Tha Thứ

Chương 125






Tiếng gào rú trong điên loạn bất ngờ túm lấy linh hồn vất vưởng của tôi, lôi thẳng ra khỏi sự mê man, mù mịt. Cảnh tượng lộn xộn mơ hồ hiện ra trước mặt khiến tôi có cảm giác mình đang ở trên những chuyến xe vận chuyển của Trung giới. Kẻ xấu và người tốt vẫn thường cấu xé nhau để giành chỗ ngồi, gây gỗ nhau vì những chuyện chẳng ra gì...
Thứ gì đó đang chuyển động rất nhanh, không ngừng xoay trái, xoay phải. Mỗi lần xoay là một lần nghe thấy những tiếng kêu rên đau đớn. Mặc kệ đó là chuyện gì, tôi chỉ muốn nhắm mắt lại mà ngủ tiếp. Mọi việc cứ đợi khi nào xuống đến Phòng Chờ hẳn tính.
Nhưng bọn người kia quả thật rất đỗi quá quắc. Cãi vã, đánh đấm nhau nửa buổi trời vẫn không im được. Bên tai còn vang lên những tiếng đùng đùng đinh tai nhức óc. Tôi bực tức nhíu mày, vốn định mở mắt nhìn xem thử thì nhận ra cơ thể mình vừa rơi xuống. Trong thời gian ngắn nhất đã được bao bọc trong sự ấm áp và cảm giác che chở, bảo hộ.
- Ráng lên em... - Giọng nói thân thương nhẹ rót vào tai như dụ dỗ - ...Nhất định không được bỏ cuộc...nhất định không được phép chọn cách lẩn trốn...
Tôi mơ màng mở mắt nhìn ngắm gương mặt anh tuấn lấm đầy máu của anh. Trái tim thoi thóp bất chợt đập nhanh vì hốt hoảng.
- Anh chảy máu?
- Không, là máu người khác. - Huy lớn tiếng khẳng định - Em ráng chịu một chút. Chúng ta sẽ sớm rời khỏi...
"Tạ ơn trời đã cho con một giấc mơ thật đẹp", trong lòng tôi âm thầm tự nhủ, "Đến lúc chết cũng được ôn lại chút cảm giác an toàn khi ở trong vòng tay ấm áp của anh ấy"

Vội vàng sờ lấy bàn tay Huy, niềm hạnh phúc trong tôi càng dâng lên rõ rệt.
Năm ngón tay vẫn còn đây...hoàn toàn lành lặn....Họ đã không chặt tay anh ấy!
- Tiểu yêu tinh...không được phép ngủ... - Anh trong mơ mới thật hung hăng và khó chịu - ...Mở mắt nhìn anh...Mở mắt nhìn anh mau lên...
Tôi khẽ càu nhàu, tìm cách lẩn tránh bàn tay đang lay lắc mình. Nhưng kết quả, chỉ càng bị Huy dùng lực đánh mấy cái vào mặt. Vừa đau lại vừa tức, tôi cố thu hết mọi sức lực còn sót lại để mở mắt nhìn anh lần nữa.
- Ngoan...Ngoan lắm... - Huy cuống quýt hạ xuống mặt tôi những nụ hôn vội vã - ...Thế mới là cô bé của anh...
Bây giờ thì mình chết được chưa?
Thân thể đau đớn này rốt cuộc còn phải chịu đựng đến bao giờ?
Xe của Trung giới hôm nay hình như được cải tiến. Chẳng những êm ái mà còn rất ấm áp. Xung quanh không có ai chen lấn hay mùi máu hôi tanh tưởi. Thứ dơ bẩn duy nhất lúc này chính là cơ thể đầy vết bầm tím của chính tôi.
Gã tài xế chạy xe cũng thật tệ, nửa ngày trời chỉ biết rung lắc làm đầu tôi mấy lần đập vào khung cửa. Mà Cảnh Huy trong giấc mơ lại tồn tại đặc biệt dai dẳng, miệng không ngừng bắt tôi phải mở mắt hoặc nói chuyện. Nhưng tôi kiên trì mặc kệ anh, một lòng muốn để bóng tối cuốn mình vào vực sâu không đáy.
Thời gian chậm rãi trôi qua...Cuối cùng cũng có được chút không gian yên tĩnh, tôi vốn dĩ sắp sửa chìm vào thế giới riêng của mình thì bất ngờ bị ai đó ôm chầm lấy. Vòng tay rắn chắc đã siết lấy tôi rất chặt khi giọng nói nghẹn ngào khẽ thì thầm như trăn trối.
- Em lúc nào cũng là người con gái anh yêu... mãi mãi vẫn như vậy...
-...
- Tuyết Vinh, hãy cố sống thật tốt...
“Cộp”
Ai đó vừa hung hăng đẩy mạnh tôi về một phía. Sự êm ái lúc đầu trong chớp mắt đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác gồ ghề, cứng rắn. Tôi mơ hồ nhận ra cơ thể mình đang lăn long lóc xuống sườn dốc. Lăn đến mức không có cách để dừng lại. Lăn cho đến khi đầu đập mạnh vào một tảng đá.
Thật là tốt! Cuối cùng cũng có thể chết!
Nhưng người ta đưa tôi đi đâu thế này? Thiên đường hay địa ngục mà có nhiều màu trắng như vậy? Xung quanh còn vọng đến thiếng nhạc du dương, huyền hoặc.
Chẳng lẽ mình vẫn còn chưa chết?

Kinh hoàng tìm cách mở mắt dậy, thực tế như một cái tát mạnh, đánh tôi rơi thẳng vào trong cảm giác hụt hẫng.
Cái chết đến với mình vì sao lại khó khăn và phức tạp như thế?
Tôi não nùng đưa mắt nhìn quanh, không hề ngạc nhiên khi thấy bản thân đang nằm trong phòng bệnh. Bên cạnh là chai nước biển cùng máy đo nhịp tim đang đều đặn hoạt động.
Căn phòng rộng không một bóng người. Máy điều hòa ro ro chạy trên tường. Cửa sổ lớn được kéo màn che cẩn thận. Một đầu máy CD đang chạy những bản nhạc êm dịu đến mức gây buồn chán.
Tôi bước chân xuống giường, cố tìm thứ gì đó có thể dùng để tự sát. Nhưng cửa phòng chưa gì đã bật mở, và một cô y tá vội vã bước vào. Nhìn thấy thái độ hốt hoảng của cô ta khi nhận ra “bệnh nhân” trong phòng đã tỉnh, tôi lập tức muốn sửa hai từ “vội vã” thành “lén lút”.
- Cuối cùng thì cô cũng tỉnh. – Lynda nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, hai bàn tay giấu trong túi áo – Xem ra chỉ là vận động quá mức nên suy kiệt.
- Cô đến đây chắc không phải chỉ để nhìn xem tôi còn sống hay đã chết?
Ký ức kinh hoàng làm tim tôi đau. Nhưng người khác muốn đem nó ra để thấy tôi quằn quại thì...đừng hòng.
- Không phải... – Người con gái lạnh nhạt lắc đầu. – Tôi đến là để biến cô từ người sống thành chết.
- Cái gì?
- Mau đền mạng cho Cảnh Huy!
Con dao mổ bé xíu bất ngờ được rút ra, nhắm thẳng hướng tôi mà lao tới.
Dù ban nãy quả thật muốn tìm thứ để tự sát, nhưng bản năng sinh tồn vẫn mách bảo tôi tìm cách né tránh. Hơn nữa, điều tôi mong muốn là tự sát chứ không phải bị mưu sát. Ra đi một cách thiếu rõ ràng như thế là điều không thể chấp nhận.
- Chuyện gì xảy ra với anh ấy? – Nhanh chóng khom người xuống gầm giường, tôi không quên nói ra nghi vấn – Không phải ba cứu được ảnh nên tôi mới bị đưa vào đây sao?
- Tất cả đều tại cô. – Hung hăng rút con dao ra khỏi mặt giường, Lynda lại như con thú điên, ráo riết hướng về phía tôi mà đâm tới – Nếu không phải vì muốn cứu cô...
- Vì cứu tôi nên thế nào? – Tôi bàng hoàng đứng như tượng gỗ - Chuyện gì xảy ra lúc đó?
- Đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn... – Lynda thoáng thất thần - ...Đáng ra người phải chết là cô...là cô...con đàn bà dơ bẩn, đê tiện...
Cụm từ “thi thể không còn nguyên vẹn” khiến tôi không có cách nào nhúc nhích.

Giấc mơ quái lạ ấy, chẳng lẽ lại là sự thật? Chuyện gì xảy ra khi anh cố tình nhắn nhủ những lời cuối cùng ấy? Tôi thật sự chính là nguyên nhân khiến Cảnh Huy chết không toàn thây sao?
- Yên Nhi! – Một cánh tay đàn ông nhanh chóng bắt lấy con dao chỉ còn cách cổ họng tôi trong gang tấc – Mau bắt lấy cô ta!
Rất nhiều bóng người vừa tiến vào phòng, gọn gàng khống chế mọi kháng cự từ Lynda. Tôi lảo đảo, suýt ngã ra sau thì vô tình được ai đó thiện tâm giúp đỡ. Hai cánh tay xương gầy nhẹ nhàng ôm lấy đôi bờ vai đã không còn sức để chống đỡ. Giọng nói nửa quen nửa lạ khẽ vang lên với đầy vẻ lo lắng:
- Em không sao chứ?
Tôi chớp mắt nhìn sang thì thấy một cặp kính đen đang cận sát mặt mình. Mùi thuốc lá theo lời nói phảng phất đâu đó trong không khí...
- Triệu Yên Nhi, dù hôm nay tôi không giết được cô thì chính cô cũng không bao giờ có thể sống yên ổn... – Lynda dù đang bị kéo đi vẫn không ngừng gào hét - ...Cứ ở đó mà gìn giữ cái thân thể dơ bẩn, gặm nhấm niềm sung sướng khiến người yêu vì mình mà chết...con đàn bà đáng tởm...
Hai bàn tay xa lạ bỗng nhẹ nhàng che lấy lỗ tai tôi, như muốn làm giảm bớt thứ âm thanh tàn nhẫn đang truyền đến. Nếu không được nâng đỡ, có lẽ tôi đã sớm ngã gục trên mặt đất. Mà giờ phút này, đôi chân yếu ớt lại càng bị thông tin nghe được làm cho vô lực.
Hồng Phương cũng không nói nhiều lời, nhanh tay tháo bỏ cặp kính mát rồi giúp tôi nằm trở lại giường. Anh cẩn thận kéo mền phủ kín người tôi, chỉnh trang lại chiếc gối cho thật ngay ngắn, sau đó đi đóng cửa. Khi Phương vừa kéo áo định ngồi xuống cũng là lúc tôi quyết định thu hết can đảm để nói ra thắc mắc trong lòng:
- Những điều cô ấy nói là sự thật?
- Yên Nhi, em đừng quá xúc động. – Người đàn ông bất đắc dĩ nắm nhẹ lấy vai tôi – Mọi chuyện chỉ là một tai nạn...
- Anh ấy chết? – Tôi vẫn chưa dám tin vào tai mình – Anh nói Cảnh Huy đã chết?
- Chiếc xe đâm khỏi cầu và bốc cháy...Nhưng có thể cậu ta...- Phương thở dài giải thích - Yên Nhi....Yên Nhi!!!!!!
Âm thanh cứ liên tục nhỏ dần cho đến khi hoàn toàn bay biến.
Tuyết Vinh, hãy cố sống thật tốt.... Em lúc nào cũng là người con gái anh yêu....