Tha Thứ

Chương 113






Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí khá ngột ngạt. Ba và anh tuy ngồi đối diện nhưng lại chẳng bao giờ nhìn vào mắt nhau. Vết thương trên vai khiến việc ăn uống của Huy cũng có chút trở ngại. Bàn tay cầm đũa hơi run, gắp thứ gì cũng trượt. Anh lại không thể cầm chén lâu vì điều đó khiến bả vai đau nhói.
- Để em giúp. – Tôi sốt ruột lê ghế lại gần.
Miếng thịt nguội bất ngờ được đưa đến miệng làm anh thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó liền vui vẻ đón nhận. Nhìn Huy ngồm ngoàm nhai lấy phần thức ăn quá khổ, tôi cứ phải liên tục cười trộm. Sao anh lại có những giây phút đáng yêu thế này?
- Được rồi. Anh no quá. – Huy cuối cùng cũng chịu không nổi, vội lắc đầu từ chối.
- Sao vậy? Mới mấy miếng thôi mà. – Tôi cố tình châm chọc.
Ai kêu anh thường ngày cứ hay bắt mình ăn hết cái này đến cái nọ? Bây giờ có cơ hội, tôi phải tận dụng nó để đày đọa anh một chút.
Ba chỉ âm thầm ngồi một bên, mỉm cười không nói. Ánh mắt sâu sắc như muốn thu lấy tất cả hình ảnh trước mặt. Tôi không biết ẩn sau đó là sự hài lòng hay cảm giác cô đơn, trống trải. Nhưng có lẽ sự ra đi của mẹ đã để lại trong lòng ba một khoảng trống vô cùng lớn. Nỗi đau khủng khiếp khiến ông điên cuồng truy tìm hung thủ, từ đó vô tình trở thành người ba lạnh lùng với con cái.
Bây giờ, khi tuổi tác đã cao, người đàn ông kia hẳn đang khao khát một mái ấm nho nhỏ. Nơi có anh và những đứa cháu dễ thương. Nhưng sự cô đơn mà Cảnh Huy phải gánh chịu khiến anh không thể tha thứ cho ông, lúc nào cũng muốn tìm cách tránh thật xa. Có điều, dù miệng ngoài luôn nói như vậy nhưng tôi biết trong lòng anh lúc nào có ông. Bằng không, Cảnh Huy đã chẳng cần đưa đứa con dâu rắc rối này về đây cho vừa lòng ông ấy.
Buổi tối, chúng tôi cùng nhau vào phòng anh rồi đóng cửa lại. Tôi an tâm áp mặt lên ngực Huy, nơi có trái tim lành lặn vẫn thong thả đập từng nhịp. Chiếc giường đặt bên cửa sổ rộng, có ban công hướng ra bầu trời đầy sao sáng. Gió thổi khiến rèm cửa bay bay, mang theo khí trời ban đêm mát mẻ. Huy một tay vuốt tóc tôi, tay nắm lấy chiếc cằm đang cọ qua cọ lại trước ngực.

- Tiểu yêu tinh, đừng quậy! – Tiếng lầm bầm đầy bất mãn - Anh bị thương nhưng vẫn đủ sức để ăn sống em đấy.
- Em không quậy. – Tôi cố ý cãi lại – Chỉ vì trên người anh thơm quá.
Mùi thơm của cà phê rất quyến rũ. Nhưng kỳ lạ là không phải trên môi hay miệng mà phảng phất khắp cơ thể. Mỗi buổi sáng của anh thường bắt đầu bằng một ly cà phê đen đặc sệt. Đêm nào phải thức soạn giáo án, trên bàn cũng không bao giờ thiếu một cốc cà phê đen bốc khói. Anh không uống rượu hoặc hút thuốc, chỉ đặc biệt nghiện cà phê, mà phải là cà phê nóng chứ không lạnh.
- Anh bắt đầu uống cà phê từ lúc nào?
- Sau khi mẹ mất.
- Sớm như vậy?
Hình như mọi tật xấu của Huy đều phát sinh sau cái chết của mẹ. Bà ấy mà biết, còn không đánh cho anh một trận?
- Mẹ thường khen cà phê rất thơm, nhất là loại do nhà mình sản xuất.
- Vậy sao nhà máy Kỷ Nguyên lại đóng cửa?
- Anh cũng không rõ. – Huy buồn bã lắc đầu – Hình như là vấn đề về chất lượng. Họ phát hiện một số sản phẩm của công ty ba có chứa chất gây nghiện...Xử phạt hành chính, niêm phong nhà máy...Nói chung là chẳng thể tiếp tục kinh doanh được nữa.
- Ba anh thật làm như thế sao?
- Không. Ông nói đó là vì có người muốn hã.m hại.
- Vì vậy mà gia đình anh dọn sang Anh quốc?
- Ba lúc đó vô cùng chán nản. Ông một mực cho rằng xã hội này không có chỗ dung thân cho những người làm ăn chân thật. May nhờ mẹ anh thường xuyên an ủi mới nguôi ngoai được. – Giọng anh khàn khàn như cố nén xúc động – Nhưng rồi, bà bất ngờ ra đi...Ba anh càng quyết tâm dấn thân vào con đường tội lỗi...
- Là ai khiến mẹ anh phải chết? Có phải ba đã tìm được hung thủ rồi không?
- Vẫn chưa. Nhưng ông biết đó là một trong những người quen cũ. Vì lúc đó, gia đình anh mới chuyển đến Anh chưa lâu, căn bản không thể gây thù chuốc oán với ai được. Vậy mà kẻ sát nhân ấy lại để cho ba con anh dòng chữ “nợ máu phải trả bằng máu”.
Tưởng tượng cảnh mẹ anh nằm trên vũng máu, tôi chợt rùng mình ớn lạnh. Hai tay bất giác cũng ôm lấy Huy chặt hơn trước.
- Kể từ lúc biết việc của em, lại thêm chuyện mẹ anh và vợ Tống Văn Chu từng là chỗ bạn bè thân thiết, ba bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi chuyện chính là một âm mưu được tính sẵn từ trước. – Anh khẽ hôn nhẹ lên trán tôi – Gia đình chúng ta và bác Chu hẳn có quan hệ với nhau theo một cách nào đó. Bản thân ông ấy vừa có thể là hung thủ lại vừa có thể là nạn nhân như chính anh và em...

- Vì vậy mà anh vẫn luôn khuyên em đừng nên vội vàng kết luận? – Tôi ngẩn người nhìn Huy – Anh đã bắt đầu tin ông ấy là người tốt?
- Anh không hoàn toàn tin bất cứ ai. Chỉ muốn mình không bị biến thành công cụ trả thù của kẻ khác.
Để mặc cơ thể mình bị Huy siết chặt, tôi vẫn tiếp tục nằm im trong những suy nghĩ hỗn loạn.
- Em không có cảm giác, tất cả những gì chúng ta biết đều dẫn đến một kết luận giống nhau rằng Tống Văn Chu là người xấu sao?
- Thì ông ấy chính là như vậy.
- Nhưng nếu có ai khác đang cố tình khiến em nghĩ như thế?
Điều này thì mình chưa từng nghĩ tới. Cũng không biết vì sao người ta phải làm như vậy.
- Tuyết Vinh, bọn người hôm qua rõ ràng không phải muốn giết chúng ta. – Anh kiên nhẫn nâng lấy mặt tôi, để cả hai có thể được đối diện – Khoảng cách gần như vậy, hắn hoàn toàn có thể giết anh trong chớp mắt.
- Vậy mục đích chính là gì? – Tôi hoang mang nhìn vào mắt anh.
- Chúng luôn miệng nói là bác Chu muốn anh phải chết nhưng lại không đưa ra bất cứ lý do nào. Ba anh vì muốn lần theo dấu vết nên đã thả người... Không ngờ, tất cả bọn chúng đều tự tìm đến cái chết...
- Họ tự sát?
- Em có thấy hành động này rất giống với những kẻ đánh bom tự sát? – Huy cay đắng cạ mũi mình vào mặt tôi – Nhưng tuyệt vời hơn ở chỗ còn nói ra tên “người chủ mưu”.
Tôi lập tức cứng người trong tay anh, chỉ đôi mắt còn có thể chớp nhẹ.
- Em phải hứa không được giấu anh bất cứ điều gì, không được một mình đi đến bất cứ đâu... – Từng hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng phả vào mặt tôi - ... anh chắc chắn sẽ sợ đến chết nếu phát hiện em đột nhiên biến mất...
Bàn tay lớn luồn vào gáy tôi, dịu dàng kéo về phía trước. Hai bờ môi chỉ còn cách nhau bởi một khe hở nhỏ, hơi nghiêng người là có thể hôn được. Đầu óc tôi lúc này hết sức mờ mịt, hai mắt thì ngoan ngoãn khép lại từ sớm.
- Đợi sau khi chuyện này kết thúc, mình cùng nhau sinh vài đứa...
Mỗi từ nói ra đều khiến môi miệng chúng tôi xảy ra sự đụng chạm. Nguồn nhiệt năng cũng theo đó chạy ra khắp cơ thể. Tôi run rẩy dùng tay mình để nắm lấy tay anh, thì thầm:
- Lỡ như đã có?

Trời ơi, lần trước tụi mình còn chưa kịp sử dụng biện pháp...
- Càng tốt. – Huy nhếch môi cười nhạt - Anh đã có sẵn một cái tên dành cho nó.
- Tên gì?
- Hoài Thương.- Anh mạnh mẽ kết thúc câu nói bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Cái tên như dòng suối ấm áp, nhẹ nhàng chảy vào lòng tôi.
Hoài Thương tức là thương hoài, thương mãi... thương đến ngày chúng mình không còn tồn tại nữa phải không anh?
- Mẹ nó thấy thế nào? – Cảnh Huy ngọt ngào nhìn tôi bằng ánh mắt mê hoặc – Thích hay không?
Chỉ là câu nói đùa mà anh cứ hỏi y như thật. Nghe người ta nói, vào đầu hoặc cuối chu kỳ mà làm chuyện ấy thì thường không mang thai. Hơn nữa, một đứa bé ra đời vào lúc này là hoàn toàn không thích hợp. Bản thân tôi giữ lấy cái mạng mình còn khó, làm sao có thể lo cho nó?
Cho dù thật sự dọn đến nhà anh, cũng không thể hoàn toàn cắt hết các mối quan hệ cũ. Người ta sẽ nhìn tôi xì xầm bàn tán. Con tôi sẽ mang tiếng là đứa con rơi bất hạnh.
- Đợi khi nào mình tổ chức hôn lễ...– Tôi hờn dỗi đánh vào vai anh - ...Hãy nghĩ đến chuyện con cái.
- Nhưng lỡ đúng như em nói, cục cưng của chúng ta đột nhiên tìm đến...? Vậy chẳng phải....?
- Em sẽ đi phá bỏ.... – Tôi ngập ngừng tuyên bố.
Lời nói chỉ xuất phát từ việc muốn anh từ nay nên cẩn thận, sử dụng cái “thứ kia” khi hành sự. Ai ngờ...
- Cấm em không được lặp lại những lời đó một lần nữa. – Nụ hôn thứ hai hung hăng lập tức giáng xuống như trừng phạt.