Tha Thứ

Chương 130






Sang đến ngày thứ tư thì tôi khỏe, tay chân cũng bắt đầu lấy lại sức lực, có thể đi lại trong bệnh viện. Chú Kha và chú Phú vẫn trung thành đi theo làm nhiệm vụ bảo vệ. Bản thân tôi thì đã không còn xem họ là người xa lạ mà giống như chú bác trong nhà. Trải qua bao nhiêu chuyện, mối quan hệ hình như cũng tốt hơn trước.
Phần lớn thời gian của tôi đều dành để ngồi bên cạnh ba, tỉ tê cùng ông trò chuyện. Chỉ khi nào trời tối mới quay về giường ngủ. Sức khỏe của ba lúc này thật sự rất yếu, luôn phải dùng máy thở để duy trì sự sống. Cái chết của anh đã hoàn toàn đánh gục người đàn ông bất khuất. Thân thể già nua, cô độc chẳng còn chút thiết tha đối với sự sống. Tôi biết động viên ông thế nào khi bản thân mình cũng hoàn toàn không muốn tiếp tục tồn tại?
- Yên Nhi – Một mái đầu quen thuộc bất ngờ ló vào.
- Anh đến rồi? – Nhận ra là Hồng Phương, tôi lập tức chống tay vào thành ghế để đứng dậy.
- Coi chừng ngã. – Phương vừa thấy thế đã hối hả chạy đến – Em cứ việc ngồi nghỉ.
- Có phải đã tìm được thông tin gì mới? – Tôi nôn nóng dò hỏi – Anh đã biết được mối quan hệ giữa họ?
- Ừ. – Phương có vẻ không vừa lòng trước thái độ bất cẩn của tôi – Dượng em trước đây là người yêu của vợ Tống Văn Chu....Nghe nói hai người còn định tổ chức hôn lễ...
- Thế sao bà ấy lại...?

- Mấy ngày trước khi đi đăng ký, cô dâu đột nhiên thay đổi ý định... Không ai biết chính xác nguyên do nhưng anh nghĩ mình đã tìm ra được...
- Đó là gì? Anh mau nói đi. – Tôi sốt ruột thúc giục.
- Tống Thanh Thiện được sinh ra vào tháng bảy. Trong khi vợ chồng Tống Văn Chu lại kết hôn vào đầu tháng một.
Thời gian mang thai chỉ có bảy tháng. Thế nghĩa là...họ đã ăn cơm trước kẻng? Nhưng rõ ràng Hồng Phương vừa mới nói, bà ấy là người yêu của dượng tôi kia mà?
- Có thể đây chỉ là một sự việc ngoài ý muốn. Vì Lý Thu Cúc và Tống Văn Chu dù sao cũng là chỗ đồng nghiệp trước khi cưới.
- Anh còn biết được gì nữa? Mau nói cho tôi biết. – Tôi không muốn tốn thời gian suy nghĩ quá lâu. Trước mắt cứ thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.
- Anh còn biết mẹ của Cảnh Huy vốn là bạn thân với vợ Tống Văn Chu.
- Sao tôi chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc tới?
- Có thể chính cậu ta cũng không biết. – Phương lại bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ - Em quả thật “háu tin” y hệt chồng mình...Cảnh Huy ngày trước cũng thường bám riết lấy anh mà hỏi này nọ.
- Anh ấy muốn biết điều gì?
- Về vụ án của gia đình em.
Câu trả lời như dòng nước ấm áp, nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim đầy sứt mẻ của tôi.
Thì ra anh ấy vẫn luôn tìm mọi cách giúp mình điều tra sự việc.
- Cậu ta nhắc nhở anh suốt. – Người đàn ông tiếp tục thốt lên với vẻ ca thán.
Vậy mà bản thân Huy lại chưa có lần nào chịu hé răng tiết lộ. Nhìn thấy anh ban ngày đi làm, buổi tối bận rộn soạn giáo án, tôi nào ngờ chồng mình vẫn còn thời gian để tìm hiểu và ghi nhớ mọi việc. Qua khứ đối với anh không đơn giản là cái đã qua. Huy không thể chấp nhận cái chết bí ẩn thời thơ bé của tôi cũng như cách tôi làm trước sự ra đi của anh vậy.
Con người Cảnh Huy hình như lúc nào cũng chu đáo, cũng lo trước tính sau kỹ càng. Mang tiếng là vợ chồng nhưng chưa một lần tôi chuẩn bị được cho anh bữa cơm hoặc giúp anh ủi một chiếc áo... Chỉ có Huy suốt ngày bận rộn, hết nấu ăn lại nhắc nhở tôi đi ngủ sớm. Mà tôi lúc ấy còn bướng bỉnh, hay oán trách anh sao quá phiền hà. Bây giờ, muốn nghe được giọng nói trầm ấm khuyên mình uống một ly sữa cũng không còn có thể.
Sống mũi đột nhiên cay cay khiến tôi bối rối đưa tay chùi nước mắt.

Khó khăn lắm mới lấy lại được chút tươi tỉnh mà đã dễ dàng vì một câu nói làm trở thành thế này.
- Anh xin lỗi. – Phương hối hận rút khắn giấy đưa cho tôi – Lại làm em khóc rồi.
- Không sao. – Tôi lúng túng quay đi, tay không quên tự giúp bản thân lau đi hai hàng lệ.
Chẳng có buổi sáng hoặc tối nào mà mình không rửa mặt bằng nước mắt. Càng những lúc cô đơn, vắng lặng, thì nỗi nhớ anh lại càng bùng lên da diết. Càng xa anh, tôi càng biết mình đã yêu sâu nặng đến mức nào.
- Em nên hạn chế việc đi lại một mình. Anh lo Thanh Thiện sẽ còn quay lại. – Hồng Phương chân thành đưa ra lời khuyên – Cô gái ấy chẳng khác gì con chó bị dồn đến đường cùng. Sẵn sàng quay ra cắn loạn xạ.
- Anh an tâm. Tôi từ lâu đã không còn biết sợ.
- Nhưng anh sợ.
- Đây là nỗi sợ không cần thiết – Tôi thản nhiên đánh gãy lý lẽ mà anh vừa nói – Những người có thể vì tôi mà sợ hãi đã không còn khả năng làm điều đó nữa.
Hồng Phương, tôi biết thiện ý của anh. Nhưng dù là bây giờ hay mấy chục năm nữa, trái tim này cũng không bao giờ đủ chỗ để nghĩ đến bất cứ ai khác. Nếu thật sự là một người bạn tốt của anh ấy, thì xin anh đừng bao giờ ở trước mặt tôi nói ra những loại câu như thế này một lần nữa.
Trong tâm trí của tôi, Cảnh Huy mãi mãi là người đàn ông tốt đẹp nhất. Dù rằng anh ra đi chẳng để lại bất cứ thứ gì. Nhưng tình yêu của chúng tôi thì sẽ tồn tại mãi mãi. Không thể vì anh mà giữ gìn thân thể cho trong sạch, tôi nguyện cất giữ trái tim mình cho vẹn nguyên như thuở vẫn còn Huy bên cạnh.
- Anh đã hiểu. – Phương chậm rãi gật đầu rồi khom lưng đứng dậy – Em cố gắng ở lại chăm sóc chú Tuần thật tốt.
- Cảm ơn vì đã cung cấp tin tức. – Tôi cũng lạnh nhạt đáp lại – Anh đi thong thả.
Khi căn phòng đã không còn lại ai khác, tôi mới tự cho phép mình bật khóc trên tay ba.
- Đừng bỏ con ở đây... Đừng để con một mình trong nỗi nhớ thương anh ấy...
Thất thểu bước đi trên hành lang đông đúc, ánh mắt tôi vô định, tình cờ nhìn lướt qua một căn phòng có rất nhiều lồng kiếng. Bên trong là những đứa trẻ xinh xắn đang nằm ngủ. Làn da chúng tuy nhăn nheo nhưng cũng thật non nớt.
Tôi đứng tựa lưng vào tường, thẫn thờ đem mặt mình áp sát vào mặt kiếng. Cách đây mấy ngày, cả hai đứa còn cùng nhau bàn đến việc có một cục cưng nhỏ. Cái tên anh chuẩn bị sẵn đã khiến tôi mỉm cười hạnh phúc .

Cảnh Huy rất muốn có con. Anh muốn cùng tôi xây dựng một gia đình nhỏ. Nhưng ước mơ giản dị lại không bao giờ có thể thực hiện. Bản thân tôi cũng có lúc từng mở miệng đòi đem đứa con đi phá làm Huy nổi cơn thịnh nộ. Nhưng đến cuối cùng, anh cũng chỉ có thể đem tôi ra trừng phạt bằng cách hôn thật cuồng nhiệt.
Còn bây giờ, tôi khao khát níu giữ lại chút gì đó thuộc về anh nhưng hoàn toàn bất lực. Thân thể dơ bẩn đã không còn xứng và không thể mang thai đứa con của người đàn ông tôi yêu được nữa.
Cảnh Huy đã ra đi mà chẳng để lại dù chỉ là một bộ hài cốt.
- Anh thật tàn nhẫn. – Tôi đau đớn thả rơi mình xuống sàn nhà – Tàn nhẫn đến không chịu được.
Chẳng phải đã hứa sẽ không bao giờ chết trước em sao? Tại sao lại nuốt lời trắng trợn như thế? Anh nuốt lời nhưng lại bắt em phải giữ chữ tín, giữ chữ tín ột lời hứa mà chính em còn chưa có cơ hội để chối từ. Anh đành đoạn đem cái chết của mình để uy hiếp em... Em hận anh, em hận anh, em hận anh... Mãi mãi cũng không bao giờ tha thứ...
Một bóng người khá quen thuộc bỗng lướt qua trước mắt tôi. Dưới màn lệ trong suốt, rất khó lòng nhận ra đó chính xác là ai. Nhưng cảm giác ngưa ngứa ở dưới cổ thì mỗi lúc một rõ rệt.
Tôi định thần, đưa tay sờ thử thì phát hiện, vết sẹo ngày trước lại xuất hiện. Kể từ lúc đặt chân xuống hạ giới, nó chỉ tồn tại ở đó đúng ba lần. Lần thứ nhất là khi tôi cùng anh quay lại con hẻm nhỏ, nơi gã đàn ông đê tiện muốn giở trò tồi bại. Sau đó là trong đám tang của ba, trên chiếc bàn tròn gồm có vợ chồng dì Hai, cha con Tống Văn Chu, anh và tôi. Vậy bây giờ...?
Hối hả nhìn xuyên qua dòng người đông đúc, tôi cố căng mắt tìm xem bóng dáng quen thuộc kia đã đi về hướng nào. Tuy không biết chính xác những thời điểm trên có quan hệ với nhau như thế nào, nhưng vết sẹo rõ ràng có một mối liên kết rất mật thiết với cái chết của tôi ngày trước. Sự xuất hiện của nó chắc chắn cũng ít nhiều dính líu với tên hung thủ. Nếu dượng tôi là người gây ra tất cả mọi chuyện thì người vừa đi qua lúc nãy, phải là ông ấy chứ không phải ai khác...
Nhưng ổng vào đây làm gì ?!?!?!?!?!?
Ba chân bốn cẳng chạy về phòng bệnh của ba, tôi suýt kêu thét lên khi thấy máy thở của ông đã bị người ta tháo xuống. Gấp rút giúp ba đeo lại thiết bị, hai tay tôi run rẩy ấn liên tục vào nút khẩn cấp màu đỏ. Chú Kha và chú Phú mới vừa nãy đã ra ngoài ăn tối. Tay chân của ba thì chẳng có lấy một người đến canh gác hay thăm hỏi. Tính mạng ông lúc này mong manh chẳng khác gì ngọn đèn trước gió.
- Đừng đi, đừng đi...Đừng bỏ lại con... – Tôi hoảng loạn gào hét - ...Đừng bỏ mặc con như anh ấy !!!
Bác sĩ và y ta lũ lượt kéo nhau vào phòng, hối hả dùng mọi cách để duy trì sự sống cho ba. Bản thân tôi cũng nhanh chóng bị họ tống ra ngoài chờ đợi. Qua ô kính nhỏ, tôi chỉ thấy được những bóng lưng áo trắng đang túm tụm quanh giường. Tiêm thuốc, sốc điện, ép tim... Tất cả biện pháp thường thấy đều được mang ra sử dụng. Mà người đàn ông nằm trên giường vẫn trước sau bất động. Máy điện tâm đồ để một bên vẫn ổn định chạy thành đường thẳng...
Tôi hốt hoảng sụp đầu vái lạy, cầu xin ông trời rủ lòng thương, chừa cho ba một con đường sống. Tôi tình nguyện vì ông mà giảm đi ba mươi năm tuổi thọ, tình nguyện vì ông mà làm trâu làm ngựa...Chỉ cần người đừng nhẫn tâm cướp đi “vật thể sống” duy nhất còn lưu lại mối liên hệ với Cảnh Huy. Đừng đem anh ấy biến mất khỏi đời tôi mà không để lại chút dấu vết như thế...Cầu xin người...cầu xin người...