Bốn đến năm chiếc xe cứu hỏa và xe cứu thương đang hoạt động hết công suất để dập tắt đám lửa lan ra từ bệnh viện và cứu người bị thương. Tiếng còi xe réo lên inh ỏi khiến người ta mệt mỏi đến phát điên. Tiếng những người cứu hộ gào hét trong sự căng thẳng tột cùng... Ánh mắt mặt trời buổi trưa vô cùng gay gắt lại cộng thêm sức nóng từ ngọn lửa đang bùng cháy kia - một cảnh tượng vô cùng kinh khủng!!!
"Trần Hạo!"
"Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"
Hoàng Hiểu Long vội vàng hét to:"Lục Triết Hy đâu rồi?"
"Xin lỗi..." Trần Hạo khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, chính anh cũng không giữ được bình tĩnh:"Tôi bất cẩn để cậu ta bị bắt cóc... Bọn chúng muốn thủ tiêu hết camera và những người chứng kiến trong bệnh viện nên đã đánh bom!"
"Không thể nào..."
Hoàng Hiểu Long:"..."
"Nhưng Hoàng thiếu, cậu bình tĩnh đã. Chắc chắc chúng chưa thể chạy được xa. Tôi đã cho người tìm kiếm rồi, cậu..." Trần Hạo thấy sắc mặt Hoàng Hiểu Long vô cùng tồi tệ...
Anh không ngừng an ủi hắn:"Tôi chắc chắn sẽ tìm được cậu ta, thế nên..."
"Là lỗi tại tôi... là lỗi tại tôi!" Hắn hoàn toàn mất ý thức, trong vô thức lặp đi lặp lại câu đó, đôi mắt hắn tối tăm không một chút tiêu cự nào.
"Tại tôi... lẽ ra tôi nên ở lại với em ấy. Đều tại tôi. Như thế này thì có khác gì lúc đó... lúc đó..."
"Lúc đó" hắn đang nhắc về chuyện của 10 năm trước, chính xác là hắn lại chìm đắm vào cơn ám ảnh về cái chết của Lâm Nhã.
Máu! Thứ duy nhất hắn thấy bây giờ là máu tươi! Đột nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh Lục Triết Hy yếu ớt nằm trong vũng máu:""Cứu em..."
Như một điềm báo cho chuyện sắp xảy ra.
"AAAA!" Hoàng Hiểu Long ngẩng cao đầu gào thét lên! Tiếng thét như xé cả ruột gan hắn.
"Hoàng thiếu!" Trần Hạo thấy cơ thể Hoàng Hiểu Long bầm dập những vết thương, đoán chắc hắn đã trải qua cuộc xung đột dữ dội vậy mà giờ lại bị một đòn đánh dứt điểm vào tâm lí như vậy thì chắc chắn sẽ không thể chịu nổi...
Trương Hoàn và Viên Thành ra sức giữ chặt hắn. Trần Hạo vội vàng tiêm cho hắn một liều thuốc an thần. Hắn vô lực gục đầu xuống, Trương Hoàn nhanh tay đỡ lấy hắn.
Viên Thành hỏi:"Trần Hạo... bây giờ... tính sao đây?"
Trần Hạo thở dài một hơi nói:"Trước khi Hoàng thiếu tỉnh lại thì phải tìm cho ra Lục Triết Hy. Nhưng mà... manh mối hiện tại quá mù mờ..."
"Vậy thì phải điều tra Lâm Tú Bình đầu tiên!" Viên Thành sắc mặt nghiêm trọng, nói một cách dứt khoát.
Nghĩ ngợi một hồi, Trần Hạo nói:"Đồng ý!"
...
ÀO!
Một xô nước dội thẳng vào người, Lục Triết Hy cảm thấy lạnh buốt đến tận xương tủy.
"Dậy mau!" Lâm Tú Bình quát rồi dùng chân đá vào mạn sườn anh mấy cái.
Đau đớn làm anh tỉnh lại. Anh chợt hoảng sợ khi trước mắt là những người đàn ông đáng sợ đúng như trong cơn ác mộng của anh.
"AAA..."
Anh không thể kiềm chế được cơn run rẩy của mình nên đã lùi về một góc tường ngồi thu mình ở đó.
Lâm Tú Bình cười thích thú:"Chưa gì mà đã sợ rồi sao?"
Anh ôm chặt lấy đầu gối, run run nói:"Tôi... tôi đã làm theo đúng ý của anh... anh còn muốn gì nữa..."
"Tao sẽ dày vò mày đến chết!"
"Không... không đâu...Hiểu Long, cứu em..."
Lâm Tú Bình nghe thấy thì tức giận tiến tới giáng cho anh một bạt tai.
Lục Triết Hy ngã đập xuống sàn trong cơn đau rát.
"Chẳng có ai đến cứu mày đâu. Ngay cả Hoàng Hiểu Long cũng bỏ mày rồi!"
"Sẽ không..."
Lâm Tú Bình siết chặt bả vai của anh:"Anh ấy chán mày rồi. Chính anh ấy đã bảo tao đem mày tới đây cho nam nhân đùa giỡn!"
"Không! Nói dối... điều này không phải sự thật!" Anh liên tục lắc đầu trong vô vọng.
Lâm Tú Bình giật ngược tóc anh lên:"Vậy xem đi rồi biết có phải sự thật hay không?"
Hắn giơ điện thoại ra trước mặt anh. Anh cố nén cơn đau rồi nhìn vào màn hình. Anh thấy rõ đó là đoạn video trong đó có Hoàng Hiểu Long, một cô gái người Pháp và ba người đàn ông khác.
Trong video, cô gái kia ôm chặt lấy Hoàng Hiểu Long nói:"Anh yêu, chúng ta mau chóng chọn ngày kết hôn đi."
Hoàng Hiểu Long:"Được thôi, em yêu!"
"Nhưng em nghe nói anh đang bao dưỡng một người đàn ông."
"Em đừng bận tâm, anh đã tống cổ tên Lục Triết Hy đó rồi. Em mới là người anh yêu nhất"...
...
Video kết thúc!
"Không!!!!!!!!!!" Lục Triết Hy đau khổ gào lên.
Tại sao? Vẫn khuôn mặt đó, hình dáng đó, giọng nói đó, người ở đó mà tại sao lại có thể lòng đổi thay nhanh đến vậy! Tại sao chứ? Anh đã tin hắn và thậm chí đã phải lòng hắn... sao bây giờ...
Hoàng Hiểu Long, tại sao anh lại lừa dối tôi. Sao anh lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại khiến tôi tin tưởng vào tình yêu của anh sau đó lại đẩy tôi xuống tột cùng đau khổ thế này... Tôi là thằng ngốc phải không? Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên yêu...
Lâm Tú Bình khi chứng kiến anh rơi vào tuyệt vọng như vậy thì cười đến hả hê:"Chúng mày cứ chơi nó thoải mái đi, giữ cho nó cái mạng là được!"
"Đội ơn thiếu gia..."
Năm, sáu kẻ tiến tới chỗ anh với cùng một vẻ mặt là dâm dê, đê tiện.
Ban đầu Lục Triết Hy vô cùng hoảng sợ nhưng giờ... anh chẳng còn hy vọng gì nữa. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lí vì mọi chuyện đúng như trong cơn ác mộng. Anh chỉ cầu mong một điều rằng Hoàng Hiểu Long đừng rời bỏ anh, hắn sẽ tới cứu anh. Nhưng không... rốt cuộc thì cuộc đời anh còn bi thảm đến mức nào?
Anh như một con rối bằng xương bằng thịt bị chúng chà đạp. Giọt nước mắt trong vô thức chảy ướt đẫm khuôn mặt anh.
Lục Triết Hy bị hành hạ tàn nhẫn không biết bao lâu. Bọn chúng xé rách quần áo anh, phát tiết liên tục còn tiện thể đấm đá lên người anh. Khớp xương của anh đau nhức, rã rời như vỡ nát vụn, cơ bụng co thắt cuộn từng cơn… miệng không ngừng nôn ra tinh dịch bẩn thủi của nam nhân...
Anh cuộn mình lùi sâu vào góc tường, mơ hồ nghe được những lời nói cay nghiệt của Lâm Tú Bình:"Nếu mày không muốn Trình Dương Lạc thế chỗ mày thì cứ việc tự sát! Cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi."
Nói xong Lâm Tú Bình rời đi, căn phòng nhỏ chỉ có mỗi mình anh.
Đau! Toàn thân không có chỗ nào lành lặn. Nhưng dù vậy anh thấy vết thương tinh thần còn đau đớn hơn.
Mình thật thảm hại. Sống để người khác hành hạ... rốt cuộc sống để làm gì chứ?
...
_____________________
PS: Comment nhiệt tình nhé các bạn!^^