Tha Thứ

Chương 100






- Ngay từ đầu, em đã biết tất cả? – Người đàn ông trước mặt tôi cố khẳng định lần nữa.
Sự thật về việc bị chính em trai mình lừa dối khiến anh không thể chấp nhận. Hai bàn tay cũng không biết từ lúc nào đã co lại thành nắm.
- Khi em tình cờ nghe chị em cô ấy nói chuyện mới rõ đầu đuôi sự việc. – Tôi cẩn thận đáp.
- Tại sao sau đó vẫn không nói? – Toàn thân anh bắt đầu phát ra luồng điện phẫn nộ.
- Vì em biết mình đã yêu cô ấy. Không thể rời xa được.
- Đã biết Yên Nhi là người của anh mà vẫn muốn tranh giành?
- Đây không phải tranh giành mà do ông trời cố tình mang cô ấy đến.
- Nhưng người em cưới là Trần Tuyết Vinh chứ không phải Triệu Yên Nhi. – Young Min bất ngờ phát tiết – Chuyện này mọi người đều biết.

- Vậy em cũng xin được nhắc cho anh nhớ. Cô dâu đường đường chính chính được anh rước về tên là Triệu Yên Vũ.
- Đây mới là lý do chính? – Hai bàn tay Young Min bắt đầu kêu răng rắc.
- Là ý gì? – Tôi khó hiểu hỏi lại.
- Em biết mình đang ở thế yếu nên mới cố ý gài anh vào cái bẫy hôn nhân cùng Yên Vũ?
- Một mình em có thể dựng lên tất cả chuyện này sao? – Lời vu khống của anh Chín thật sự chọc tôi phát tức – Nếu không phải Yên Nhi cam tâm tình nguyện thì ai có thể ép cổ che giấu sự thật này? Nếu không phải Yên Nhi không muốn gả cho anh thì cô ấy đã không đem chuyện hôm ấy kể cho em gái mình biết. Sau đó còn tự nguyện đem năm chiếc vòng của anh trao tặng...
- Nhưng rõ ràng người Yên Nhi thích là anh. – Young Min kiên quyết khẳng định – Chính em cũng biết điều đó.
- Bây giờ cô ấy là của em.
- Vậy sao? – Giọng anh mang đầy vẻ cay nghiệt – Theo những điều anh biết thì em vẫn đang ngủ trên ghế.
- Anh...
- Nếu Yên Nhi thật sự yêu em thì giữa hai người đã không tồn tại khoảng cách này.
Một khoảng trầm mặc nhanh chóng bao phủ khắp căn phòng.
Anh em tôi không nói gì mà chỉ hết nhìn nhau rồi lại vây kín mình trong nỗi suy tư phức tạp. Trái tim em đứng về phía nào, kỳ thật chỉ mình Yên Nhi là hiểu rõ. Chúng tôi dù bỏ bao nhiêu công sức cũng không bằng một lời khẳng định từ chính cô gái này. Tùy tiện đem em ra giành giật, có phải đã hạ thấp giá trị quyết định ở đương sự rồi không?
- Anh thấy...vẫn còn một cách...
-...? – Tôi ngước mắt nhìn anh, lòng tràn trề hy vọng sẽ tìm ra giải pháp phù hợp.
- Cho nàng chút thời gian quyết định.- Young Min bắt đầu dịu giọng - Chúng ta cũng được cạnh tranh công bằng.
- Công bằng như thế nào?
- Em phải để anh tự do tiếp cận Yên Nhi, không được ngăn cản hoặc làm khó nàng. Chuyện chúng ta thảo luận hôm nay tuyệt đối không để người thứ ba biết được. Nếu sau một tháng gần gũi mà Yên Nhi vẫn quyết định ở lại bên em...anh xin hứa sẽ rút lui vô điều kiện.

Phương thức này tuy hơi thua thiệt cho tôi nhưng đối với em lại là công bằng tuyệt đối.
- Thế còn Yên Vũ? Anh không định bỏ mặc cô ấy chứ?
Lời nhắc nhở khiến anh Chín hơi do dự. Năm ngón tay liên tục gõ xuống mặt bàn.
- Đều - do - cổ - tự - quyết - định.
- Yên Nhi tuyệt đối sẽ không chấp nhận. – Tôi lập tức khẳng định – Nếu có thể nhìn em gái mình chịu khổ thì cô ấy đã không nhường lại anh ngay từ đầu.
- Tự anh sẽ tìm ra cách để thuyết phục. – Young Min tiếp tục tỏ ra dứt khoát.
Trong đầu anh lúc này chỉ có một mong muốn duy nhất là giành lại cô ấy, lấy đâu ra tâm tư để suy nghĩ những việc khác? Bất cứ ai, nếu vô tình để trái tim bị em bắt được, đều sẽ không chịu nổi cảm giác bị mất đi người con gái này. Tôi biết rõ điều đó vì bản thân cũng chính là một người trong cuộc.
- Tạm thời cứ để nàng ở nhà em. – Người đàn ông trước mặt lại lấy quyền của kẻ làm anh để sắp đặt – Chỉ cần Yên Nhi gật đầu đồng ý, anh bất cứ lúc nào cũng có thể mang nàng rời khỏi.
- Em hiểu. – Tôi miễn cưỡng gật đầu – Giả sử cô ấy muốn ở lại, em hy vọng anh sẽ thực hiện những điều mình đã hứa.
Người xưa thường nói, hiểu người khác không bằng tự hiểu chính mình. Mà bản thân tôi đang muốn gì, tự tôi cũng không biết rõ. Sợ mất em nhưng lại không muốn nhìn em phải đau khổ. Khao khát giữ chặt em nhưng lại lo đó chỉ là một cái xác không hồn. Hoặc sung sướng vì có tất cả, hoặc đau khổ vì chẳng đạt được gì. Đối với tôi và Yên Vũ, chẳng phải đều đang đem hạnh phúc đời mình đặt vào tay người khác hay sao?
Trở về phòng và ngồi đóng băng bên chiếc giường nhỏ, trong đầu tôi liên tục nghĩ ngợi. Nghĩ về việc lúc nào đó phải gọi người con gái mình yêu là chị, đến hình ảnh bọn họ sóng đôi bên nhau, còn mình thì tiếp tục những ngày tháng đơn độc, buồn tẻ…Yên Nhi mới xuất hiện mấy ngày đã khiến toàn bộ cuộc sống bị đảo lộn. Nhưng trật tự mới hình như lại giúp tôi cảm nhận sự đời theo một cách tươi đẹp chứ không còn ảm đạm như trước.
Lúc còn nhỏ, chưa từng được mẹ dành cho bất kỳ cử chỉ yêu thương, gần gũi nào khiến tôi rất buồn tủi. Mỗi lần phạm lỗi, bà không những nghiêm khắc la mắng mà còn bắt con mình nằm ra đất, sau đó dùng roi đánh. Mọi người nói mẹ vốn là một con người, sau khi chết mới bị ba ép cưới làm vợ. Vì không phải là cuộc hôn nhân tự nguyện nên chiều nào tôi cũng thấy bà ngồi khóc bên cửa sổ.
Hình ảnh đó có sức ám ảnh chẳng khác gì bộ phim kinh dị đầu tiên trong đời một đứa trẻ. Nó đau đáu và chẳng bao giờ có thể phai nhạt. Vì hận ba nên tôi kiên quyết không để Yên Nhi phải lâm vào hoàn ảnh tương tự. Em xứng đáng nhận lấy tất cả hạnh phúc trên đời. Dù hạnh phúc ấy phải đánh đổi bằng sự khốn khổ và tuyệt vọng của tôi đi chăng nữa.
- Tuyên. – Em bất ngờ vỗ nhẹ vào vai tôi, hỏi nhỏ – Anh đang nằm mơ à?
Mở mắt thấy mình đang nằm trên chân em, thần trí tôi có phần hơi kinh ngạc. Nhưng Yên Nhi thì vẫn tỏ ra rất tự tại, hai tay thong thả men dọc theo đường nét trên mặt tôi mà ve vuốt. Sắc mặt hình như cũng hồng hào hơn trước.
- Em tỉnh rồi hả? – Tôi bất giác hỏi một câu bằng thừa.
Yên Nhi không trả lời mà chỉ cẩn thận đem tay tôi áp vào mặt, sau đó nhẹ nhàng ma sát như cố tìm chút hơi ấm.

- Làm sao vậy?
- Hôn em.
- ?
- Hôn em đi! – Cô bé nhỏ tiếng lặp lại.
Vẻ ngại ngùng nhưng đầy khao khát kia khiến tôi cứ ngỡ bản thân mình vừa bước vào một giấc mơ mới.
- Em…?!? – Choáng váng tìm cách trở mình, tôi vội vàng đặt tay lên trán cô ấy – Không sao chứ? Có phải còn chỗ nào…
Ba chữ “không bình thường” còn chưa kịp nói ra thì đã bị mắc kẹt. Yên Nhi vừa chồm người, giận dỗi hôn lên môi tôi một nụ hôn rất nhẹ. Một nụ hôn chỉ như cánh chuồn chuồn lướt qua nhưng cũng đủ làm cho ngây ngất.
Trong phút giây ấy, nỗi khao khát được ôm chầm lấy em để tiếp tục nụ hôn như đùa giỡn kia đang bùng lên rất mãnh liệt. Tôi thậm chí đã vòng tay qua vai cô bé để kéo sát về phía mình, nhưng sau đó thì đột ngột dừng lại.
“Từ giờ đến lúc nàng đưa ra quyết định...em tốt nhất đừng làm điều gì quá đáng”…“Thần Tuyên, em nhất định phải nhớ...người phụ nữ đó rất có thể sẽ trở thành chị dâu của mình...”
Lời nhắc nhở như hăm dọa của Young Min bất ngờ vang lên khiến bàn tay đang đặt trên vai em khẽ nới lỏng. Hành động này không giống với tính cách của Yên Nhi. Có khi em đang áy náy vì đã khiến tôi chịu khổ nên muốn dùng cách này để an ủi. Anh Chín chắc chắn cũng không muốn người phụ nữ của mình bị kẻ khác “động tay động chân” như thế này.
"Trời ơi, tôi cuối cùng là đang sống vì họ hay vì chính bản thân mình chứ?"
- Là anh không đúng…Anh không nên đối xử với em như vậy.
Thở dài ôm lấy em, tôi cố gắng tự khuyên nhủ mình bằng cách nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp. Chỉ cần chờ đợi hết một tháng, … kiên nhẫn chờ em thêm một tháng nữa thôi… Đến khi ấy, tình trạng nhập nhằng này sẽ được kết thúc…