Thác Liễu! Thác Liễu!

Chương 39




Sau đó lại qua rất nhiều lăm.

Trong đó củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà đều sống rất bình thản, đương nhiên cũng có cãi cọ, bất quá sẽ luôn có người nhượng bộ trước.

Bao dung cùng quan tâm, đây là chủ đề đơn giản nhất của cuộc sống.

Chính là có một việc khiến cho Trì Vị Phong khó thích ứng, đó là cậu vẫn không thể cùng Tả Thụy Nham về thăm gia đình.

Người thân bên kia rất ít khi tiếp xúc, khó tránh khỏi có người không vừa mắt, tuy rằng Trì gia nhị lão đồng ý cho hai người, nhưng nhất thời cũng không thể chấp nhận ngay được.

Buổi tối ba mươi mốt âm lịch, Trì Vị Phong cùng người thân Trì gia ăn cơm tất niên, nhưng trong đầu lại toàn nghĩ về Tả Thụy Nham, nghĩ đi nghĩ lại nhịn không được mà thở dài.

Trì phụ thân nhìn bộ dáng chết giẫm của con trai mình, đứng lên quăng cậu ra tới cửa

“Đi đi, đi tìm nó đi.”

“Ba? Không được, con ở đây ăn cơm.” Trì Vị Phong lắc đầu, dù sao cũng là bữa cơm đoàn viên.

“Kêu con đi thì đi đi.” Trì phụ thân không nương tình, hung hăng gõ lên trán con trai mình “Còn nữa đem cái này cho nó.”

Ông từ trong túi quần lấy ra một phong lì xì mỏng.

“Không phải chứ? Ba, tuổi của anh ấy có thể cho tiền mừng tuổi người khác rồi, sao ba lại cho anh ấy nữa a?”

“Sao con nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?” Trì phụ thân nghiêm mặt đóng cửa lại, đem con trai mình nhốt ở bên ngoài.

Tối ba mươi, tất cả mọi người đều ở trong nhà cùng nhau dùng bữa cơm đoàn viên, trên đường xe ít người vắng, Trì Vị Phong một mình ngồi tại trạm đợi xe bus về nhà Tả Thụy Nham.

“Tiểu Trì?” Tả Thụy Nham mở cửa thấy cầu liền có chút bất ngờ.

“Tả tiên sinh, lạnh quá nha…” Trì Vị Phong trực tiếp dựa vào người anh, rất nhanh liền cảm thấy ấm áp bao bọc xung quanh mình.

Lại một lúc sau, Trì Vị Phong nghĩ nghĩ, cậu liền lấy ra bao lì xì của Trì phụ thân nhét vào trong tay Tả Thụy Nham “Này, ba của em cho anh tiền mừng tuổi.”

Cậu sờ sờ đầu Tả Thụy Nham cười hì hì nói, “Đứa nhỏ này, đã lớn như vậy a.”

Tả Thụy Nham cứ để cậu nháo, mở ra bao lì xì kia.

Bên trong chỉ có một trăm đồng tiền mặt, nhưng đây không phải trọng điểm, giữa xấp tiền còn có một tờ giấy nhỏ nhô ra.

Đưa tờ giấy ra ánh đèn, Trì Vị Phong cùng Tả Thụy Nham nhìn thấy một dòng chữ “Tiểu Trì, Tiểu Phong, phải sống thật tốt nha.”

Đây là chữ viết của Trì phụ thân, nhưng ngữ khí là của Trì mẫu thân.

Trì Vị Phong quay đầu lại, nói nhỏ, “Ba thật nhỏ mọn, tốt xấu gì thì cho tiền mừng tuổi cũng phải hai trăm đi, hơn nữa tiền mà viết lung tung lên như vậy là trái pháp luật rồi, tờ này xem như không xài được rồi, thật lãng phí đi… ”

Tả Thụy Nham cất kỹ tiền, ôm lấy Trì Vị Phong, ở bên tai của cậu nói, “Trước đó ở nhà em nhìn thấy bức ảnh gia đình thì từng cam đoan một chuyện với ba mẹ cem.”

“Anh cam đoan cái gì a, đối với ảnh chụp thì có cam đoan được gì a, bọn họ vẫn còn đang sống vui vẻ, đừng để em phải chắp tay hình chữ thập a!” Trì Vị Phong nói như bốc hỏa.

“Cam đoan rằng sẽ sống hạnh phúc với em.” Tả Thụy Nham trả lời.

“Vậy thì được.”

Hai người đang nói chuyện, bên trong truyền ra tiếng của Tả mẫu thân “Tiểu Duẫn, có phải là Tiểu Trì không? Mau vào nhà dùng cơm đi.”

“Đi vào đi vào, bên ngoài lạnh muốn chết, đêm 30 trời còn mưa.” Trì Vị Phong đẩy đẩy Tả Thụy Nham vào phòng, cảm nhận không khí ấm áp bên trong.

Phần tiền kia được hai người đặt vào mặt sau của khung ảnh trên đầu giường.

Có một bài ca như thế này “Thời gian như nước chảy, đảo mắt thấy gió xuân đến.”

Một năm lại một năm trôi qua, Tiểu Phong biến thành Lão Phong, Tả tiên sinh biến thành Tả lão tiên sinh, nhưng mỗi tối vẫn ngồi cạnh nhau trên ban công ngắm sao trên trời.

Ai nói cuộc sống đơn giản thì không thể tốt đẹp?

~Hoàn chính văn~