Tha Thứ

Chương 153






Tất cả chuyện này đúng là một tấn bi kịch. Và mỗi chúng tôi chính là một vai diễn trong cái bi kịch ấy. Vì móc nối và đặt cạnh nhau mà cuộc đời chúng tôi mới trở nên thê thảm như thế này. Và cũng chính sự hèn nhát trong tình yêu của Lý Thu Cúc đã làm tan hoang tất cả.
Bà ta tiếc gì mà không có lấy một lời giải thích rõ cùng người tình cũ? Nếu Phạm Sỹ Nguyên không hiểu lầm, tôi có thể đã không phải xa gia đình, mẹ anh có thể đã không chết, và dì tôi cũng không đến nỗi thân tàn ma dại…Cô Cát Nhã cất giấu bí mật đó đến giờ, phải chăng vì muốn chờ đến lúc được nhìn thấy hắn tự tay giết con gái, muốn hả hê quan sát hắn mỗi ngày hành hạ cốt nhục của mình?
Tôi nên nói là ông trời đang cố tình quả báo người đàn ông này hay lời thề chết chóc của Thanh Thiện đã phát huy tác dụng? Cô ấy hận tôi vì đã giết ba cổ. Tôi hận Phạm Sỹ Nguyên vì hắn khiến tôi tự tay giết ba mình. Còn bây giờ, tự tay hắn lại kết liễu Thanh Thiện, đứa con gái mà bản thân hắn chưa từng biết đến sự tồn tại…Sự đời cứ thế quần xoay, nhân quả báo ứng.
- Trả mạng cho em gái tôi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Một bóng đen bất ngờ lướt ngang qua tôi và bổ nhào về phía Phạm Sỹ Nguyên chỉ trong chớp mắt.
Dì hai không biết từ lúc nào đã rút thanh sắt ra khỏi người Thanh Thiện. Vì đôi chân không thể đứng vững nên dì ngã ập lên người hắn cùng với tất cả sức nặng cơ thể. Bị nỗi đau làm mờ mắt, người đàn ông đó đã hoàn toàn mất đi khả năng né tránh. Thanh sắt cứ thế xuyên qua, cho tới khi đụng vào vách tường.
Một tiếng “Hự” lớn vang lên, kèm theo âm thanh tí tách do máu tươi rơi xuống mặt đất.
Không chỉ mình Phạm Sỹ Nguyên mà chính Tuệ Hà cũng há hốc. Có lẽ vì bà không nghĩ hắn có thể bị mình giết một cách dễ dàng như vậy. Tôi lảo đảo ngã mình vào bức tường, mắt trân trối nhìn hai con người đang cùng nhau rơi xuống mặt đất. Một cái miệng mếu máo đang ngoác rộng và cặp mắt lạnh lùng, thâm độc lấp lánh nước là tất cả những gì có thể lưu lại trong tâm trí.
- Em…em giết anh? – Người đàn ông thống khổ đưa tay sờ vào cái đầu trọc chỉ còn loe hoe vài sợi tóc.

- Vì anh đã giết em gái tôi. – Giọng điệu của dì còn khốn khổ gấp bội – Tất cả đều tại anh!!!!!!!
- Nhưng anh chưa từng làm hại em… - Hắn vất vả nôn ra một bụm máu – Anh chưa từng nghĩ sẽ làm hại em…
- Vì chưa tới lúc thôi… - Dì hai tôi mếu máo – Lúc cần thiết, anh cũng không ngại hy sinh tôi như những người khác…Anh cưới tôi cũng là để báo thù bọn họ kia mà…
- Tuệ Hà…tại sao em cứ cố tình không hiểu tâm ý của anh?
- Tâm ý? Anh đang nói cái gì? Tôi không biết tâm ý gì hết…
Bà đang mất bình tĩnh nên có lẽ sẽ khó nhận ra tính logic của sự việc. Nhưng kỳ thực, hắn giữ dì ở đây không phải để chịu dằn vặt mà đơn giản chỉ vì…hắn muốn có dì. Phạm Sỹ Nguyên cần dì tôi ở bên cạnh. Vì lão ta yêu bà, yêu như dì đã từng yêu lão.
Giam lỏng một người đâu nhất thiết thả họ ra vào buổi tối? Căm ghét một người, đâu nhất thiết giữ lại tất cả ảnh cưới của mình và người ấy, đâu nhất thiết tốn công chuốc mê tất cả mọi người để người ấy tự do di chuyển? Còn cả tòa nhà này nữa, từ những cánh cửa sổ luôn đóng kính đến chiếc cầu thang có thể duỗi thẳng, dường như đều phục vụ cho cùng một mục đích.
- Hãy nhớ… - Phạm Sỹ Nguyên bắt đầu hấp hối -…em không thể tiếp xúc với ánh sáng…không được nhìn thứ gì quá rực rỡ…
- Đều tại anh cứ mãi nhốt tôi ở trong nhà…Suốt mấy năm qua, tôi có biết đến ánh mặt trời là gì chứ?
Nước mắt, nước mũi của dì cứ thế rơi rớt trên người hắn. Hai bàn tay như những cái que thì gắt gao nắm chặt bộ đồ ướt sũng máu.
- Sau khi anh chết…em cứ tiếp tục sống trong căn nhà này… - Hắn hình như chẳng hề nghe thấy bất cứ lời oán trách nào mà chỉ cố gắng nói ra hết những điều phải nói - …Nhớ không được ra khỏi nhà vào buổi sáng…Nhớ…
- Sỹ Nguyên…Sỹ Nguyên…
Nhìn kỹ lại làn da trắng loang lỗ những vết hồng đậm nhạt của dì, tôi bắt đầu hiểu ra mối liên hệ. Chắc chắn sau vụ hỏa hoạn, đôi mắt cùng cơ thể bà đã bị tổn thương rất nghiêm trọng, không thể tiếp xúc với ánh sáng. Vì vậy, Phạm Sỹ Nguyên mới cho người đóng kín và che rèm mọi cửa sổ. Hệ thống chiếu sáng trong nhà cũng chỉ có thể dựa vào mấy ngọn đèn cầy mờ ảo. Hắn không cho dì hai ra khỏi phòng vào ban ngày thì ra cũng là vì muốn bảo vệ bà ấy…
- Đợi đã, ông không thể chết như vậy. – Tôi giật mình khi nhớ ra một việc – Cảnh Huy hiện đang ở chỗ nào…?
- Mày… - Ánh mắt bi ai đột nhiên chuyển sang căm phẫn – Mày nghĩ tao không biết ư…?
- Lão già chó chết, ông có lập tức trả anh ấy cho tôi không? – Tôi tức khí, túm cổ áo hắn lôi lên khỏi mặt đất – Nếu Cảnh Huy có bề gì, tôi nhất định sẽ…nhất định sẽ…
- Đời này kiếp này… - Lão dượng điên rồ khẽ ngoác cái miệng đỏ máu – Đừng mong gặp lại nó…

- Ông!?!?!?!?!?
Bàn tay vung lên còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị dì tôi bấn loạn chụp lấy. Chất giọng khàn đặc của bà nhứ cố gào lên giữa gian mật thất tĩnh mịch:
- Yên Nhi,ông ấy đã sắp chết rồi.
- BÀ ĐIÊN RỒI HẢ !!!!!!!!! Người ông ấy bắt là chồng tôi, là chồng tôi đó. – Tôi uất ức gầm lớn - Anh ấy đang bình an hay huy hiểm còn chưa biết. Bà nghĩ gì lại ở đó can ngăn tôi không được làm tổn hại lão già chó chết này?
- Nhưng dù con làm vậy thì ông ấy cũng không nói…Sỹ Nguyên đã bị trả giá đủ rồi…Dì xin con, để cho ổng được chết yên ổn đi…
Điên, điên hết rồi.
Tất cả các người đều có vấn đề thần kinh cả.
Bà hả dạ với những gì mình đạt được nên bỏ mặc sự sống chết của chồng tôi sao? Nếu tính mạng của anh ấy đối với bà chẳng đáng xu nào thì tôi có lí do gì phải cho chồng bà chết thanh thản chứ?
Hung hăng rút ra chiếc kẹp sắt đã cướp đi sinh mạng của hai con người, tôi nhanh nhẹn vòng tay quanh cổ dì hai rồi chỉa nó vào cuốn họng.
- Phạm Sỹ Nguyên, nếu ông không nói tôi biết chỗ giam giữ anh ấy, người phụ nữ này chắc chắn sẽ chết.
- Bình tĩnh lại đi Yên Nhi. – Cô Cát Nhã ở trong phòng giam hốt hoảng khuyên ngăn – Con làm vậy sẽ mang tội giết người đó.
- Tôi đã chẳng còn gì để mất…Giết thêm một người thì có làm sao…
Nhưng dù đã tỏ ra dứt khoát và đe dọa hết mức có thể, tất cả những gì tôi nhận được cũng chỉ là ánh mắt mỉa mai cùng khinh miệt từ lão dượng.
- Mày không bao giờ có thể ra tay với bà ấy…Một đứa con gái mềm yếu và lương thiện như mày sẽ không bao giờ có thể ra tay giết bà ấy…Hahaha…
Âm thanh cuối cùng sau tiếng cười sằng sặc ấy là hơi thở khó nhọc của lão. Hai con mắt mở lớn vẫn còn đượm vẻ hả hê sung sướng. Và Phạm Sỹ Nguyên cứ thế ra đi, mang theo cả bí mật về nơi Cảnh Huy đang nằm hôn mê bất tỉnh. Ông trời thật sự không muốn cho tôi có cô hội gặp lại anh ấy sao?
“Kể từ lúc có lại chút phản ứng, việc duy nhất ảnh làm trong cơn mê chỉ có vừa khóc vừa gọi tên một cô Tuyết Vinh nào đó…”
Tống Lynda đã từng nói với mình như vậy. Có lẽ cô ta cũng biết anh ấy đang bị giấu ở chỗ nào. Mạnh tay vứt bỏ bà dì đang gào khóc rũ rượi cùng cô Cát Nhã vẫn còn giam trong ngục, tôi ba chân bốn cẳng tìm đường chạy ra khỏi mật thất. Nhưng vừa quay trở lại căn phòng đã thấy một thân hình mũm mĩm đang đợi sẵn ở đó. Người ấy không ai khác ngoài bà quản gia già cay nghiệt.

Có lẽ trời đã sáng nên thuốc mê cũng hết tác dụng. Phạm Sỹ Nguyên biến mất tại chính căn phòng của hắn chắc chắn đã khiến người phụ nữ này ngầm đoán ra mọi chuyện. Tôi thoáng rùng mình rồi chậm rãi lùi về sau, mắt đảo quanh tìm thứ gì đó phòng vệ.
- Mày đã làm gì ông ấy? – Bà Hồng mím môi tiến lại – Ông chủ đang ở đâu hả?
Ngay khi mụ vừa lao đến, tôi đã vội lách người sang một bên rồi nhanh chân chạy về phía cửa. Bàn tay múp míp ngay lập tức phóng tới, chụp lấy một bên áo. Vì tốc độ quá nhanh nên cả hai cùng nhất loạt ngã ra đất.
- Cút đi. – Tôi dùng sức co chân, đạp mạnh vào mặt mụ.
- A!!!!!!! – Bà quản gia bị đau nên thu tay ôm mặt – Mẹ kiếp. Sao mày dám?
Lồm cồm đứng lên khỏi mặt đất, chạy đến mở cánh cửa, một thân người cao lớn khác lại lần nữa làm vật cản chắn đường. Tôi bị dội mạnh về phía sau đến nỗi nằm lăn trên mặt đất. Cả đầu óc quay cuồng, không tỉnh táo.
- Các người…Các người…?!?!?!?!?
- Cứu… - Nhận ra là giọng Lynda, tôi lập tức lết tới và hét lớn - …CỨU VỚI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Không được để nó chạy thoát. – Mụ già lúc này đã khôi phục lại tư thế, chân không ngần ngại mà đá cho tôi một phát – Con đàn bà đê tiện, mày nghĩ có thể dễ dàng thoát khỏi đây vậy sao?
- Bà làm gì vậy? Ông ấy đã nói phải chăm sóc nó. – Lynda lập tức gắt lên.
- Con nhỏ này không hề điên. Tôi vừa thấy nó chạy ra từ mật thất. Còn ông chủ thì không rõ đi đâu rồi.
- Là bà sáng sớm lôi cổ tôi lên đây, nói đứa bé là con Cảnh Huy gì đó… - Tôi giả vờ khóc rống - …Là bà liên tục đá vào bụng tôi kia mà.
- Bà, bà…?!?!?!?!? – Tống Lynda bắt đầu lồng lộn, hai tay co thành nắm – Bà dám làm trái lời ông ấy?
- Đều do nó bịa đặt. Khi tôi lên đây thì đã…