Thác Giá - Gả Nhầm

Chương 31




Minh Châu là tiểu cô nương tinh ranh láu lỉnh nhất mà Hoa Nam từng gặp. Có lần nàng đến chỗ Thái Hậu thỉnh an, gặp được Cảnh vương đang họa tranh cho Thái Hậu, trong bức tranh chính là bộ dáng của Người khi còn trẻ. Nàng liền nảy sinh ý tưởng kì lạ, năn nỉ Cảnh vương họa cho nàng một bức, yêu cầu là Cảnh vương phải căn cứ theo bộ dáng hiện tại của nàng mà họa ra bộ dáng khi nàng mười lăm tuổi. Hiện tại, nàng bất quá chỉ mới năm tuổi, lại chớp to hai mắt nói muốn nhìn xem chính mình sau này có thể khiến bao nhiêu người ái mộ. Cảnh vương cảm thấy yêu cầu của nàng thú vị nên vui vẻ đáp ứng.

Khi Giang Giác xem đây như truyện cười kể lại cho Hoa Nam nghe, y đã thầm nghĩ: “Hắn là đang ám chỉ tuổi mình có thể làm phụ thân.” Lúc trước nghĩ đến cũng không chú ý, không biết vì sao hiện tại nghĩ đến thì trong lòng lại có chút tư vị. Sau khi Giang Giác rời đi rồi, y không mang theo tùy tùng, tự mình ra ngoài đi dạo. Những nơi y có thể đi là có hạn, cho nên vòng vo mấy vòng lại bước đến ngự hoa viên. Dưới gốc cây hoa mẫu đơn nở rộ giữa mùa thu là một tiểu cô nương mặc trang phục màu tím, tay xách chiếc giỏ trúc nhỏ nhặt những cánh hoa bay trong gió. Tiểu cô nương ấy da thịt phấn hồng trắng nõn, răng trắng như ngà, nụ cười như vui như giận, mới năm sáu tuổi đã rạng rỡ chói mắt như đóa mẫu đơn nở rộ.

“Hoàng thúc, thúc vẫn chưa họa xong a? Con ngồi xổm hai canh giờ rồi, sắp mệt chết luôn.” Tiểu cô nương hướng về phía tuấn mỹ nam tử đang họa tranh trong lương đình mà hờn dỗi.

“Minh Châu nhi, thúc phải vừa vẽ vừa nghĩ, đương nhiên không nhanh được. Nào, cười một cái, nếu cứ chau mày thì thúc sẽ họa thành gương mặt bà già đau khổ đấy.” Giang Minh cao giọng nói với Minh Châu.

Hoa Nam nhẹ nhàng đi đến phía sau Giang Minh, thấy bức tranh của hắn chính là một bức thiếu nữ hái hoa. Trong tranh họa những khóm hoa mẫu đơn với từng đàn bươm bướm rực sắc màu lượn quanh, ngoài ra còn có hàng trăm loại hoa khác đua nở như gấm. Một thiếu nữ xinh đẹp cao quý mặc y phục màu tím trải rộng chiếc váy trên thảm cỏ xanh, phảng phất như đóa sen tím nở rộ. Bên môi thiếu nữ mang theo nụ cười, lúm đồng tiền nhẹ nhàng như ẩn như hiện, bàn tay thon dài trắng nõn cầm một cánh hoa chuẩn bị đặt vào giỏ. Thiếu nữ này rực rỡ vô song, thần thái hồn nhiên ngây thơ, thật xứng đáng với bốn chữ ‘nhân gian tuyệt sắc’. Trong bức họa thấp thoáng bóng dáng của Minh Châu, làm cho Hoa Nam cảm thấy nhìn rất quen mắt.

Minh Châu mười lăm tuổi thật sự rất xinh đẹp, những đóa hoa mẫu đơn tươi đẹp ở trước mặt nàng cũng trở nên ảm đạm thất sắc, nhợt nhạt lùi về sau làm bối cảnh cho nàng. Sau mười năm nữa, không biết chừng những người ái mộ tiểu công chúa sẽ xếp hàng còn dài hơn một đại đội.

“Tiểu Nam, nhìn trộm không tốt.” Giang Minh tư thế không đổi, cũng không ngẩng đầu lên, âm sắc vẫn trong sáng thanh linh như trước, làm cho Hoa Nam cảm thấy có chút thương cảm. Từ lần trước gặp gỡ dưới gốc cây anh đào ở ngự hoa viên, hai người chưa từng chuyện trò như vậy.

“Sao ngươi biết là ta?” Hoa Nam cười nhẹ, đi đến bên trái Giang Minh. Minh Châu nhìn thấy y thì muốn hành lễ, y liền khoát khoát tay ý bảo nàng không nên động đậy.

Cuối cùng, Giang Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng lướt qua một lượt, không dừng lại dù chỉ trong chốc lát, thản nhiên nói: “Mùi thơm trên người ngươi càng ngày càng đậm.”

“Đúng nha.” Hoa Nam ngượng ngùng cười. Tất cả mọi người đều biết rõ hiện tại Đế – Hậu ân ái triền miên. Y cũng không có cảm giác mình đã phụ Giang Minh, chỉ là nhớ lại lần trước dưới gốc cây anh đào trong ngự hoa viên, y đã thề sẽ không yêu người họ Giang, đột nhiên có cảm giác thẹn thùng. Rốt cuộc là y không chống nổi sức hấp dẫn a!

Giang Minh không lên tiếng, nhếch môi thận trọng họa từng nét bút, chăm chú vô cùng, không có lấy một tia bông đùa thường lệ.

Hoa Nam xấu hổ muốn bỏ đi thì hắn đột nhiên nói: “Chờ một lát, ta có chuyện muốn nói với người.” khiến y đành phải dừng bước.

“Minh Châu nhi, con có thể đứng lên rồi.” Một lát sau, Giang Minh đặt bút xuống, vẫy tay với Minh Châu.

Minh Châu vội vàng chạy đến, nhưng do đã ngồi xổm quá lâu nên chân tê rần hết cả lên, một bước lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất. Hoa Nam lập tức đến đỡ nàng dậy, đau lòng hôn lên mặt nàng mấy cái. Tiểu cô nương ngượng ngùng nói: “Hoàng Hậu, nam nữ thụ thụ bất thân, Người đặt Minh Châu xuống đi, con có thể tự đi được mà.”

Thế là Hoa Nam hết sức cẩn thận thả nàng xuống đất, dắt nàng đi đến trước mặt Giang Minh. Hắn xoay người búng búng lên mũi nàng, cười mắng: “Xú nha đầu tiểu quỷ, bức họa xong rồi, cầm đi khoe đi.”

Minh Châu tiếp nhận bức họa, hoan hô một tiếng, ôm chồm cổ thúc thúc mà thơm liền mấy cái trên mặt hắn, hưng phấn vô cùng: “Đa tạ hoàng thúc, hoàng thúc thật là đại tài tử.” Nói xong, quay đầu chạy.

Khóe môi Hoa Nam giương lên thành một nụ cười. Minh Châu dù chỉ mới năm tuổi, và dù cũng rất yêu mến y, thế nhưng nàng rõ ràng vẫn xem y là người ngoài. Nàng đối với Giang Giác, Giang Diễm, thậm chí cả Giang Minh đều thân mật hơn so với y.

“Nha đầu tinh nghịch kia chính là như vậy. Chúng ta dù sao cũng có quan hệ huyết thống, cho nên không cần chú ý đến nam nữ khác biệt, ngươi đừng để trong lòng.” Giang Minh vỗ vai Hoa Nam, ánh mắt cùng ngữ khí đều là vẻ ôn nhu khi trước.

Hoa Nam thản nhiên cười với hắn, thân hình di chuyển, tránh khỏi sự tiếp xúc, nói: “Ta biết.”

“Sao vậy, chỉ một động tác nhỏ không chút mờ ám mà cũng không thể làm ư?” Giang Minh bất đắc dĩ nhìn y chăm chú, “Các người cuối cùng vẫn là ở cùng một chỗ, không ngoài dự liệu của ta, những thứ vốn dĩ thuộc về ta đều bị hắn cướp đi.”

Hoa Nam nhíu mày, suy nghĩ xem nên nói thế nào mới không làm cho Giang Minh thấy khó xử: “Ta không phải là chiến lợi phẩm để huynh đệ các ngươi tranh giành. Ta vốn không thuộc về ngươi, hiện tại cũng không thuộc về hắn, ta chỉ hết lòng với chính bản thân mình, hết lòng với tình yêu.”

Trong mắt Giang Minh đầy tâm tình phức tạp, chậm rãi nói: “Vậy thì tốt quá rồi. Thứ Hoàng Thượng am hiểu nhất  chính là cướp đoạt, lòng của ngươi cho hắn thân cận bảy phần, còn lại ba phần giữ riêng cho mình. Như vậy cho dù ngày sau cảm tình tan vỡ, ngươi cũng có thể tiêu sái rời đi.”

“Ngươi sao lại không hy vọng ta được hạnh phúc?” Hoa Nam nhìn hắn trừng trừng, “Dù sao chúng ta cũng từng có giao tình, ngươi có thể hay không đừng trù ẻo ta?”

“Không phải ta trù ẻo ngươi.” Giang Minh cười khổ lắc đầu, “Ngươi không biết giữa Hoàng Thượng và Niên phi là loại tình cảm gì đâu. Bất luận ngươi tạo cho hắn cảm giác mới lạ thế nào cũng không thể thay thế địa vị Niên phi ở trong lòng hắn. Ngươi nói xem Niên phi là dạng người thế nào? Trong bốn nữ nhân thì nàng là người có thủ đoạn quyết đoán nhất. Trương quý phi cùng Trữ mỹ nhân thường xuyên nhắm vào nàng, nàng tại sao không ồn ào không ầm ĩ phản kích? Bởi vì nàng biết phân lượng của nàng trong lòng Hoàng Thượng. Trương, Trữ hai người trong mắt nàng bất quá chỉ đang diễn vở hài kịch không chiếm được tình cảm chân thành của đấng phu quân. Nàng xem bọn họ không vừa mắt, nhưng đối phó với bọn họ sẽ chỉ làm Hoàng Thượng cảm thấy nàng mất thân phận mà thôi.”

Hoa Nam nhíu đôi mi thanh tú lại, hoang mang hỏi: “Nàng không phải có tiếng hiền lành sao?”

“Đương nhiên cũng có nguyên nhân này.” Giang Minh mỉm cười, “Nàng hiểu trái tim Hoàng Thượng, cần gì phải hao tổn tâm tư đối phó với địch nhân còn không tính là địch nhân?”

“Tình cảm của Hoàng Thượng cùng nàng rất sâu đậm?” Đồng tử hoàn mỹ của Hoa Nam chuyển động một chút, tựa như lâm vào trầm tư.

“Thanh mai trúc mã, mưa gió không rời, thịnh suy không bỏ. Nhiều năm trước, lúc khi Niên phi bị bắt làm con tin, Hoàng Thượng còn tình nguyện làm con tin trao đổi với nàng.” Giang Minh trả lời, “Sợ rằng hôm nay nếu như đổi thành ngươi hoặc Minh Châu, Hoàng Thượng cũng sẽ không lấy thân mình ra trao đổi.” Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “Kỳ thực, có chuyện này ta cảm thấy hẳn là nên nói cho ngươi biết. Hoàng Thượng lúc đầu đã có ý định lập Niên phi thành Hoàng Hậu, cho nên hắn mới cùng vài vị đại thần thân cận thương lượng qua, thế nhưng mấy vị đại thần ấy kiên quyết phản đối, nói rằng dĩ thiếp vi thê* là đi ngược với lẽ thường, tuyệt đối không thể. Cuối cùng, hắn nghĩ tới lang hoàn.”

*dĩ thiếp vi thê: chọn thê thiếp làm chính thất.

Hoa Nam thở dài, cười khổ một chút, nói: “Ta hiểu, giữa bọn họ chẳng những là tình yêu mà còn là tình cảm luyến tiếc che chở. Ta không nghĩ sẽ thay thế ai, cũng không muốn đoạt thứ gì vốn thuộc về người khác. Chỉ là hắn tặng ta quả đào, ta báo đáp hắn quả lê. Nếu như có một ngày, hắn… trở về bên cạnh Niên phi, ta cũng… cũng không thể nói gì hơn.”

Giang Minh mắng: “Ngươi nói lung tung vớ vẩn gì đó. Nếu yêu thì phải quấn hắn thật chặt. Niên phi là người thế nào chứ, cần ngươi khiêm nhường thể hiện phong độ với nàng sao?”

“Giang ca ca, ngươi vẫn là đối xử với ta rất tốt.” Hoa Nam nhìn Giang Minh, đôi mắt khẽ chớp, bờ môi mang theo ý cười, “Người hãy tìm một người hảo hảo yêu thương đi, ta hy vọng ngươi được hạnh phúc.”

Giang Minh khóe môi khẽ nhếch, hỏi y: “Sao ngươi lại một mình chạy đến đây, cả một tùy tùng cũng không mang theo?”

“Ta không sợ lạc đường, mang theo nhiều người chạy loạn như vậy làm gì?” Hoa Nam trả lời như lẽ đương nhiên.

Giang Minh cười nhạt một tiếng: “Sớm trở về một chút, miễn cho bọn họ khỏi phải lo lắng vì không thấy chủ tử.”

“Ân.” Hoa Nam nhu thuận gật đầu.

Giang Minh bản chất phong lưu, nhưng dù sao vẫn là người tâm tính ôn nhu giàu tình cảm. Mặc dù tình cảm mập mờ ngày xưa đã không còn tồn tại, hắn vẫn có thể trở thành bạn tâm giao. Chỉ là, hắn nói Giang Giác đối với y chỉ có cảm giác mới lạ? Hoa Nam cau mày, Giang Giác chỉ cảm thấy y mới lạ ư? Ôn nhu sủng nịch khiêm nhường của hắn sao có thể đều là giả?

Lòng của ngươi cho hắn thân cận bảy phần, còn lại ba phần giữ riêng cho mình. Như vậy cho dù ngày sau cảm tình tan vỡ, ngươi cũng có thể tiêu sái rời đi. Giang Minh đã khuyên y như vậy, nhưng thứ tình cảm còn phải lưu lại một đường lui, chuẩn bị tùy thời có thể tiêu sái rời đi, còn gọi là tình yêu sao? Cái chữ yêu này, có lẽ đối với y hoặc đối với những người trong hoàng tộc đều thật lạ lẫm, cần phải hảo hảo học tập.

“Kiếp sau nhất định không làm Hoàng Hậu của ngươi nữa.”

“Kiếp sau ngươi làm Hoàng Đế, ta làm Hoàng Hậu.”

“Ta làm Hoàng Đế, ngươi làm thái giám.”