Tha Thứ

Chương 57






Câu chuyện vớ vẩn như vậy lại có thể khiến Huy sốt vó, ba chân bốn cẳng chạy đến đây. Nếu không phải anh quá quan tâm đến Lynda thì cũng vì sự cắn rứt của một kẻ từ chối người ta đến…chết. Trong hai trường hợp đó, dù Cảnh Huy nằm ở loại nào cũng khiến Tuyết Vinh thấy khó chịu. Giả sử hôm nay anh thật sự có tiết và đang ở tận làng đại học thì cũng sẽ bỏ ngang tất cả để chạy đến đây sao?
Còn nói lúc nào cũng chỉ biết có Yên Nhi. Người ta chỉ vừa rời khỏi đã vội xuất hiện một bóng hồng khác.
- Bọn này cứ tưởng cậu ta đang ở Thủ Đức. – Vaness hào hứng thuật lại – Từ đó về đây nếu đi với tốc độ của Huy cũng phải mất hai mươi phút. Thật không ngờ cậu ấy lại đến nhanh như vậy.
- Vì lúc ấy chúng tôi đang ở cách đây không xa. – Tuyết Vinh từ tốn giải thích.
- Ủa, chứ không phải đang dạy trên lớp à? Trung Tín nói hôm nay Cảnh Huy có đến năm tiết.
- Cái đó…
Kỳ thật cô chưa từng nghe anh nói qua. Cứ tưởng Huy rảnh rỗi nên mới nguyện ý chở mình.
- Cậu ta trước giờ vốn là một người rất tuân thủ nguyên tắc nha!–Vaness châm chọc nhìn Tuyết Vinh.
Cô không biết nói gì mà chỉ có thể nhìn về phía bên kia chiếc bàn, nơi Cảnh Huy đang bị vây quanh bởi một nhóm bạn náo nức trò chuyện. Đến thời gian để nhìn Tuyết Vinh một cái cũng không có.

Vậy mà cô cứ tưởng anh ta ít nhất cũng có chút quan tâm, để mắt tới mình. Thì ra chỉ giữ lại đây cho có lệ, sau đó thì phó mặt.
Nể tình hôm này là sinh nhật Huy, Tuyết Vinh chẳng những không bỏ về mà còn tỏ ra thật vui vẻ. Cô không muốn để “người ta” nghĩ mình là một cô gái nhút nhát, đi đến đâu cũng cần có người chăm sóc. Một mình Tuyết Vinh vẫn có thể thích nghi được với mọi hoàn cảnh.
- Thức ăn dọn ra đủ rồi. – Hồng Phương hướng về phía Vaness và nói một câu tiếng Anh.
- Vậy thì ăn thôi. – Cô ấy xoa xoa tay trước bụng – Mình đói lắm rồi.
- Nâng ly mừng Cảnh Huy trước đã. – Anh chàng nhắc khéo.
Tuyết Vinh lúc bấy giờ mới nhận ra trong chiếc ly thủy tinh đặt gần chỗ mình nhất đã chứa đầy thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh.
- Nào. – Phương lịch lãm cầm lấy ly rượu vang của mình rồi đứng dậy – Mừng chàng độc thân của chúng ta.
Thấy mọi người nhất loạt đứng lên, Tuyết Vinh cũng lập tức làm theo, bắt chước cầm ly rượu đưa về phía trước. Động tác này thấy quen quen. Hình như đã xem qua trong gia đình nào đấy ở Việt Nam.
- Cảm ơn tất cả mọi người. – Huy vừa dứt lời đã áp môi vào thành ly uống một hớp.
Người ta uống thì cô cũng uống. Nhưng cái mùi hăng hăng bất ngờ xộc vào mũi làm rượu chưa kịp chạy đến môi đã đổ ngược về phía đáy ly.
Ở đây đông đúc như vậy, chắc chẳng ai quan tâm đến việc Tuyết Vinh có uống hay không đâu.
- Cái này dành cho quý cô xinh đẹp ngồi gần tôi nhất. – Chàng thanh tra hài hước gắp vào chén của cô một con tôm lớn.
- Đàn ông không nên để phụ nữ lột tôm – Vaness khoanh tay, lắc đầu ra vẻ chê trách.
- À à, vậy thì để tôi phục vụ đến giây phút cuối.
- Không sao, tôi có thể tự làm được. – Tuyết Vinh lập tức khước từ.
Những người này lúc nói tiếng Việt, lúc lại dùng tiếng Anh loạn cả lên. Nếu không phải nhờ ngày trước chịu khó học hỏi thì bây giờ cô đã bị biến thành một con ngốc.
- Đừng khách sáo. Phụ nữ là số một.
Phụ nữ là số một?
Còn phải tùy là phụ nữ nào. Nếu không thì Cảnh Huy đã chẳng bỏ Tuyết Vinh ngồi ở đây, một mình tán dóc với đám người trên kia. Cứ nhìn Lynda thỉnh thoảng lại khoác tay qua vai anh là cô đã thấy ngứa con mắt. Tốt nhất đừng quan tâm.
Mải mê ghen tuông với nàng công chúa tóc nâu, Tuyết Vinh mới giật mình nhận ra Hồng Phương đã giúp mình lột xong con tôm từ lúc nào.

- Cảm ơn anh – Cô lúng túng dùng cả hai tay để nhận lấy.
Cẩn thận đưa con tôm lên miệng cắn một miếng, Tuyết Vinh nhai đi nhai lại rất kỹ. Mùi vị quả thật không tệ.
- Ngon không?
Phương trước cách ăn uống kỳ lạ của cô tỏ ra vô cùng hứng thú. Anh từng thấy nhiều cô gái khi ăn ở chỗ đông người thì tỏ ra rất rụt rè nhưng ngây ngô thế này thì chưa bao giờ.
- Ngon lắm. – Tuyết Vinh hồn nhiên mỉm cười.
- Cô ấy dễ thương nhỉ? – Vaness liếc mắt trêu chọc.
- Ừ - Hồng Phương không chút ngần ngại gật đầu - Rất dễ thương.
Nhìn mọi người vừa ăn uống, vừa trò chuyện rất vui vẻ, Tuyết Vinh cũng không thấy khó chịu nữa. Nỗi bực tức đối với Cảnh Huy tuy vẫn còn đó nhưng có thể gác qua một bên. Đây dù sao cũng là cơ hội tốt để quen những người bạn mới.
Phát hiện trên bàn có một tô súp lớn, mà ăn súp lại không phải dùng đũa nên Tuyết Vinh rất thích. Còn chưa kịp với tay về phía ấy thì một giọng nói đã vang lên:
- Để tôi giúp cô. – Chàng thanh tra một lần nữa nhiệt tình giúp đỡ.
Vinh không biết nói gì mà chỉ thầm khấn lạy ọi người đừng để ý đến hành động quá đỗi ga lăng này.
- Cảm ơn. – Cô lịch sự đáp trả.
Người con trai này nếu đem so với Cảnh Huy hình như còn to cao hơn một chút. Đôi mắt anh ta không phải màu đen mà nâu sẫm.
Hồng Phương cũng nhanh chóng nhận ra trước mỗi món ăn, thái độ của Tuyết Vinh luôn là chần chừ, e ngại. Nhưng chỉ sau vài giây kiểm nghiệm, nếu cảm thấy ngon, cô sẽ nhiệt tình dùng tiếp. Còn món nào không hợp khẩu vị thì chẳng thẹn thùng mà nhăn mặt như khỉ. Nhưng dù thích hay không, Tuyết Vinh vẫn luôn ăn sạch phần thức ăn được bỏ vào chén.
Mọi thứ đối với cô hình như đều rất lạ lẫm. Bản thân Tuyết Vinh lại chẳng hề ý thức việc nên che giấu cảm giác lạ lẫm này. Phương không biết từ lúc nào cũng tỏ ra thích thú với việc tìm hiểu xem những món nào trên bàn có thể làm cô thấy vui, món nào không.
- Sao cô không uống?
Nhìn ly rượu đỏ vẫn còn nguyên si trên bàn, anh bắt đầu lấy làm tò mò. Cô gái này hình như chỉ có ăn mà không hế hớp một miếng. Chẳng lẽ đến cả rượu vang đỏ cũng không biết thưởng thức?
- À…để từ từ…
Thấy người đàn ông bên cạnh cứ chăm chăm vào mọi cử động của mình, Vinh có phần không được thoải mái. Mà Cảnh Huy lại ngồi tít đằng xa, căn bản không thể quan tâm, để ý gì đến cô được.

- Hay chất lượng của chúng quá kém? – Chàng trai mắt nâu lại tiếp tục truy vấn.
- Không…không phải…
Đã thế này thì Tuyết Vinh cứ uống quách một phát cho xong. Để anh ta không còn cớ để tò mò, nghi hoặc nữa. Nhíu mày cầm chiếc ly đưa lên miệng, cô nhắm mắt, cố nuốt xuống cổ một ngụm. Không ngờ hơi rượu nồng vừa xộc lên đã làm bản thân sặc sụa rất dữ dội.
Tuyết Vinh nhanh chóng chẳng còn nhìn thấy gì, chỉ nhận thức được nước mắt đang ứa ra sau mỗi cơn co thắt. Mặt mày cô trong phút chốc cũng chuyển sang đỏ hồng vì bị thiếu dưỡng khí. Chút bất cẩn đã khiến nước sặc lên lỗ mũi.
- Từ từ thôi. – Ai đó đang vuốt nhẹ trên lưng Tuyết Vinh, nhẹ giọng trấn an.
Thoạt đầu, cô cứ tưởng đấy là Hồng Phương vì anh ta ngồi gần mình nhất. Bàn tay kia to lớn như vậy, hẳn không thể là của một phụ nữ. Nhưng chất giọng của Phương hình như không giống như vừa rồi, hơn nữa lại là thứ âm thanh rất êm tai.
- Đã không biết uống mà còn cố thử là thế nào? - Gương mặt phát hỏa của Huy đang ở rất gần, ánh mắt hừng hực liên tục phun ra những tia lửa giận.
Từ đầu đến giờ, anh đã liên tục bị sự “chăm sóc” quá mức cần thiết của Hồng Phương dành cho Tuyết Vinh làm cho khó chịu. Mọi hành động, cử chỉ của hai người họ đều được Huy kín đáo thu vào tầm mắt. Dù đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vừa nhìn thấy Tuyết Vinh đưa ly rượu lên môi, anh đã thầm đoán ra việc xảy ra kế tiếp.
- Này anh. – Huy ngoắc tay về phía người phục vụ - Mang cho tôi một chai nước suối.
Người con trai gật gật đầu rồi nhanh chóng quay đi.
Cảnh Huy bấy giờ mới tiếp tục ngồi xuống bên chân Tuyết Vinh, cẩn thận dùng tay vén tóc cô qua một bên:
- Em thế nào rồi?
- Đỡ nhiều rồi – Cô khẽ hít hít, tay không quên chùi đi những giọt nước nhỏ đang đọng trên hàng mi.
Cứ tưởng người đàn ông này đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Vinh. Thật không ngờ lúc vừa xảy ra chuyện, Cảnh Huy lại là người đầu tiên có mặt.
Thái độ quan tâm của anh dù sao cũng khiến cô cảm thấy được an ủi.
- Không uống được cũng không ai bắt, em nhớ chưa? – Huy dịu giọng trách phạt.