Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 32




Lục Triết Hy ở lại bệnh viện nghỉ ngơi và để tiện theo dõi sức khỏe. Sau 5 ngày thì sức khỏe anh đã tạm thời ổn định, hôm nay có thể xuất viện.

Trong phòng bệnh, Trần Hạo đứng nói chuyện với anh.

"Cậu đợi một lát được không, Hoàng thiếu sẽ tới đây đưa cậu về."

Lục Triết Hy đã kịp thay một bộ quần áo thường ngày, bộ dạng anh trông rất vội vã:"Về! Ý anh là hắn sẽ đưa tôi về Trung Quốc hả? Lại về nhà hắn chứ gì?"

Trần Hạo rất ngạc nhiên:"Chứ chẳng lẽ bây giờ cậu định đi đâu?"

"Về nhà bạn tôi!"

"Nhưng... chẳng phải hôm nay cậu ta..."

Trần Hạo chưa nói hết câu thì cánh cửa phòng mở toang ra, Trình Dương Lạc đứng vịn tay vào tường, đầu tóc rối bời, trán đẫm mồ hôi, cúi đầu xuống thở hồng hộc, bộ vest mặc trên người có hơi nhàu nhĩ...

"Triết Hy..."

Nhìn là biết, Trình Dương Lạc có chuyện gấp nên đã chạy vội vào đây đến mức nói chuyện cũng khó khăn.

"Dương Lạc, cậu sao vậy?"

Trình Dương Lạc trả lời:"Xin lỗi cậu, không biết là có chuyện gì nhưng cha tớ ở bên Pháp gọi tớ về gấp... Tớ sẽ không trở về một thời gian... cho nên..."

"Cậu yên tâm, Hoàng thiếu sẽ chăm sóc tốt cho Lục Triết Hy!" Trần Hạo nói xen vào.

Vừa nghe câu nói này, Lục Triết Hy và Trình Dương Lạc nhận ra ngay đây là kế hoạch của Hoàng Hiểu Long...

Anh không nhịn được, giọng bực tức nói với Trần Hạo:"Các người đừng có quá đáng!!!"

Trần Hạo dửng dưng đánh trống lảng:"Bọn tôi có làm gì đâu chứ..."

Lúc này điện thoại của Trình Dương Lạc reo lên.

"Vâng vâng! Con chuẩn bị ra sân bay rồi!!!"

Trả lời điện thoại xong, Trình Dương Lạc hấp tấp, nôn nóng nhưng không thể làm gì được. Anh ta nghiêm túc nói với Trần Hạo một câu:"Các người tưởng thế là hay à? Chờ khi tôi trở về, tôi sẽ cho các người biết tay!"

Trần Hạo thì thản nhiên cười không nói gì.

Lục Triết Hy nói:"Được rồi, cậu đi đi. Tớ tự lo được cho bản thân."

Trình Dương Lạc nói:"Vậy cậu nhớ giữ gìn sức khỏe."

"Ừm, gặp lại sau."

Trình Dương Lạc hớt hải chạy đi rồi, Lục Triết Hy cũng chuẩn bị rời khỏi đây.

"Khoan đã, ít nhất hãy chờ Hoàng thiếu..."

"Không cần! Tôi tự bắt taxi về!"

"Đợi đã..."

"Đừng đi theo tôi!!!"

"Chân cậu còn chưa..."

Trần Hạo chạy theo gọi anh lại nhưng không ngờ rằng chân anh vừa mới hồi phục mà lại bước đi được nhanh như thế...

"Trời ạ..." Trần Hạo chán nản đứng nhìn anh chạy đi mà than thở:"Xảy ra chuyện gì thì không liên quan đến tôi đâu đấy!!!"

"CÁI GÌ??? TRIẾT HY XẢY RA CHUYỆN GÌ À???"

Trần Hạo bị một phen hú vía, chẳng ngờ là Hoàng Hiểu Long không biết đứng sau lưng từ lúc nào mà tự dưng hét toáng lên...

Trần Hạo bị giật mình nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh nói:"Hoàng thiếu... sao giờ cậu mới tới... Mà sao cậu lại đi từ hướng đó ra vậy???"

Hoàng Hiểu Long trả lời:"Tại trước cửa bệnh viện đông người quá không đậu được xe ở đó nên phải ra phía sau... Mà, Triết Hy đâu rồi???"

Hắn nhìn vào phòng bệnh thấy không có một ai, càng thêm hoảng...

"Đi rồi!" Trần Hạo vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài đường phố:"Sao giờ cậu mới tới!"

"Chuyện dài dòng lắm, tôi đuổi theo em ấy rồi nói chuyện với anh sau!!!"

Nói xong hắn tức tốc chạy vụt đi...

Trần Hạo đứng nhìn và tưởng tượng cảnh hai người đó chạy đuổi nhau thì chậc lưỡi lắc đầu miễn bình luận...

"Triết Hy! Chờ anh đã!!!"

Hắn rất nhanh đã đuổi kịp anh. Lục Triết Hy cứ mải cắm đầu chạy không thèm ngoảnh đầu lại.

Hắn hét lớn lên:"Em vẫn còn giận anh đúng không? Em vẫn chưa tha thứ cho anh sao?"

Anh nhịn không được cũng gào to:"Tôi ghét anh! Đừng lại gần tôi!"

"Xin em đấy! Dừng lại đi! Phía trước là..."

Lục Triết Hy không để ý đèn giao thông nên đã vội vàng băng qua đường bên kia. Nhưng chạy được nửa đường thì tự nhiên anh cảm thấy hai chân mình mềm nhũn và không có tí sức lực nào nữa...

Phịch!

Anh lảo đảo ngã quỵ xuống đường. Đúng lúc đó...

"BÍPPPPPPP!"

Tiếng còi xe tải vang lên dữ dội kích thích tất cả các giác quan của anh. Chiếc xe tải to đùng đang lao tới... mà Lục Triết Hy không thể đứng dậy nổi. Không kịp nữa, cứ như vậy thì anh sẽ bị nghiền nát...

"Triết Hy!"

Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, ngàn cân treo sợi tóc thì Hoàng Hiểu Long chạy tới kịp và hai tay mạnh mẽ đẩy anh ra xa khỏi phạm vi của chiếc xe.

Lục Triết Hy chỉ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hoàng Hiểu Long và hắn luôn miệng gọi tên anh.

ẦM!!!

Anh bị hắn đẩy mạnh tới mức cả người ngã lăn mấy vòng trên mặt đường. Đầu óc anh choáng váng mơ hồ một lúc. Đến khi anh tỉnh táo lại và gượng đứng dậy thì thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.

Chiếc xe tải đã dừng lại. Toàn bộ hàng hóa trên xe rơi xuống lăn lóc trên mặt đường và Hoàng Hiểu Long nằm bất động trong vũng máu...

"Ai đó gọi xe cứu thương đi!"

"Trông người đó rất nguy kịch đấy!"

Những người dân địa phương nhanh chóng tụm lại bàn tán xôn xao.

Riêng Lục Triết Hy thì hoảng sợ tới mức kinh hồn bạt vía... Sắc mặt anh cắt không còn giọt máu, chân tay thì run lẩy bẩy...

Anh thấy máu tươi ra rất nhiều, chảy loang lổ trên mặt đường. Tất cả đều là máu của hắn...

Không thể nào... Hắn... sẽ chết sao... Là mình hại chết hắn sao... Không...

Nỗi sợ hãi bao trùm khắp con người Lục Triết Hy. Khuôn mặt anh tràn đầy sự sợ hãi và bất an...

"Khôngggggg!" Anh ôm mặt rồi hét lên:"Hoàng Hiểu Long!!!"

Hai chân không có sức để chạy, anh lại ngã phịch xuống mặt đường. Chạy không được, hai đầu gối chạm đất, hai tay anh lập tức cử động bò về phía hắn.

Anh ôm chặt lấy cơ thể đẫm máu của hắn rồi khóc thét lên:"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi... Hoàng Hiểu Long! Ngàn lần xin lỗi anh. Tôi cầu xin anh đừng có chết! Anh tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi! Anh tỉnh dậy rồi muốn làm gì tôi cũng được..."

"AAAAAAAAAAAAA!!!"

Anh lay hắn dậy một hồi lâu nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì... Nếu như... nếu như Hoàng Hiểu Long mà có mệnh gì... chắc chắn Lục Triết Hy cũng không thể sống sót được...

...