Ngày hai mươi chín tháng tám, đại quân Bạch Phong, Hắc Phong lại lần nữa tụ họp tại Bạch Đô.
Ngày một tháng chín, Phong vương, Tức vương tự mình khao thưởng đại quân trong và ngoài thành. Tới ngày năm tháng chín, đại quân Bạch Phong, Hắc Phong vẫn tiếp tục tụ tập bên ngoài thành Bạch Đô nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngày sáu tháng chín, bầu trời quang đãng.
Phía trước Tả Ý Cung của Bạch vương.
“Bái kiến Phong vương!” Thị vệ trước cung đồng loạt quỳ xuống nghênh đón vị nữ vương như đạp gió mà tới.
“Bình thân.” Tích Vân khoát tay: “Tức vương đang ở trong cung sao?”
“Đại vương đang ở Vũ Hạc Điện.” Thủ lĩnh của đám thị vệ cung kính đáp, nhưng cũng không có lập tức đi thông báo.
Đây là một hiện tượng vô cùng kỳ quái, cho dù là thị vệ, nội thị, cung nhân của Hắc Phong Quốc hay là Bạch Phong Quốc, không cần ai phân phó, bọn họ đều nhất trí với nhau một chuyện, mỗi khi Tức/Phong vương đến thăm thì không cần thông báo, dù là khi Phong vương đang tắm thì Tức vương vẫn có thể đi vào và ngược lại.
“Ừm.” Tích Vân hơi gật đầu, đi thẳng về phía Vũ Hạc Điện, mà Cửu Vi phía sau vẫn luôn như một cái bóng theo sát nàng.
Mới bước vào cửa cung, nàng mơ hồ nghe thấy một tiếng ca từ đằng xa truyền tới.
“…Do thị lâm thủy chiếu phù dong, thanh ti y cựu mi lung yên…”
“Tê Ngô lại đang hát Túy Tửu Ca.” Tích Vân đột nhiên nhăn mày.
“Hoặc là, trong lòng của mỗi người đều muốn trải qua một lần “túy ca”.” Cửu Vi thản nhiên nói.
Xuyên qua hành lang dài, lại đi qua đình đài bát giác, Vũ Hạc Điện liền xuất hiện trước mắt, cung nhân, nội thị đứng trước điện vừa thấy nữ vương đến thì lập tức im ắng hành lễ với nàng.
“…Vãn trang trứ ngã tương khỉ quần. Khải hầu trán phá tương quân lệnh, lục la vũ khai xuất thủy liên…”
Thanh âm ưu nhã lại mang theo vài phần tùy ý từ trong điện truyền ra, ca giả (người ca hát) lãnh diễm vô song cất cao giọng hát vang, giữa đại điện là vũ giả (người nhảy múa) một thân váy đỏ như lửa đang dùng tư thái ưu mỹ phiêu dật để nhảy múa. Trên vương tọa, Lan Tức hơi nghiêng mình dựa trên long ỷ, tay cầm chén ngọc, đôi mắt đen nửa mở nửa khép, không biết là vì rượu ngon mà say, hay là vì đôi ca vũ trước mắt mà say nữa.
“Hồng nhan bích tửu tương ánh liên, lưu ba dục túy ý doanh doanh.”
[Tạm dịch: Mỹ nhân cùng rượu biếc như ánh sáng (khiến người ta) yêu mến, (đôi mắt người con gái khẽ đảo tựa như) sóng gợn nước chảy khiến cho ham muốn được chìm đắm trong đó (của người khác) trở nên đầy tràn]
Tiếng tỳ bà phảng phất như dòng nước róc rách từ trong khe suối chảy ra, tiếng hát như tiếng chuông nhẹ ngân trong gió, trong thanh âm trong trẻo du dương lại mang theo một tia khẩn cầu tình ái. Vũ giả nương theo tiếng đàn nhẹ nhàng bay múa, hồng y vũ động giống như một đám mây đỏ, khói lửa ôn nhu tản ra vẻ đẹp kiều diễm, lại giống như một đóa hồng liên (sen đỏ), kiều mỵ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt mà thơm ngát, trong cánh hoa xuất hiện một gương mặt xinh đẹp giống như từ băng tuyết tan thành…
“Cửu hội bất tri thu vân ám, túng hoan bất ký lưu thủy quang.
Hà xử phi lai bạch ngọc địch, chiết liễu thanh thanh toái phù dong…”
[Tạm dịch: Lâu rồi không gặp sẽ không biết mây mùa thu u ám, thỏa sức vui mừng không còn nhớ rằng thời gian đã trôi qua. Chiếc bạch ngọc địch (một loại nhạc cụ) từ đâu bay tới, thanh âm bẻ cành liễu (ý chỉ sự chia tay) làm hoa phù dung vỡ nát]
Con ngươi nửa khép của Tức vương đột nhiên mở ra, ánh mắt bắn thẳng về phía cửa điện, cử động rất nhỏ này của hắn đã hấp dẫn sự chú ý của ca giả. Tiếng tỳ bà cùng tiếng ca đều dừng lại, nàng dời mắt nhìn ra, chỉ thấy ngoài điện có một bóng người sừng sững đứng thẳng, bởi vì ngược sáng nên nhìn qua có vài phần âm trầm. Vì khúc ca đột ngột dừng, vũ giả giống như một con rối gỗ mất đi linh hồn, hoàn toàn không biết động tác tiếp theo là gì. Vũ giả nghi hoặc quay đầu, ánh mắt quét qua bóng người vừa mới bước vào cung điện, còn chưa kịp thấy rõ mặt mũi người nọ, một cỗ khí thế đã từ bên đó lăng không ập đến.
“Bái kiến Phong vương.” Phượng Tê Ngô ôm tỳ bà yêu kiều hành lễ.
“Tham…tham kiến Phong vương.” Lang Hoa đột nhiên có chút sợ hãi không rõ nguyên do.
“Đều đứng lên đi.” Tích Vân thản nhiên khoát tay, trên mặt mang theo nụ cười ưu nhã mà yếu ớt: “Tiếng hát của Tê Ngô có thể làm cho người ta quên đi mọi ưu phiền, mà tư thái nhảy múa của Lang Hoa công chúa lại khiến cho người ta thất hồn lạc phách.”
“Đa tạ Phong vương khích lệ, Tê Ngô xin cáo lui trước.” Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng hành lễ một lần nữa, sau đó xoay người đi ra khỏi đại điện.
“Lang Hoa…Lang Hoa…” Lang Hoa siết chặt dải lụa hồng trong tay, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Phong vương một thân hoà khí tao nhã: “Ta…ta muốn đi tìm Tu tướng quân!” Nói xong, nàng vội vàng lao ra khỏi đại điện.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của Phượng Tê Ngô cùng Lang Hoa, rồi lại xoay người nhìn Lan Tức đang tựa người trên vương tọa, trong lòng Tích Vân đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hoang đường, một bức tranh dường như bắt đầu hiện lên trước mắt nàng… Trên kim điện xa hoa mà trang nghiêm chính là vị đế vương ung dung cao quý. Hắn vừa nhấm nháp rượu ngon vừa thưởng thức đám cung nữ như hoa như ngọc bên trong điện. Trong khi mấy vị phi tần tuyệt diễm đang ca múa thì nàng lại đột ngột đi vào. Sau đó, tiếng ca liền dứt, điệu múa cũng ngưng, đám nữ tử xinh đẹp hoặc vội vàng hoặc lặng lẽ lui đi… Trong một khắc kia, Tích Vân không kìm được mà cười rộ lên, chẳng qua nụ cười kia của nàng lại vô thức lộ ra vẻ bén nhọn mà ngay cả chính nàng cũng không hề hay biết.
“Dường như ta đến không đúng lúc, lại quấy rầy nhã hứng của Tức vương mất rồi.”
“Vậy Phong vương cho rằng khi nào mới là thời điểm chính xác đây?” Lan Tức từ trên vương tọa đứng dậy, tay cầm chén ngọc chậm rãi bước xuống bậc thang, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đối diện.
Nàng nhìn cái người đang từ từ đến gần kia, mặc dù chỉ là tùy ý bước vài bước, thế nhưng động tác này khi rơi lên người hắn lại có một loại cảm giác vô cùng tiêu sái. Nụ cười yếu ớt trên mặt kia, cánh tay cầm chén rượu hơi giơ kia, quả thật không có chỗ nào là không xinh đẹp, không có chỗ nào là không ưu nhã. Ngọc Vô Duyên cùng với Hoàng Triều đều có khí thế và dung mạo không hề thua kém hắn, chỉ là cử chỉ của bọn họ không giống nhau. Ngọc Vô Duyên có sự phiêu dật linh động của tiên nhân, Hoàng Triều có sự khí phách tôn quý của vương giả, mà trên thế gian này, không có ai có thể có được ngôn hành cử chỉ ưu mỹ như họa, lưu loát như nhạc giống như người nam nhân trước mắt này!
“Hay là nhân lúc đêm khuya vắng người…” Hai người cách nhau một bước chân, Lan Tức hơi cúi đầu, con ngươi đen nhánh tựa như hồ sâu không đáy, bởi vì ánh sáng chiết xạ mà hiện ra mấy phần u quang: “Phong vương muốn mang rượu ngon từ Tây Vực tới cùng Tức nâng cốc luận anh hùng?” Dứt lời, ánh mắt của hắn làm như vô tình đảo qua phía sau Tích Vân một cái.
Cái liếc mắt kia làm cho Cửu Vi vốn đang đứng yên sau lưng Tích Vân run lên, cảm giác này làm hắn hồi tưởng đến đêm hôm trước.
“Nóng quá! Tịch nhi, muội có luyện mấy cái hàn băng thần công gì gì đó hay không, mau giúp ta hạ nhiệt đi.” Cửu Vi bưng bữa tối bước vào Thanh Phi Cung mà Phong vương đang ở tạm, đem thức ăn đặt lên bàn. Sau khi nhìn thấy Tích Vân đang ngồi dưới ngọn đèn, trên người không có một giọt mồ hôi, hắn có chút hâm mộ nói: “Trời tháng chín ở Bạch Quốc sao lại nóng như vậy chứ! Tịch nhi, sao muội lại không có chút cảm giác nào hết vậy!”
“Cửu Vi vừa sợ lạnh lại vừa sợ nóng, thật là đáng thương nha.” Thấy giữa trán hắn rịn ra một tầng mồ hôi, Tích Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng cầm lấy hai tay của hắn, trong nháy mắt, Cửu Vi liền cảm thấy một cổ cảm giác mát mẻ theo lòng bàn tay của hắn truyền đến, sau đó từ từ lan ra tới cánh tay, vai… Chỉ trong chốc lát, toàn thân hắn đã trở nên mát mẻ hơn, cái cảm giác nóng bức kia đã hoàn toàn bị quét sạch.
“Tịch nhi, chẳng lẽ muội thật sự tu luyện hàn băng thần công?” Cửu Vi không khỏi ngạc nhiên hỏi.
“Đây không phải là hàn băng thần công, đây là Quỷ Linh Công do tam thiếu (gia) của Thích gia truyền thụ cho ta.” Tích Vân chớp chớp mắt nói.
“Cái gì? Quỷ Linh Công của Thích gia?” Cửu Vi không khỏi rùng mình một cái.
“Đúng đó, chính là Quỷ Linh Công một khi đã luyện liền vĩnh viễn không lớn, trẻ mãi không già.” Tích Vân trịnh trọng gật đầu.
“Vậy ta đây không cần nữa đâu.” Hiện tại toàn thân Cửu Vi không phải cảm thấy lạnh nữa mà là trực tiếp đóng băng luôn rồi! Đùa cái gì vậy! Thích gia? Là cái Thích gia quỷ khí âm trầm kia? Gia tộc của bọn họ là thứ có thể dây vào hay sao? Nghĩ đến đây, hắn lập tức muốn rút tay lại, chỉ là không hiểu sao Tích Vân lại nắm rất chặt, hắn kéo mãi vẫn không rút ra được.
“Tịch nhi.” Cửu Vi ôn nhu hô một tiếng, vô cùng mong ngóng việc nàng sẽ đem cái thứ Quỷ Linh Công của Thích gia này thu hồi lại.
Một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên ập đến sau lưng khiến hắn không nhịn được quay đầu nhìn lại. Lan Tức không biết đã tới từ khi nào, hắn đứng trước cửa, ánh mắt đảo qua bàn tay đang nắm chặt của bọn họ. Cửu Vi cảm thấy bàn tay của mình như bị lưỡi đao bằng băng xẹt qua, vừa lạnh lại vừa đau!
…
Cửu Vi khẽ cụp mắt xuống, không tiếng động cười một tiếng: “Cửu Vi xin cáo lui trước.” Dứt lời, hắn lập tức rời khỏi đại điện.
Tích Vân nhìn Lan Tức, chân mày khẽ động, rõ ràng nàng có chút kinh ngạc đối với lời nói vừa rồi của hắn: “Mặc dù đêm dài, nhưng Tức vương ắt hẳn sẽ không thiếu người nâng cốc cùng vui chứ.”
“Nhưng người có khả năng đối ẩm ngàn chén không say với bổn vương lại chỉ có một mình Phong vương.” Lan Tức nhàn nhã mỉm cười, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhướng lên, trong đôi con ngươi đen như mực có hai luồng tinh quang chợt loé.
“Vậy sao?” Tích Vân cười nhạt, nụ cười mang theo ý trào phúng: “Mặc dù tửu lượng của Tức vương rất cao, nhưng mà…rượu không làm người say mà là người tự say, chẳng lẽ hôm nay Tức vương đã uống trên ngàn chén? Hay là có vật gì khác làm ngươi say đắm? Tựa hồ ngươi đã có chút say rồi.”
“Tức không có say, chẳng qua…” Lan Tức nâng chén gần mũi, giống như có chút tiếc hận lắc đầu: “Đây là Lan Nhược Tửu mới cất năm này, nhưng tại sao lại có chút vị chua?” Hắn dời bước, khẽ cúi đầu, hơi thở mang theo chút mùi rượu phả lên gò má của Tích Vân: “Phong vương có ngửi thấy không?” Cổ tay hắn nhẹ nhàng nhấc lên, đem chén rượu đặt đến bên môi Tích Vân: “Phong vương hãy thay Tức nếm thử một chút đi, xem xem đây có phải là ảo giác của Tức hay không.” Đôi con ngươi như mặc ngọc nhìn chằm chằm vào nàng, một cái chớp mắt cũng không có.
Mặt nàng hơi nóng lên, mi mắt khẽ rũ, dời bước muốn thối lui, chỉ là thân hình kia lại giống như cái bóng vẫn một mực theo sát, ngay cả chén rượu cũng giữ nguyên vị trí ở bên môi của nàng.
Tích Vân ngẩng đầu, có chút tức giận trừng mắt nhìn người kia, sau đó nghiêng đầu sang một bên: “Xem ra Tức vương thật sự say rồi, rượu này nào có vị chua.”
“Thật không?”
Thanh âm của hắn vang lên bên tai nàng, hơi thở thơm mát thổi tới hai bên tóc mai, nàng chỉ kịp cảm thấy có chút lạnh, chén rượu kia đã chạm vào môi nàng: “Phong vương cũng nên nếm thử một chút rượu này đi, quả thật là thơm ngọt đến cực điểm!” Tiếng nói vừa dứt, nàng liền cảm thấy vòng eo được ôm chặt, không thể động đậy, sau đó, một cổ thanh mát từ khoang miệng chảy xuống bụng.
Hắn vung tay một cái, cửa điện không chút tiếng động lập tức đóng lại, cánh tay dài ôm lấy nàng, thân thể hai người liền quấn lấy nhau.
“Tức chỉ nguyện ý cùng Phong vương cùng say, ngược lại, Phong vương cũng chỉ có thể cùng say với Tức!” Trong lời nói nhẹ nhàng lại mang theo một cỗ khí phách không thể kháng cự: “Cho nên, nếu sau này Phong vương muốn có một phen “túy ca”, vậy chỉ cần hát cho Tức nghe là được!”
“Ài…”
Một tiếng than nhẹ vang lên, bầu không khí lại trở về với sự yên tĩnh, chỉ có mùi Nhược Lan Tửu thơm ngọt tràn ngập khắp đại điện cùng tiếng hít thở phảng phất như tiếng thở dài ngẫu nhiên vang lên…
“Thật không giống ngươi.” Thật lâu sau, tiếng thầm thì của Tích Vân mới xuất hiện trong đại điện.
“Tích Vân…” Lan Tức nhẹ nhàng gọi một tiếng, dùng đầu ngón tay nâng cái cằm đã bị rượu ngon thấm ướt của nàng lên. Đôi gò má như tuyết ngọc của nàng hiện tại đã được phủ thêm một tầng đỏ hồng nhàn nhạt, môi anh đào hồng nhuận ướt át, sóng mắt tràn đầy: “Hồng nhan bích tửu tương ánh liên, lưu ba dục túy ý doanh doanh…” Hắn cúi đầu, trán của hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn quít: “Từ nay về sau, tình yêu cùng tâm ý của ngươi đều chỉ thuộc về ta!”
“Thật không giống ngươi.” Tích Vân vẫn lặp lại câu nói kia. Đầu nàng hơi ngửa về phía sau, giống như muốn xem rõ cái người đứng trước mặt này. Nàng nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt gần trong gang tấc, mi mắt tuấn nhã tuyệt thế vô song, nụ cười yếu ớt nhưng lại mang theo nét cao quý ung dung, chỉ là đôi mắt như biển sâu khó dò hôm nay lại có chút khác, hai tròng mắt như bầu trời đêm lúc này phảng phất như có tinh quang lóe ra, mang theo một tia nhu tình mềm mại mà mười năm qua chưa từng có… nhàn nhạt, lại giống như một ngọn lửa ấm nóng…
“Chúng ta…” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, thế nhưng lời nói tới bên miệng bỗng nhiên ngừng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt về phía cặp mắt phượng hẹp dài, đôi con ngươi đen như mực bình tĩnh nhìn nàng, trong đó ẩn chứa một tia chờ mong nồng đậm, đậm đến mức khiến người đối diện thở dài: “Lan Tức…” Thanh âm lại biến mất, sau đó một tiếng thở dài lại vang lên, bên môi nàng lộ ra một nụ cười, như mộng như ảo, vẻ đẹp này, là một vẻ đẹp mờ mịt, không cách nào giữ lại trong tay.
Trong điện lại khôi phục vẻ yên tĩnh, sau hơn mười năm quen biết, đây là lần đầu tiên hai người dựa sát vào nhau, là lần đầu tiên hai người kề trán, và cũng là lần đầu tiên hai trái tim hòa chung nhịp đập…nhưng, tất cả cũng chỉ diễn ra tại đây, đằng sau cánh cửa của Vũ Hạc Điện này.
Thật lâu sau, trong điện lại vang lên một thanh âm nhẹ nhàng, trong trẻo, nhưng lạnh lùng: “Khi nào chúng ta…xuất phát?”
Trong một góc tĩnh lặng ở Tả Ý Cung, Phượng Tê Ngô lẳng lặng ngồi trong lương đình, trong lòng vẫn còn ôm khư khư cây tỳ bà. Nàng cúi đầu yên lặng, giống như đang suy tư, không ai có thể nhìn ra cái gì từ trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng ấy.
“Phượng tỷ tỷ.”
Thanh âm trong trẻo làm cho Phượng Tê Ngô từ trong trầm tư sực tỉnh lại, nàng ngẩng đầu lên, phát hiện người đứng trước mắt là Lang Hoa.
“Không phải muội muốn đi tìm Tu tướng quân sao?” Phượng Tê Ngô thản nhiên nói.
“Ta không tìm thấy chàng, cũng không biết phải đi đâu tìm chàng.” Lang Hoa ngồi xuống trước mặt Phượng Tê Ngô, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không biết lo âu là gì giờ phút này cũng bị nét ưu buồn bao phủ, hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như đang khổ não về vấn đề nào đó: “Trừ những lúc chàng ở bên người Phong vương ra, thời gian còn lại ta thật sự không biết đi đâu tìm chàng.” Giọng nói của nàng càng lúc càng thấp, giống như đang vô thức nỉ non.
Phượng Tê Ngô nhìn nàng, đôi con ngươi thanh lãnh bỗng nhiên lộ ra một tia đồng tình, một tia cảm động cùng một tia hối tiếc.
“Mặc dù Tu tướng quân là Phong Vân đại tướng, địa vị cao quý, thế nhưng hình như hắn còn thẹn thùng hơn cả đám nữ tử chúng ta đấy, có lẽ là do hắn ngượng ngùng nên mới không dám tới tìm muội thôi.”
“Ta chán ghét chính mình.” Lang Hoa đột nhiên nói ra một câu.
Phượng Tê Ngô cả kinh nhìn về phía Lang Hoa.
“Ta chán ghét chính mình, thật sự chán ghét!” Hai mắt Lang Hoa ngơ ngác nhìn về phía trước: “Ta là công chúa của Bạch Quốc, nhưng giờ phút này ta lại là tù binh của người khác, nơi này là hoàng cung mà ta lớn lên từ nhỏ, nhưng lúc này nó lại trở thành li cung của người khác, phụ thân và các ca ca của ta bị bức bách phải bỏ trốn, quốc gia của ta bị người khác xâm chiếm, nhưng ta thì sao, ta lại đang ở trong cung ca múa tìm niềm vui, không có ý nghĩ phục quốc, cũng không hề oán hận kẻ thù…”
“Lang Hoa…” Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng gọi một tiếng, thế nhưng nàng vốn là người ít nói, nghĩ mãi cũng không biết phải mở miệng nói gì với người trước mặt.
Lang Hoa giống như không hề nghe thấy, ánh mắt nàng vẫn như cũ nhìn chằm chằm về phía trước: “Ta luôn tự phụ mình có vẻ đẹp vô song, luôn tự phụ mình có trí tuệ hơn người, luôn tự phụ mình có võ công tuyệt thế… Ta oán hận phụ vương vì ngài luôn giam cầm ta trong thâm cung, không cho ta thể hiện tài hoa, không cho ta vang danh thiên hạ… Cả ngày ta luôn ảo tưởng phải làm sao để đánh bại Hoa Thuần Nhiên, phải làm sao để vượt qua Phong Tích Vân… Nhưng đến hôm nay ta mới biết, ta đây quả thật đúng là người không biết trời cao đất rộng là gì, không biết tự lượng sức mình, ánh mắt lại thiển cận…” Trên mặt nàng hiện lên nụ cười tự giễu: “Đến hôm nay ta mới biết được, phụ vương sở dĩ giam ta…không, không phải giam, đó là bảo hộ ta, đem ta đặt dưới thâm cung tầng tầng vách sắt, không để cho mưa gió bên ngoài ảnh hưởng đến ta… Đơn giản là vì ngài đã sớm nhìn thấu ta! Đã sớm biết ta là đồ vô dụng! Vượt qua Phong Tích Vân? A…Đây quả thực là si tâm vọng tưởng mà! Ta đây ngay cả một đầu ngón út của nàng cũng không bằng… Ta vô dụng như vậy đó, ta chán ghét chính mình, cho nên…hẳn là chàng cũng không thích ta!”
Nghe Lang Hoa nói như vậy, không biết vì sao trong lòng Phượng Tê Ngô lại sinh ra một loại cảm giác bi ai. Dung nhan vốn xinh đẹp sáng ngời trước mắt giờ phút này đã bị một tầng đau khổ, mê mang, bàng hoàng, bất lực bao phủ… Cặp mắt thiên chân vô tà ngày trước giờ đã dâng lên vẻ ưu tư thành thục… Nàng đã trưởng thành rồi, cho dù trải qua chua xót hay là đau khổ, tất cả đều có thể làm cho người ta trưởng thành, nhưng sự trưởng thành của nàng lại làm cho người ta có cảm giác đau lòng, đóa hoa lang can xinh đẹp không tỳ vết rốt cục cũng muốn úa tàn rồi sao?
“Lang Hoa.” Phượng Tê Ngô buông cây tỳ bà trong lòng ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, đôi mắt thanh lãnh lúc này lại sáng bừng lên, lóe ra quang mang ôn nhu mềm mại: “Muội không có vẻ đẹp khuynh quốc như Thuần Nhiên công chúa, cũng không có phong thái vô song cùng tài hoa tuyệt thế như Phong Vương, nhưng trên người muội có một thứ mà cho dù các nàng tốn cả đời cũng không có được, so ra thì các nàng còn thua kém muội đó, không phải sao, cho nên muội không cần phải đau lòng nữa.”
“Ta?” Lang Hoa trợn to ánh mắt mờ mịt, giống như một con thỏ trắng nhỏ đang bị lạc đường, chỉ có thể bất lực nhìn người trước mắt: “Ta thì có cái gì?”
“Muội chỉ cần cười nhiều một chút, nhảy nhiều một chút, hãy để mỗi ngày trôi qua của muội đều giống như những ngày bình thường lúc trước, cứ như vậy, một ngày nào đó, muội sẽ biết được đáp án từ trong ánh mắt của người khác.” Phượng Tê Ngô nâng tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt của nàng: “Cười một cái.”
“A…” Gương mặt Lang Hoa lộ ra nét tươi cười, mặc dù có chút miễn cưỡng, thế nhưng cũng đủ để xua tan vẻ mặt ưu phiền kia rồi. Đóa hoa lang can vốn đang héo rũ giờ phút này đã bừng bừng sức sống, lại lần nữa nở rộ.
“Nhìn xem, muội vừa cười một cái, hắn ta đã lập tức tới rồi.” Phượng Tê Ngô bỗng nhiên chỉ chỉ về phía sau nàng.
Lang Hoa vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Phong Vân tứ tướng một thân ngân giáp đang từ tiền điện phía xa đi tới, nàng liếc mắt một cái đã có thể nhận ra thân ảnh thon dài đi ở cuối cùng. Trái tim nàng đập “thìch thịch” liên hồi, hai má có chút nóng lên, không khỏi quay đầu lại nhìn Phượng Tê Ngô, sau đó cúi đầu ngượng ngùng cười.
“Muội lại xấu hổ nữa rồi, người ta sắp đi xa rồi kìa.” Phượng Tê Ngô nhếch môi, vẽ ra nét tươi cười có chút nhợt nhạt.
“A?” Lang Hoa vội vàng quay đầu lại, quả nhiên, bốn người kia đã sắp đi qua hành lang dài, chỉ cần bước vài bước nữa thôi là sẽ khuất bóng. Lang Hoa muốn đứng dậy, thế nhưng dưới chân lại như đeo chì, không tài nào đứng lên được. Trong lúc nàng lo lắng không thôi, bốn người kia không ngờ đều dừng bước, Lâm Cơ giữ vai Tu Cửu Dung, giống như đang nói gì đó với hắn, sau đó liền thấy Cửu Dung quay đầu nhìn về phía Lang Hoa, ánh mắt hai bên vừa vặn chạm nhau. Trái tim Lang Hoa càng đập nhanh hơn, cũng không biết có bị hắn nghe thấy không nữa.
Tu Cửu Dung tựa hồ có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi về phía bên này, mà tam tướng còn lại thì đứng yên tại chỗ, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười nhìn bọn họ.
Nhìn Tu Cửu Dung càng ngày càng gần, khuôn mặt trắng như tuyết của Lang Hoa đột nhiên xuất hiện một tầng mây đỏ, đôi mắt hạnh trong veo như nước giờ phút này lại bắt đầu gợn sóng, ngay cả một mỹ nhân tuyệt sắc đứng một bên như Phượng Tê Ngô cũng không khỏi tán thưởng vẻ đẹp kiều diễm của nàng.
Tu Cửu Dung giống như một tên đầu gỗ, hoàn toàn không có con mắt thưởng thức cái đẹp gì cả, hắn đi đến trước mặt Lang Hoa, nhìn nàng một cái, sau đó liền đỏ mặt cúi đầu, nhưng các nàng đều biết, hắn đỏ mặt không phải là vì dung mạo xinh đẹp của Lang Hoa cùng Phượng Tê Ngô, mà đơn giản là bởi vì hắn thẹn thùng.
Trước lương đình là một mảnh tĩnh lặng, không ai chịu mở miệng nói chuyện, Lang Hoa nhìn Tu Cửu Dung, Tu Cửu Dung lại nhìn chằm chằm mặt đất, chỉ có Phượng Tê Ngô mang theo biểu tình thích thú quan sát hai người bọn họ.
Thật lâu sau, Tu Cửu Dung rốt cục cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Lang Hoa, tuy vẻ ửng đỏ trên mặt còn chưa rút đi, thế nhưng hắn vẫn dùng ánh mắt kiên định nhìn nàng: “Lang Hoa công chúa.” Ngay cả thanh âm cũng vô cùng kiên định vững vàng.
“Ừ?” Lang Hoa cũng không ngờ hắn sẽ gọi tên nàng, từ khi bọn họ “được” Phong vương tứ hôn cho tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt riêng như vậy (lời tác giả: lúc này Lang Hoa đã tự động đem Phượng Tê Ngô loại ra khỏi tầm nhìn), cũng là lần đầu tiên hắn gọi nàng, nàng sao có thể không kích động đây!
Tu Cửu Dung nhìn vị hôn thê kiều diễm như ánh bình minh trước mắt này, nhìn ánh mắt trong suốt không chút tỳ vết của nàng, lại nhìn gương mặt mềm mại đang mang theo một tia chờ mong kia, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một tia áy náy, đây thật là một tiểu cô nương tốt, chỉ tiếc… Đôi mắt thanh tú của hắn mang theo một tia cảm động và ôn nhu nhìn về phía Lang Hoa: “Công chúa, ngày mai Cửu Dung phải theo vương xuất chinh, lần này công chúa không cần phải đi theo quân đoàn nữa, xin cứ ở lại hoàng cung.”
“A?” Lang Hoa chớp chớp mắt, hình như có chút không hiểu điều hắn đang nói.
“Chiến trường không phải là nơi thích hợp với công chúa, cho nên xin công chúa hãy ở lại hoàng cung.” Tu Cửu Dung lặp lại một lần nữa.
“Chàng muốn ta ở lại?” Lang Hoa quan sát hắn, ánh mắt không chớp lấy một cái.
“Đây là chủ ý của hai vị vương.” Tu Cửu Dung nói.
“Vậy chàng hy vọng ta đi theo hay là hy vọng ta ở lại?” Lang Hoa lại hỏi.
Tu Cửu Dung nghe vậy, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, sau đó nhìn Lang Hoa, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: “Cửu Dung hy vọng công chúa ở lại hoàng cung.”
“Tốt lắm, vậy ta sẽ ở lại.” Lang Hoa thầm nghĩ mình hỏi thừa mất rồi.
Tu Cửu Dung không nghĩ tới nàng lại thống khoái đáp ứng như thế, bởi vậy có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại vẻ thanh tỉnh, hơi cúi đầu trịnh trọng nói: “Xin công chúa bảo trọng, Cửu Dung cáo từ.” Dứt lời, hắn lập tức xoay người rời đi.
“Đợi…đợi một chút…” Lang Hoa bật thốt, nhưng khi thấy Tu Cửu Dung dừng bước, nàng lại không biết phải nói cái gì: “Chàng…chàng sẽ…sẽ trở về chứ?” Chần chừ nửa ngày, cuối cùng nàng cũng hỏi được một câu ra hồn.
Tu Cửu Dung ngưng mắt nhìn tiểu cô nương đang xấu hổ này, trong mắt ngoại trừ cảm động ra lại có thêm một tia khác thường. Ánh mắt hắn đảo đến chiếc vòng pha lê màu xanh do Phong Vương tự tay ban tặng trên cổ tay nàng, dưới ánh mặt trời, nó giống như một vòng dây xích màu xanh nhạt có quang hoa lưu chuyển, cũng giống như một chuỗi nước mắt đau lòng của người yêu.
“Công chúa có thể tặng cho Cửu Dung một kiện lễ vật hay không?”
“Được!” Lang Hoa không chút nghĩ ngợi đáp ứng.
“Vậy người có thể đem chiếc vòng tay này tặng cho Cửu Dung được không?” Tu Cửu Dung chỉ chỉ chiếc vòng pha lê màu xanh trên cổ tay nàng.
Phượng Tê Ngô vốn luôn im lặng đứng một bên, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng nàng khẽ động, ánh mắt mang theo thâm ý liếc nhìn Tu Cửu Dung.
“Được!” Lang Hoa lập tức cởi vòng tay ra đưa cho Tu Cửu Dung, ánh mắt nhìn hắn, sau đó cúi đầu nói: “Vậy chàng cũng tặng cho ta một kiện lễ vật đi, có được không?”
Hắn nhẹ nhàng nắm chặt lấy chuỗi vòng tay lạnh như băng, nâng mắt nhìn về phía Lang Hoa: “Sau khi trở về Cửu Dung nhất định sẽ tặng cho công chúa một kiện lễ vật.” Ánh mắt hắn trở nên kiên định, lời nói như chém đinh chặt sắt.
“Ừm.” Lang Hoa gật mạnh đầu.
“Vậy Cửu Dung xin cáo từ.” Tu Cửu Dung nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người rời đi, từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt về phía Phượng Tê Ngô lãnh diễm vô song ở bên cạnh dù chỉ một cái.
Đợi Tu Cửu Dung đi xa, Phượng Tê Ngô mới đi tới bên người Lang Hoa đã gần như si ngốc: “Sao ngươi lại đem vòng pha lê tặng cho hắn? Phải biết rằng đó là tín vật hôn ước do Phong Vương ban tặng cho các ngươi đấy!”
“Khi chàng trở về, ta muốn chàng đem bội kiếm của chàng tặng cho ta!” Lang Hoa đột nhiên lớn tiếng kêu lên. Thân ảnh trước mắt đã khuất bóng từ lúc nào, cũng không biết là có nghe thấy không nữa. Lang Hoa chính là muốn thanh kiếm kia, thanh kiếm suýt chút nữa đã giết chết nàng!
“Khi chàng trở về, ta muốn chàng đem bội kiếm của chàng tặng cho ta…” Lang Hoa thì thào, rốt cục cũng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống đất, giống như đang tìm kiếm một vật đã đánh rơi.
“Ài!” Phượng Tê Ngô cũng không nhắc lại nữa, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lang Hoa, trong lòng là một mảnh yêu thương, thật là một tiểu cô nương đơn thuần đáng yêu, chỉ mong…chỉ mong tất cả đều là do nàng quá đa nghi mà thôi!
“Tỷ tỷ…” Lang Hoa gục đầu lên vai của Phượng Tê Ngô.
“Tu tướng quân nhìn qua thanh tú hướng nội, nhưng kì thực hắn là một nam tử vô cùng thông minh và có trách nhiệm.” Nhớ tới ánh mắt cuối cùng của Tu Cửu Dung, Phượng Tê Ngô không khỏi cảm thán: “Nếu hắn…nếu hắn trở về, hắn nhất định sẽ lấy muội làm vợ, muội chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc…” Nhưng tại sao hắn lại lấy chuỗi vòng tay đó đi? Vì sao chỉ mang đi có mỗi tín vật đính ước mà Phong Vương ban tặng? Chỉ hy vọng…hắn có thể trở về! Chỉ cần trở về, mọi chuyện đều sẽ ổn!
“Ta không biết chàng là dạng người gì, nhưng mà…nhưng mà mỗi lần nhìn thấy chàng, chỗ này của ta rất đau, mà nếu không nhìn thấy chàng, chỗ này lại càng đau hơn!” Lang Hoa dùng tay vỗ vỗ ngực, thì thào nói.
Đầu vai đã trở thành một mảnh ẩm ướt, trong lòng Phượng Tê Ngô cũng vô cùng đau xót, nhưng biểu tình trên mặt nàng vẫn là vẻ hờ hững như cũ.
“Hắn sẽ cưới muội, muội nhất định sẽ hạnh phúc.” Nàng thì thào lặp lại.
Thật lâu sau, Lang Hoa mới ngẩng đầu lên nhìn nử tử lãnh diễm như đóa hàn mai này: “Vậy còn tỷ tỷ thì sao?”
“Ta sao…chỉ cần ca hát cả đời cho bọn họ nghe, ta đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.” Phượng Tê Ngô thản nhiên nói.
“Tỷ tỷ…” Lang Hoa bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy Phượng Tê Ngô.
Phượng Tê Ngô nhận lấy cái ôm của nàng, ngửa đầu nhìn bầu trời, trong mắt không có nước mắt.
Ngày tám tháng chín, đại quân Hắc Phong, Bạch Phong từ Bạch Đô khởi hành.
Mặc Vũ Kỵ xuất phát đến Trinh thành trước, còn Phong Vân Kỵ đi sau, tiến về phía Mạt thành.
Bạch vương cũng không ngồi chờ Hắc Phong quân tìm đến Trinh thành mà tức tốc dẫn đại quân chạy sang Uyển thành.
Ngày mười hai tháng chín, Mặc Vũ Kỵ công phá Trinh thành.
Ngày mười bốn tháng chín, Phong Vân Kỵ công phá Mạt thành.
Sau khi công phá Trinh thành xong, Mặc Vũ Kỵ lập tức chuyển hướng sang Uyển thành. Mà Bạch vương lúc này cũng đã tập trung được đại quân ở Uyển thành và Quyên thành, từ Uyển thành xuất phát, một đường chạy thẳng về phía vương vực của Lệ thành.
Ngày mười tám tháng chín, Bạch vương công phá Lệ thành.
Ngày mười chín tháng chín, Mặc Vũ Kỵ công phá Uyển thành.
Ngày hai mươi hai tháng chín, Mặc Vũ Kỵ từ Uyển thành một đường chạy tới Lệ thành. Đồng thời, Bạch vương cũng lĩnh quân từ Lệ thành tiến công về phía vương vực Tân thành…
Đây là một cảnh tượng có một không hai trong lịch sử. Bạch vương không ngừng công chiếm vương vực, nhưng chờ đến khi hắn vừa chiếm được thành, Tức vương lại lập tức đuổi sát đến, sau đó Bạch vương lại vội vàng lĩnh quân bỏ chạy, tiếp tục tiến công vào những vương vực khác, mà thành trì hắn vừa mới công phá được liền nhanh chóng rơi vào trong tay của Tức Vương.
Rất nhiều năm sau, khi đoạn lịch sử này được nhắc lại, người ta miêu tả Bạch vương giống như một con sói đói khát, nhưng hắn lại bị vua của muôn thú – mãnh hổ Tức vương – đuổi sát phía sau, vì không muốn trở thành thức ăn cho người khác, hắn đành phải tiếp tục lẩn trốn về phía trước, ven đường không ngừng bắt giữ những con linh dương để bổ sung thể lực, chỉ tiếc “thịt” còn chưa kịp ăn, mãnh hổ đã đuổi tới nơi, vì thế chỉ còn cách bỏ lại con linh dương vừa mới cắn chết để chạy trốn… Bạch vương cứ tiếp tục tiến công và lẩn trốn, còn Tức vương thì tiếp tục truy đuổi và “nhận hàng”, cao thấp giữa hai bên đã sớm rõ ràng hết rồi.
Còn có người đem một đoạn lịch sử này tỷ dụ thành cuộc “đùa giỡn” giữa mèo và chuột. Tức vương đã nắm trong tay toàn cục, thế nhưng lại dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, đùa bỡn với con chuột đã kinh hoảng đến cực độ, cũng chính là Bạch Vương đang chạy trối chết kia. Hắn sao lại không rõ chiêu này của Tức vương, nhưng hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể không ngừng chạy trốn về phía trước, ý đồ nắm lấy kiện vũ khí duy nhất có thể đánh bại con mèo – hoàng đế của đế đô!
Cho nên mỗi khi phải bỏ thành chạy trốn, Bạch vương đều đốt sạch hết những phần lương thảo cùng tài phú trong thành mà hắn không thể mang theo, muốn dùng cách này chặt đứt lương thảo viện trợ của Hắc Phong quân. Nhưng hiển nhiên, những chuyện mà hắn làm hoàn toàn không có chút tác dụng nào cả. Hắc Phong quân có lương thảo và vũ khí đạn dược sung túc, hơn nữa mỗi khi đến thành thị nào cũng đều phát lương cứu tế nạn dân trong thành, trợ giúp những người dân gặp tai hoạ trùng kiến gia viên, kết quả lại còn làm cho danh tiếng nhân nghĩa của Tức vương càng ngày càng truyền xa!
“Bạch vương này chẳng lẽ không biết, cho dù hắn có chạy trốn tới Bắc Hải đi chăng nữa thì kho lúa của chúng ta vẫn đầy ắp thôi.”
Nhâm Xuyên Vũ tự phụ nói. Phần tài phú mà địa cung của Bạch Phong Quốc tích lũy trong ba trăm năm, cho dù mười cái Hoa Quốc cũng không bì kịp, hơn nữa quốc khố của Hắc Phong Quốc cũng vô cùng tràn đầy, cộng thêm mười năm nay Phong Tức tích lũy, lời này quả thực cũng không phải là nói ngoa!
“Vương của chúng ta có được Bạch Phong vương làm hậu, có thể nói lợi ích tăng cao, thế nhưng điều này cũng là điểm trí mạng duy nhất duy nhất của chúng ta!”
Khi Nhâm Xuyên Vũ nói lời này, bên người chỉ có Mặc Vũ tứ tướng. Nhưng ngày sau, khi những nhà sử gia biên soạn lại Tức vương truyện, trong lúc tìm tài liệu, bọn họ lại phát hiện được bản chép tay của vị quân sư luôn hầu hạ bên cạnh Tức vương này, bởi vậy cũng biết được câu nói ấy, sau đó ghi lại vào sử sách, mà chuyện phát sinh sau này cũng đã chứng minh lời nói đó của hắn.
Lúc Mặc Vũ Kỵ truy kích Bạch vương, Phong Vân Kỵ cũng noi gương tập kích Vũ thành, Nguyên thành, Quyên thành, tới cuối tháng chín, Bạch Phong vương đã đem ba tòa thành trì do Bạch Quốc công chiếm lúc trước nhét gọn vào lòng bàn tay!
Ngày bốn tháng mười, Bạch Phong vương lấy cớ tàn đảng của tứ công tử Bạch Quốc đã trốn vào Yên thành, bởi vậy phát binh công thành. Cùng ngày, Yên thành bị phá.
Sau khi chiếm xong Yên thành, mục tiêu tiếp theo của Bạch Phong Quốc chính là Lượng thành, đến lúc này, vùng Tây Nam của Bạch Phong Quốc, dọc theo Hắc Phong Quốc, lại thêm phía Bắc của Bạch Quốc, ranh giới hơn sáu ngàn dặm xung quanh đều đã thuộc quyền sỡ hữu của Hắc Phong Quốc cùng Bạch Phong Quốc, hơn nửa diện tích của Đông Triều Đế Quốc đã rơi vào tay của Lan Tức và Tích Vân.
Mà ở một nơi khác trên Hoàng Quốc, Kim Y Kỵ của Hoa Quốc dưới sự thống lĩnh của hai vị tướng quân Sương, Tuyết đã công phá được sáu tòa thành ở vương vực, hơn nữa còn liên hợp với tứ công tử Hoàng Vũ của Hoàng Quốc phá được Giám thành của Nam Quốc. Bọn họ hai bên giáp công Trắc thành, dưới tình huống địch nhiều ta ít, tướng quân thủ Trắc thành là Đông Đào Dã chỉ có thể bất đắc dĩ lãnh binh bỏ thành mà chạy. Trước đó, Tam công tử Hoa Quốc đã suất lĩnh năm vạn Kim Y Kỵ tiến công Trắc thành, nhưng lại đại bại trên tay Đông Đào Dã, toàn quân bị diệt, ba vị công tử đều chết trận! Sau khi Trắc thành bị công phá, Thu Cửu Sương, Tiêu Tuyết Không tạm thời lưu lại thành, thứ nhất là vì muốn chỉnh đốn lại đại quân Hoa Quốc, thứ hai là vì muốn tịnh dưỡng một thời gian. Còn Hoàng Vũ thì nhanh chóng lĩnh quân đi hội hợp với Hoàng Triều.
Tới cuối tháng chín, dưới sự lãnh đạo của Hoàng Triều và Hoàng Vũ, trừ Nam Đô cùng Nha thành ra, Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc đã đem hết thảy thành trì ở Nam Quốc đánh hạ.
Đầu tháng mười, Hoàng Triều hạ lệnh cho Hoàng Vũ lĩnh quân tấn công Nha thành, nơi có đại tướng quân Thác Bát Hoằng vốn nổi tiếng là dũng tướng của Nam Quốc thủ hộ, còn hắn thì lĩnh quân một đường tiến thẳng về Nam Đô, ý đồ công phá Nam Đô, chỉ cần phá được Nam Đô thì hắn đã có thể đem cả Nam Quốc nhét vào lòng bàn tay rồi, thế nhưng không ngờ suy tính này vừa ra đã bị phản đối kịch liệt.
“Vương huynh, việc đánh chiếm Nam Đô không cần gấp, xin huynh hãy lưu lại Hợp thành dưỡng thương trước đi, đợi thần đệ phá được Nha thành xong sẽ lập tức cùng huynh công phá Nam Đô!” Hoàng Vũ cung kính khuyên can huynh trưởng.
Sau khi phá được Thịnh Thành, Hoàng Triều liền lĩnh quân truy kích Đinh Tây tướng quân của Nam Quốc, trong lúc quyết đấu, không ngờ Nam quân lại âm thầm lấy Lôi Nỗ Cung ra, trăm nỗ cùng bắn, dưới cơn mưa tên dày đặc đó, cho dù là Hoàng Triều có võ công cái thế, hơn nữa còn có bộ hạ liều chết hộ giá thì hắn vẫn bị mũi tên bắn trúng ngực phải cùng vai trái. Uy lực của Lôi Nỗ Cung không phải mấy loại cung tiễn bình thường có thể so sánh, hai mũi tên này chẳng những bắn thủng áo giáp mà còn cắm thật sâu vào trong thịt, nếu không phải Hoàng Triều có nội lực thâm hậu hộ thể, đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm bị mũi tên bắn chết đương trường rồi!
Mà Hoàng Triều thân bị trúng tên lại không chịu dừng chiến chữa thương, ngược lại vẫn kiến quyết đánh tiếp, đến khi tiêu diệt hết Nam quân mới chịu hạ lệnh quay về Thịnh Thành. Sau khi vào thành, chờ Ngọc Vô Duyên đuổi hết mọi người ra, hắn mới thở phào một hơi rồi lăn ra bất tỉnh, một thân giáp tím cũng đã biến thành giáp màu máu!
Mà ngày thứ ba, hắn đã lập tức lĩnh quân tấn công về phía Lâu thành, sau đó lại tới Luân thành, Dụ thành… Tới hôm qua, khi cùng tỷ thí kiếm thuật với Hoàng Vũ, hắn không tiếp được chiêu kiếm mà Hoàng Vũ đánh ra, cuối cùng ngã xuống đương trường!
“Hoàng Triều, vết thương của ngươi ở gần tâm phế (tim phổi), ít nhất phải điều dưỡng nửa năm, nếu không…sau này sẽ vô cùng nguy hiểm!” Ngọc Vô Duyên luôn lạnh nhạt giờ phút này cũng có chút ngưng trọng nói.
“Ta không có thời gian tịnh dưỡng!” Hoàng Triều quả quyết cự tuyệt.
“Vương huynh!” Cho dù là Hoàng Vũ luôn nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Triều lúc này cũng bất chấp tất cả mà kháng mệnh, lo lắng nhìn hắn: “Chúng ta có thể đánh hạ Nam Đô bất cứ lúc nào, nhưng thương thế của huynh thì không thể chậm trễ được!”
“Chút thương thế này không đáng là gì cả.” Hoàng Triều đứng dậy, thong thả đi tới trước cửa sổ, ánh mặt trời màu vàng theo cửa sổ chiếu lên người hắn, thoạt nhìn giống như ánh sáng từ trên người hắn phát ra, thân ảnh của hắn cũng vì thế mà có vẻ cực kì cao lớn: “Bọn họ đều sắp đến đế đô cả rồi, ta đây sao có thể lạc hậu so với bọn họ được!”
Nghe thấy hắn nói như vậy, chân mày Ngọc Vô Duyên khẽ động. Hắn nhìn bóng dáng ngạo nghễ đang dùng ánh mắt cô độc nhìn lên chín tầng trời kia, chút lo lắng tích tụ trong lòng, rốt cục cũng trở thành sự thật rồi!
“Hoàng Triều, cho dù không nghỉ ngơi nửa năm, ít nhất ngươi cũng phải tịnh dưỡng nửa tháng trước đã, phải biết rằng thân thể của ngươi chỉ là thân thể của người phàm mà thôi, không phải mình đồng da sắt!” Ngọc Vô Duyên vẫn cố gắng khuyên bảo: “Nửa tháng, cho dù bọn họ cố cách mấy thì cũng không thể nắm hết thiên hạ trong lòng bàn tay được.”
“Đúng vậy đó vương huynh, huynh ít nhất phải tịnh dưỡng nửa tháng, trong nửa tháng này thần đệ nhất định sẽ đánh hạ Nha thành, sau đó sẽ đoạt lại Nam Đô!” Hoàng Vũ cam đoan nói.
“Nửa tháng sao, đối với bọn họ mà nói, nửa tháng cũng đủ để bọn họ chiếm lấy ngàn dặm lãnh thổ rồi!” Hoàng Triều cúi đầu, giọng nói kiên định: “Sao ta có thể tranh thủ thời gian bọn họ đang đuổi bắt để tịnh dưỡng được? Thương Mang Sơn… ta nhất định phải đi!”
Trong một khắc kia, Hoàng Vũ cảm thấy trên người vương huynh của mình như đang truyền đến một loại cảm giác gấp gáp, nhưng hắn lại không rõ rốt cục là do vương huynh nóng lòng muốn đem thiên hạ thu vào trong tay, hay là do nóng lòng muốn gặp đối thủ của mình nữa?!
“Hoàng Triều, ngươi không thể lúc nào cũng chỉ nhìn rồi điên cuồng lao về phía trước được, đôi khi ngươi cũng nên dừng bước, sau đó quay đầu nhìn về phía sau và hai bên.” Thanh âm của Ngọc Vô Duyên vô cùng nhẹ, đôi mắt bình thản không chút gợn sóng lúc này lại mang theo một loại cảm giác nhìn thấu số mệnh nhưng lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể bất đắc dĩ cùng lo lắng nhìn về phía Hoàng Triều.
“Phía sau ta có ngươi, còn hai bên trái phải thì có những huynh đệ của ta, còn có cả Tuyết Không cùng Cửu Sương, ta không cần phải nhìn.” Hoàng Triều không hề quay đầu lại, hắn nghe ra được sự lo lắng trong lời nói của Ngọc Vô Duyên, cũng hiểu được, chỉ là, hắn không thể dừng lại: “Ta chỉ muốn đi về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất, làm người đầu tiên chạy đến nơi cao nhất, cùng bọn họ gặp gỡ… Sau đó đem thiên hạ này nắm trong lòng bàn tay!”
Ngữ khí không hề thay đổi, không ai nói thêm gì nữa, Hoàng Vũ đau lòng nhìn huynh trưởng, sau đó đem ánh mắt cầu khẩn dời về phía Ngọc Vô Duyên.
Tiếng thở dài của Ngọc Vô Duyên nặng nề vang lên trong phòng.