biết bao lâu, thật vất vả dưới bầu không khí tràn đầy biến hóa kỳ lạ, cuối cùng cũng dùng xong bữa tối, Từ Cửu Kỷ cơ hồ ngay lúc người hầu dọn bàn liền đứng dậy tính toán rời đi, ai ngờ y mới đứng lên, bên cạnh liền truyền đến chất giọng không chút độ ấm của Hoàng Hân Duật.

“Cậu muốn đi làm sao?”

“Ngài muốn tôi xuống dưới ăn cơm, tôi ăn, hiện tại tôi muốn đi lên trên nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy tôi nữa.”

Khẽ nâng đầu nhìn hắn một cái, Từ Cửu Kỷ lập tức xoay người rời đi, không ngờ mới đi được vài bước, liền bị người giữ chặt, tiếp theo lại bị người chặn ngang ôm lấy.

“Anh, anh đang làm cái gì!?”

Không báo động trước, đột ngột hành động làm cho Từ Cửu Kỷ theo phản xạ ôm lấy cổ đối phương ổn định thân hình, chờ định thần lại, lúc này mới bắt đầu giãy giụa muốn đối phương buông y xuống.

Nhìn thấy hắn bất an vô thố, Hoàng Hân Duật không nói hai lời liền ôm lấy y, không nhận ra có gì là không ổn ôm người thẳng tiến về phía trước, không nhìn thấy ánh mắt của nhóm thuộc hạ đang cúi đầu khi liếc thấy cảnh, hắn dùng khẩu khí bình thường nói với Từ Cửu Kỷ vẫn đang ngo ngoe chống cự:

“Động tác của cậu không tiện, tôi ôm cậu trở về phòng.”

“Anh ——”

Nghe hắn nhắc tới chỗ bất tiện của mình, mặc dù trong giọng nói của hắn cũng không có nửa điểm khinh thường hoặc hèn mọn, nhưng Từ Cửu Kỷ lại vẫn cảm thấy kích động, cắn răng cả giận nói:

“Tôi còn có thể đi, không cần anh hỗ trợ! Buông tay, buông, anh buông tay cho tôi!”

“Tôi đoán cậu sẽ không muốn lại trở thành trò cười trong mắt người khác đi.”

“Có thì cũng không liên quan đến anh!” Hung tợn gào thét lên, trong lòng Từ Cửu Kỷ mặc dù đã thấy khó xử đến cực điểm, nhưng vẫn cứ quật cường, không chịu yếu thế.

“Nhưng mà tôi không thích cậu trở thành trò cười của kẻ khác.”

Nghiêm túc lạnh giọng phun ra một câu như vậy, nháy mắt trong mắt Hoàng Hân Duật hiện lên một mạt thô bạo.

“Cái gì!?”

Hai người cứ anh một câu tôi một lời, Hoàng Hân Duật đã ôm người đi vào trong phòng.

“Đây là chỗ nào?”

Thấy hắn không đi lên trên lầu mà lại đi vào một gian phòng dưới tầng trệt, Từ Cửu Kỷ không khỏi lại cảm thấy nghi hoặc.

“Anh đưa tôi đến nơi này để làm gì?”

“Cậu sau này sẽ ở chỗ này.”

Đặt người xuống giường, Hoàng Hân Duật lại nói tiếp:

“Chút nữa tôi sẽ bảo người dọn mấy thứ linh tinh ấy đi, cậu sẽ không dùng tới chúng chứ.”

“Vì sao?” Kỳ quái nhìn hắn, Từ Cửu Kỷ cau mày hỏi.

“Bởi vì cậu ở nơi này có vẻ thích hợp hơn.”

Trong lòng hiểu được từ “thích hợp” trong miệng hắn là có ý gì, tức thời Từ Cửu Kỷ nhịn không được nổi giận, hừ lạnh nói:

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ cảm kích anh?”

Khẽ nhíu mày, Hoàng Hân Duật từ chối cho ý kiến, bình thản nói: “Tôi chỉ là thực hành những gì mình đã nói. Huống chi, cậu cũng không thể phủ nhận như vậy sẽ tiện hơn cho cậu, đúng chứ.”

“Đối với một người không cách nào đi được, ngài đây còn cảm thấy… có gì đó không tiện ư?”

Giọng điệu khiêu khích, bộc lộ rõ ràng sự bất mãn và kháng cự trong lòng y đối với Hoàng Hân Duật, cho dù hắn nói sẽ chăm sóc y, nhưng cho dù là vậy cũng không thể khiến y cảm kích hắn, một chút cũng không thể.

“Chỉ cần cậu muốn, gian nhà này muốn đi đâu, tùy cậu.”

Bình tĩnh đưa ra lời hứa hẹn, Hoàng Hân Duật không chút phật lòng với sự khiêu khích trong lời y.

“Hiện tại thân phận của cậu là khách, không phải tù phạm.”

“Vậy để cho tôi đi, tôi không muốn ở lại chỗ này.” Nghe vậy, Từ Cửu Kỷ lập tức mở miệng yêu cầu.

“Không được.”

“Tại sao!? Anh đã nói thân phận của tôi là khách, như vậy, tôi có quyền lợi lựa chọn rời đi!” Mặc dù cảm thấy tức giận với lời cự tuyệt chớp nhoáng của hắn, nhưng Từ Cửu Kỷ vẫn là liều mình nhịn xuống bất mãn.

“Cậu là khách, nhưng cậu chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi.”

Tựa như nói ra là một chuyện râu ria vặt vãnh, khẩu khí Hoàng Hân Duật có vẻ đương nhiên.

“Anh có ý gì, anh căn bản là muốn đùa giỡn tôi!”

Nghe được ngữ khí hiển nhiên của hắn, lửa giận trong lòng Từ Cửu Kỷ lại bị khơi mào, y đột nhiên đứng dậy nắm vạt áo trước ngực hắn, tức giận quát.

“Tôi chỉ là nói ra sự thật.” Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nhìn y, nhưng trong lòng Hoàng Hân Duật lại kỳ dị khi bản thân vì hành động vô lễ đột ngột của y mà cảm thấy yên tâm.

“Nhớ không, cái ngày gặp lại tôi đã hỏi cậu, vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi hoặc là chết, cậu lựa chọn cái chết, cho nên hiện tại… cậu đã không còn quyền lợi lựa chọn rời đi.”

Nhẹ nhàng gỡ bàn tay nắm vạt áo của mình ra, Hoàng Hân Duật càng thấy rõ đối phương gầy yếu ra sao, cũng càng thêm kiên định với quyết định bắt buộc hắn ở lại Hoàng gia.

Giống như lời Thù nói, dùng tình trạng thân thể hiện tại của Từ Cửu Kỷ, ngay cả tự nuôi sống bản thân cũng là vô cùng khó khăn, sao có thể mong đợi sau khi y rời đi mà có thể điều dưỡng thân mình thật tốt chứ? Hơn nữa cái loại cảm giác quái dị trong lòng hắn vì y mà sinh ra đến tột cùng vì sao vẫn chưa biến mất, lại không tài nào để y tự sinh tự diệt được, bởi vậy phương pháp tốt nhất chính là giữ người lại bên mình, như vậy hết thảy vấn đề đều sẽ có đáp án.

“Tới địa ngục đi mà lựa chọn, tới địa ngục đi mà quyền lợi!”

Dùng sức đánh rơi tay hắn, lại nắm chặt vạt áo hắn, Từ Cửu Kỷ giận đến mất lý trí, không suy nghĩ rống lớn:

“Anh căn bản chưa từng cho tôi cơ hội để lựa chọn! Lựa chọn ở lại bên cạnh anh hoặc là chết có gì khác biệt ư? Anh sẽ buông tha cho tôi sao!? Ngay tại thời điểm Mạc Quân Trình chết đi; từ giây đầu tiên anh lại nhìn thấy tôi, căn bản anh đã hạ quyết tâm muốn tôi trở thành thế thân…”

Nhớ đến cái cảnh thê thảm ấy, Từ Cửu Kỷ xấu hổ và giận dữ khôn cùng, hốc mắt đỏ au, lòng tràn đầy bi ai, ngữ khí nghẹn ngào lại nói tiếp:

“Ôm hàng giả anh hài lòng lắm à? Nhìn bộ dạng thống khổ của tôi anh vui sướng lắm đúng không? Chỉ cần có thể thỏa mãn nguyện vọng của anh, người khác có thế nào anh đều không bận tâm có phải hay không!”

“Cậu —— câm mồm!” Cắn răng nhìn chằm chằm người trước mắt, Hoàng Hân Duật thật sự thống hận y lại một lần nữa ở trước mặt mình nhắc tới Mạc Quân Trình.

“Tôi không im!”

Vẫn đang vô cùng giận dữ, Từ Cửu Kỷ cũng rất kiên cường, căn bản không nghĩ sẽ thỏa hiệp vì mấy câu đe dọa, vẫn cứ cố ý đâm vào chỗ đau của hắn, giống như muốn chọc cho đến khi hắn mất đi khống chế mới bằng lòng bỏ qua.

“Anh cho rằng chỉ cần anh muốn, người khác đều sẽ ngoan ngoãn làm theo lời anh, anh đừng có mơ! Tôi sẽ không ngu ngốc như vậy thêm lần nào nữa, xem lời anh nói như thánh chỉ, tôi càng không thể như trước ngây ngốc tự lừa dối bản thân tin theo lời anh, không có khả năng, không có khả năng! Anh nghe rõ chưa, không có khả năng!”

“Từ Cửu Kỷ!”

Trong lòng biết cứ đà này rất nhanh hắn sẽ bị y làm cho kiềm chế không được mà nổi giận, Hoàng Hân Duật nhịn không được lớn tiếng gào ra cái tên mà hắn chưa từng kêu lần nào, cảnh cáo y nên ngậm miệng lại.

Đột nhiên nghe được tên của mình, Từ Cửu Kỷ thoáng chốc biến sắc, trên mặt không còn ngập khiêu khích nữa mà là khó có thể tin, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc không chịu nổi, làm cho y chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, không biết phải làm sao.

Trong phút chốc, y phát hiện trong đầu mình bỗng nhiên trống rỗng, cơn giận trong lòng dường như cũng tiêu tán hết thảy, trống rỗng, tiếp theo, y cảm thấy một cỗ bi thương không thể ngăn chặn tự đáy lòng chậm rãi dâng lên, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ run rẩy.

“Anh… Sao lại có thể… Sao lại… Vì sao anh…”

Muốn mở miệng hỏi rõ ràng, nhưng vừa cất tiếng thì ngay lập tức nước mắt cư nhiên không chịu thua kém rơi xuống, tức giận, Từ Cửu Kỷ nhịn không được vì bản thân yếu đuối mà chửi ầm lên:

“Tới địa ngục đi, khóc cái gì mà khóc, có cái gì đáng khóc cơ chứ! Đáng chết, đáng chết… Đừng khóc… Không được khóc!”

Liều mình lau đi nước mắt nơi khóe mắt, muốn ngăn cản cơn quặn đau trong lòng, cũng không biết vì sao, nước mắt lại yếu kém càng rơi càng nhiều, làm cho Từ Cửu Kỷ ảo não hận không thể ngay lập tức biến mất ở trước mặt Hoàng Hân Duật, cũng không nguyện để cho hắn nhìn thấy bộ dạng thê thảm như vầy của mình.

Liếc thấy vẻ mặt thảm đạm của y, trong lòng Hoàng Hân Duật tuy rằng nhói đau, nhưng vẫn cứng rắn đè lại không cho chính mình làm ra bất cứ hành động gì không giống bản thân, vốn tưởng rằng mình khống chế tốt lắm, cũng không dự đoán được ngay sau đó Từ Cửu Kỷ bỗng nhiên lại khóc trước mặt mình!?

“Ác, shit!”

Lại nhìn dòng nước mắt của y, sắc mặt vốn lạnh lùng của Hoàng Hân Duật nhất thời rất nhanh mềm dịu đi, tức giận trong lòng cũng bị từng cơn đau lòng đua nhau ập tới thay thế.

Hắn một mặt thầm hận bản thân cư nhiên vì nước mắt của y mà dễ dàng thay đổi, một mặt lại không tự giác vươn tay kéo người kia vào lòng trấn an, sự mâu thuẫn ấy làm cho hắn căm tức muốn giết người, nhưng tận sâu đáy lòng biết ý niệm trong đầu này tuyệt không thể biểu hiện ra trước mặt Từ Cửu Kỷ được, bởi vậy hắn chỉ có thể âm thầm mang một bụng tức giận cũng không cách nào phát tác, bất đắc dĩ đến cực điểm đành phải trầm mặc đợi cho người trong lòng khôi phục bình tĩnh.