Tha Thứ

Chương 97






Mau bỏ tôi xuống.
- Em không có tư cách ra lệnh. – Young Min hung dữ quét mắt qua mặt tôi rồi kiên quyết nhìn thẳng về phía trước.
- Yên Vũ sẽ nhìn thấy. – Tôi hốt hoảng khi nhận ra người đàn ông này đang có ý định mang mình ra khỏi phòng.
- Chẳng phải vừa rồi còn muốn đến hồ Long Tĩnh?
- Anh đồng ý đưa tôi đến đó?
- Với một điều kiện…
Đàn ông ở Trung giới hình như đều thích ra điều kiện với phụ nữ.
- Nói đi. – Tôi thở dài.
- Từ đây đến lúc quay về phòng, bất kể chân của em đã lành hay chưa, cũng không được thay đổi tư thế này.

Nhìn kỹ lại bộ dạng mình đang quàng tay quanh cổ Young Min, cả người lại đang bị anh nhấc lên khỏi mặt đất, gương mặt tôi lập tức trở nên nóng đỏ.
- Sao? Đổi ý?
- Không. Không có.
Nếu muốn nhanh chóng gặp được Tuyên, việc trước tiên tôi phải làm là sớm chữa lành vết thương này. Muốn chữa lành vết thương này lại chẳng còn cách nào khác là thỏa hiệp với người đàn ông bên cạnh.
- Thêm một điều kiện nữa. – Young Min đang định bước đi thì tiếp tục dừng lại.
- Anh lật lọng.
- Tôi có quyền. – Lý lẽ còn ngang ngược hơn cả Thần Tuyên.
- Muốn gì thì nói thẳng đi. – Tôi hậm hực nhìn anh.
Nếu để Yên Vũ nhìn thấy cảnh này, con bé sẽ còn vì chồng và chị mình mà đau đớn thêm chừng nào nữa?
- Em không được tiếp tục xưng tôi. – Ánh mắt như hai ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt gương mặt tôi.
Tại sao anh có thể mở miệng nói ra những lời này mà không có một chút ngần ngại? Xét về lý mà nói, Young Min là anh của Thần Tuyên, với thân phận em dâu mà xưng em gọi anh với anh cũng không phải điều gì quá đáng. Nhưng tại sao trong tôi vẫn thấy có chút gì đó không phù hợp.
- Xem ra, tốt nhất vẫn nên để em nghỉ ngơi trên giường.
- Không cần, em đồng ý. – Tôi hấp tấp lên tiếng.
Tâm trạng Young Min cứ thay đổi xoành xoạch như vậy, nếu không biết nắm bắt cơ hội sẽ phải ôm lấy hối hận. Bất mãn nhìn chăm chăm vào mặt anh, tôi thấy khóe miệng người đàn ông hình như vừa nhếch lên với vẻ đầy tự mãn.
Khu vườn nhỏ với những ngọn đèn sáng lung linh trên giàn thiên lý từng chút hiện ra sau cái đẩy cửa. Tiếng nước chảy róc rách rõ ràng vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Tôi buồn bã nhìn về phía chiếc xích đu đang nằm lạnh lẽo, lòng xôn xao nhớ lúc cùng Tuyên trải qua những giây phút nồng nàn. Nhớ ánh mắt ôn hòa xen lẫn ngại ngùng của anh khi thổ lộ sự thay đổi từ bản thân.
- Hồ Long Tĩnh ở đâu? – Young Min dường như đã bắt được sự trầm tư của tôi nên chậm rãi mở miệng.
- Trong phòng ngủ.
Nếu không phải muốn nhanh chóng chữa lành vết thương, tôi thật sự không muốn Young Min biết đến nơi này vì không gian đó là của tôi và Tuyên chứ không phải bất kỳ ai khác.
- Chịu đau một chút. – Young Min khẽ liếc nhìn tôi trước khi quyết định dùng tay tháo bỏ dải băng đang quấn nơi cổ chân – Sẽ không dễ chịu đâu.

Tôi gật đầu với anh rồi mím môi chuẩn bị. Dù sao đau đớn này cũng không phải là vĩnh viễn nên chẳng có việc gì phải sợ. Cách suy nghĩ này xem chừng rất có lợi trong việc đánh lừa cảm giác của chính mình. Ít nhất sẽ không còn cảm thấy...
- A!
Tiếng rên rỉ vì đau đớn của tôi chẳng những không khiến Young Min động lòng mà trái lại, trên mặt anh còn xuất hiện một nụ cười…ác độc. Cẩn thận đem toàn bộ phần chân bị thương của tôi nhún vào nước, người đàn ông này cũng không chút ngại ngùng mà nhảy xuống. Nước trong hồ không cao nên chỉ ngập qua thắt lưng anh.
Thất thần nhìn người trước mặt đang nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân mình, trong đầu tôi bất ngờ dậy lên câu hỏi lớn.
- Mẹ của Thần Tuyên vì sao mà chết?
- Bị tra tấn, hành hạ quá mức. – Young Min bình thản chép miệng.
- Ông ta tra tấn bà? – Quá kinh ngạc vì câu trả lời, cổ chân tôi bất giác muốn rụt lại – Anh nói ông ấy tra tấn bà tới chết?
- Ngồi yên. – Người đàn ông mất kiên nhẫn kéo chân tôi xuống nước lần nữa – Em không cần hốt hoảng như vậy.
- Nhưng tại sao? Bà ấy đã phạm phải tội gì?
Trừng mắt nhìn tôi với vẻ không vừa lòng, Young Min vẫn tiếp tục dùng tay xoa quanh chỗ vết thương đang bắt đầu liền lại.
- Tội ngoại tình.
- Ngoại tình? – Tôi thảng thốt - Với ai?
- Với chú anh.
Một tảng đá nặng lập tức theo câu nói thả xuống đáy lòng tôi. Vợ và em trai có tình cảm bất chính? Lão Trung Vương vì bị cắm sừng mà nhẫn tâm đem người phụ nữ mình yêu thương nhốt vào địa ngục cho đến chết?
- Bà ấy là nguyên nhân phát sinh luật lệ: phụ nữ có chồng không được phép nuôi tóc dài và hình phạt đối với tội tự ý ép các cô gái dưới trần gian làm dâu chốn Trung giới. – Young Min thong thả đưa tay vén tóc tôi – Anh nghe nói, mái tóc dài của em cũng từng gây ra sóng gió?
Nguyệt Hoa từng một hai khuyên tôi đi tố tội Tuyên đã dùng quyền lực ép buộc mình. Bản thân anh sau khi biết được, chẳng những tỏ ra giận dữ mà còn tổn thương vô hạn. Tôi thật không dám tưởng tượng nếu ngày ấy mình thật sự làm như vậy thì mọi chuyện bây giờ sẽ thế nào.
- Chuyện tóc tai liên quan gì đến mẹ chồng em? – Từ chối trả lời câu hỏi của Young Min, tôi chỉ muốn làm thỏa mãn thắc mắc trong lòng mình – Bà ấy cũng từng nuôi tóc dài sao?
Anh có vẻ bất mãn khi nghe được câu nói của tôi nhưng vẫn cố gắng nín nhịn.
- Lúc ba phát hiện mối gian tình này, ông vô tình nghe được chú tấm tắc khen mái tóc dài của mẹ Tuyền, một trong những điều vẫn luôn làm ba mê mẩn.
Thật kinh khủng, thì ra sự ghen tuông lại có thể làm con người ta phát rồ đến thế. Tính cách này liệu có nằm trong huyết quản và di truyền từ đời này sang đời khác hay không? Giật mình đưa mắt nhìn anh, tôi đã suýt ngã ngửa khi thấy Young Min cũng đang hung hăng nhìn lại mình.

- Ngoài mái tóc dài, em còn rất giống bà khi thu hút được loài chim hiền lành ấy. – Anh bấy giờ mới nhún mình, nhảy lên khỏi mặt nước – Bản thân mẹ Tuyền trước khi ra đi cũng nhắn nhủ, khi sự việc này được tái diễn cũng là lúc người có khả năng giúp bà làm nốt những việc dang dở sẽ xuất hiện.
- Việc đang dang dở là việc gì?
Và người định sẵn phải làm công việc gay go ấy sẽ không phải là tôi chứ?
- Anh không biết, có thể là tìm ra lý do khiến người phụ nữ ấy phản bội ba khi ông đã dành hết tình yêu cho bà. Hoặc vĩ đại hơn, là nguyên nhân khiến mẹ Tuyền tự chối việc đầu thai để chôn thân tại địa ngục…
- Xuống địa ngục là lựa chọn của bà?
Tôi vì mãi tập trung vào câu chuyện nên đã không nhận ra gương mặt Young Min lúc này đang ở rất gần mình. Anh im lặng khá lâu trước khi đưa ra câu trả lời chẳng ăn nhập gì cả:
- Cơ thể em lúc nào cũng thơm phức thế này sao?
- Anh.. - Tôi giận dữ đứng dậy thì bất ngờ nhận ra cảm giác đau nhói ở chân đã hoàn toàn biến mất.
- Thế nào? – Young Min nhếch miệng cười, hai tay thong thả cho vào túi - Chơi chán rồi hả?
Thân hình đồ sộ của anh vừa đứng lên đã che chắn hết tầm nhìn. Từng hơi thở ra cũng mang theo cảm giác uy hiếp khiến người ta sởn tóc gáy. Cái mạng nhỏ này của tôi bằng mọi giá cũng phải còn nguyên vẹn cho đến lúc gặp được Tuyên.
- Vì ba nghĩ trong em có phần nào đó của mẹ Tuyền nên mới một hai đòi mang về…Hoặc cũng có thể sự giống nhau giữa hai người đã làm ông ấy mất hết lý trí…
- Dù lý do có là gì thì ông ta vẫn thật…biến thái!
- Em làm sao hiểu được tâm trạng của một người bị cô gái mình yêu phản bội? – Người đàn ông bất mãn nhíu mày, cơ thể cũng không quên tiến về phía tôi thêm một chút – Ôm lấy anh…rồi chúng ta về.
Đây là lúc thực hiện điều kiện giao dịch lúc nãy nên dù tay chân đã hoàn toàn lành lặn, bản thân tôi cũng không có cách nào để từ chối. Dựa theo thái độ của anh, tám chín phần là đã đoán ra việc bị chị em tôi lừa dối. Điều phân vân duy nhất còn tồn tại chỉ có thể là thân phận của người đang sống ở trần giới và tôi bây giờ.
Mặc kệ anh biết được đến đâu, chừng nào Young Min còn chưa mở miệng nói ra, tôi vẫn sẽ đóng tốt vai diễn của mình mà không một lời oán thán. Thân phận anh bây giờ nếu không phải em rể thì cũng là anh chồng. Young Min dù muốn xoay chuyển càng khôn cũng không bao giờ thay đổi được sự thật hiển nhiên ấy.