Tha Thứ

Chương 148






Tôi thoáng bất động trong vài giây và phải rất cố gắng để cư xử không khác lạ.
Tại sao đã bỏ vào ví và mang theo đến tận đây mà em vẫn không chịu đeo nó?
Nuốt nghẹn vòng tay mình quanh chiếc cổ nhỏ cùng bờ vai thanh mảnh của Yên Nhi, tôi chỉ có thể thở dài rồi cài lại cái khóa. Mặt trái tim đóng kính nằm ổn định trước ngực em, sáng lấp lánh như một lời mời gọi.
Chậm rãi chuyển tay mình qua nắm lấy vai cô bé, tôi cúi đầu, mắt nhìn em chăm chú. Không hề có một tia giả tạo trong hai hồ nước long lanh trước mặt. Cũng không hề thấy một biểu hiện hốt hoảng hay lúng túng nào. Chỉ có sự bình tâm cùng tin tưởng. Em mỉm cười, chớp mắt nhìn tôi với vẻ chờ đợi.
- Anh…
- Anh thế nào? – Cô bé trông như sắp bật cười – Tại sao lại ấp úng như vậy?
- Anh có thể…? – Tôi hơi run, tay sờ lên chiếc hộp – Anh có thể xem…
- Không được. – Yên Nhi ngay lập tức từ chối.

Hai tay chụp lấy trái tim nhỏ trước ngực, em vội vàng cúi đầu, xoay người về phía ngược lại. Phản ứng làm tôi có cảm giác như vừa bị xô xuống vực.
- Tại…sao? – Cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, tôi chỉ còn cách đi đến trước mặt em một lần nữa – Tại sao em phải giấu?
- …
- Yên Nhi. – Tôi thiết tha nài nỉ - Ngoan, để anh xem một chút.
- Người ta ngại lắm. – Cô bé cúi gầm mặt – Anh đừng ép.
“Ngại ư?” Tôi chưng hửng. “Lý do của em chỉ là vì ngại thôi hả?”
“Câu trả lời làm anh không biết nên cười hay nên khóc đấy, cưng à.”
- Em… - Mọi lời lẽ đều nghẹn xuống khi tôi dùng tay nâng lấy mặt em – Em…đang xấu hổ sao?
- Không có. Vì bữa giờ chưa đeo nên anh có mở cũng chẳng nhìn thấy gì. Nếu muốn thì đợi thêm một thời gian nữa.
Đây có phải là kế hoãn binh không nhỉ? Nhưng nhìn em kìa. Dáng vẻ bối rối làm mọi ý định lúc đầu trong chớp mắt đều bốc hơi bay biến. Tôi buông giáo đầu hàng trước em, sâu tận đáy lòng cũng phải chấp nhận khuất phục.
- Mọi người đã có mặt đông đủ rồi chứ? – Giọng nói trầm ổn bất ngờ vang vọng khắp phòng, báo hiệu sự xuất hiện của nhân vật chủ tọa.
Cả tôi và em đồng loạt xoay người về phía cuối phòng, nơi có một chiếc ghế lớn đặt trên những bậc thang bằng đá. Ba đang ngồi chễm chệ ở đó với cô vợ người Nhật mới cưới gần nhất. Trong tay cầm chắc chiếc gậy ngọc đang tỏa sáng. Mọi người trong phòng cũng tự giác ngưng ngay công việc của mình để tập trung nuốt lấy từng lời ông sắp tuyên bố.
- Như những gì đã thảo luận trong buổi họp gia đình lần trước… - Ánh mắt ông thoáng dừng lại chỗ tôi đứng trong vài giây - …thì bộ luật của chúng ta sẽ được thay đổi vài chỗ.
Người đàn ông đứng trong góc như nhận được chỉ thị từ ba, đôi chân lập tức di chuyển về phía căn phòng bên cạnh. Trong khi chờ đợi để được nghe về chi tiết nội dung được thay đổi, tôi vô tình nhìn thấy thái độ bất mãn trên gương mặt anh Tư cùng vợ. Họ ném về phía tôi những tia nhìn cảnh cáo cùng tức giận. Như thể đang muốn hăm dọa tôi đừng làm một việc gì đó.
Buổi họp gia đình mà ba nói, tôi chỉ tham gia đến lúc giải quyết xong khúc mắc với anh Chín. Còn sau đó, họ ở lại bàn bạc gì thì hoàn toàn không hay biết. Nhưng xem tình hình này thì chắc phải liên quan đến mình. Tại sao ba cứ luôn khiến cuộc sống của tôi trở nên phiền phức? Ông ấy bây giờ lại muốn làm gì nữa?
Người đàn ông vừa rời đi lúc nãy đã trở lại. Theo sau còn có mấy kẻ khác đang cẩn thận khiêng ra tấm bia lớn bằng đá. Mặt bia mài nhẵn và được khắc rất nhiều dòng chữ màu xanh óng. Họ khệ nệ đặt nó xuống giữa phòng khi ba chậm rãi đứng dậy. Tốp người đang đứng vây quanh cũng nhanh chóng dạt ra hai bên để nhường chỗ.
Tiếng lộp cộp vang lên do đầu gậy chạm xuống nền nhà càng khiến không khí thêm phần căng thẳng. Các anh tranh thủ quan sát tôi trong khi bản thân tôi lại nhìn ba không chớp mắt. Tôi cầu trời đừng để ông ấy làm thêm điều gì khiến mình căm hận thêm nữa. Cầu trời đừng để ông lại đẩy tôi vào thế không còn lấy một người anh em nào.

- Với sự chấp thuận của 8 trên tổng số 14 người có quyền lực ở Trung giới này. – Ba dõng dạc tuyên bố - Tiêu chuẩn đặt ra để lựa chọn người kế vị sẽ được thay đổi. Ngoài việc phải sở hữu thời gian đứng đầu bảng vàng lâu nhất thì không – còn – quy - định – nào - nữa.
Không còn quy định nào nữa?
Tôi ngơ ngác quay qua nhìn anh Cả thì thấy vợ chồng anh ấy chỉ đang mỉm cười rồi gật đầu với mình.
- Yêu cầu phải là nam và mang dòng máu thuần chủng chính thức bị xóa bỏ - Ông vừa nói vừa ấn mạnh cây gậy ngọc xuống sàn. – Quyết định này sẽ có hiệu lực kể từ lúc được ban hành.
Cơn chấn động nhanh chóng từ điểm tiếp xúc với mặt đất lan ra. Chạy thẳng đến chỗ tấm bia đá. Từng dòng chữ trên bia ngay lập tức trở nên lấp lánh rồi sáng rực. Mọi người theo phản ứng vội lấy tay che mắt, trước khi cả căn phòng đều chìm trong ánh sáng.
Khi tôi đang cùng Yên Nhi thưởng thức vài loại hoa lạ thì ba đã từ xa tiến lại. Rút kinh nghiệm từ sự nhầm lẫn lần trước, em nhanh chóng cúi đầu và gọi cô gái bên cạnh ba là mẹ. Thật ngạc nhiên là thái độ của ông lúc này lại tỏ ra vô cùng thân ái. Ba vui vẻ vỗ vỗ vai em, mắt chăm chú quan sát ly Heaven mà Yên Nhi đang uống dở.
- Thích không?
- Dạ? – Em tròn mắt hỏi lại.
Đến tôi cũng không dám tin vào những gì mình vừa nghe chứ đừng nói chi cô bé.
- Nếu con thích loại thức uống này thì lát nữa có thể mang về mấy thùng. – Ba thoải mái phất tay - Rất tốt cho đứa trẻ.
- Không cần đâu. – Tôi gượng gạo trả lời – Con đã…
- Yên Nhi à. Con đã chuẩn bị gì cho cháu nội ta chưa? – Ông dường như đang cố tình phớt lờ - Chẳng hạn như quần áo, đồ trang trí phòng ốc…
- Dạ chưa. – Em bẽn lẽn – Vì không biết là trai hay gái nên…
- Hãy chuẩn bị cho nó thật nhiều áo đầm nhé. – Ba tôi cười sảng khoái - Con bé nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Thông tin bất ngờ khiến cả tôi và em đồng loạt giương mắt nhìn nhau trong kinh ngạc.
- Vì nó là đứa cháu nội đầu tiên nên ba cảm thấy rất tò mò, hà hà…
Đã lâu lắm rồi, hình như không được thấy ông vui vẻ như vậy. Ai cũng biết là ba có khả năng nhìn trước giới tính của đứa bé nhưng lại chưa bao giờ dám ngỏ lời cầu xin. Quyền lực ở Trung giới chỉ được ban phát cho đàn ông mà không có phụ nữ. Điều này liên quan trực tiếp đến quy định về việc chọn người kế vị. Các bà vợ xuất thân là người ở Trung giới của ba chỉ mong sinh được một đứa con trai, hy vọng nó lớn lên sẽ may mắn được lựa chọn. Còn các bà chị dâu của tôi thì chưa dám nghĩ đến việc sinh đẻ vì sợ đứa bé sẽ san sẻ bớt quyền lực của ba nó nếu là con trai, và sẽ vô tình đánh mất cơ hội được làm mẹ của người kế vị tiếp theo nếu đó là con gái.

Ba tôi biết rõ điều này nên chẳng bao giờ tiết lộ.
Nếu tính luôn các chị thì thứ tự của tôi trong gia đình phải là 27 chứ không phải 13 như trước. Nhưng vì họ không có quyền lực, không được giao việc nên hiển nhiên bị gạt ra khỏi danh sách. Hầu hết đều đã lập gia đình và sinh con đẻ cái. Họ sống và làm việc như những người dân bình thường khác, dưới sự cai quản của các anh hoặc em trai mình. Trong khi mấy người anh của tôi, dù cưới rất nhiều vợ nhưng vẫn chưa có đứa con nào. Điều này giải thích vì sao con của chúng tôi khi sinh ra sẽ là đứa cháu nội đầu tiên mà ba có.
Nhưng quyết định thay đổi luật của ông chắc không phải vì giới tính của đứa bé trong bụng bà xã tôi chứ?
- Tất cả đứa trẻ được sinh ra kể từ sau buổi tiệc này đều sẽ được nhận lấy một phần quyền lực từ ba nó. – Ba giảng giải như thể đang đọc thấu từng suy nghĩ của tôi – Con gái hai đứa khi ra đời sẽ không lo bị thua thiệt hay lép vế trước người khác.
- Ba. – Cảm giác phức tạp khiến tôi không biết nên dùng thái độ gì để đối diện cùng ông nữa – Tại sao ba lại…?
- Tuyên à, con sẽ không ngại nếu bị tước đi chút quyền lực vì quyền lợi của con gái mình chứ?
- Đương nhiên là không, nhưng mà…
- Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi… – Ông khục khặc cười - Cũng đến lúc ba nên được nghe ai đó gọi bằng ông nội chứ.
Trong số mười ba đứa con trai của ông, chỉ mình tôi không mang dòng máu thuần chủng. Việc thay đổi những điều lệ kia, tính cho tới giờ phút này, vẫn là có lợi cho tôi nhất. Ba làm sao thuyết phục các anh chấp nhận có thêm người cạnh tranh với mình như vậy? Họ không muốn làm ông mích lòng hay yêu thương tôi đến nỗi…?
- Khi nào nghĩ ra tên cho con bé, nhớ nói ba biết.
- Dạ. – Em tươi tắn mỉm cười – Con và anh Tuyên sẽ suy nghĩ.
- Còn nữa, ba sẽ cho người mang tới nhà con vài thùng Heaven. Mỗi ngày uống một chai sẽ giúp em bé sinh ra được hồng hào, khỏe mạnh. Mẹ chồng con trước đây nhờ sử dụng thường xuyên mà sinh được cho ta thằng con khôi ngô, tuấn tú thế này…
Tôi lặng người lắng nghe những lời lẽ kỳ dị nhất từng phát ra từ miệng ông. Ánh mắt bất ngờ phát hiện thấy vài tia áy náy xen lẫn cùng đau khổ trên nét mặt hao gầy. Đây là lần đầu tiên ba tỏ ý ngợi khen tôi ở chỗ đông người. Từ lúc mẹ mất đến giờ, ông ấy nếu không la mắng cũng trách phạt. Đến nỗi tôi còn thầm cầu xin trời đất cho ba đừng bao giờ nhìn ngó đến mình.