Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 3 - Chương 57: Bí mật trong cổ vật




Edit: Lưu Tinh

-----

Vinh Thiển liếc nhìn thấy thần sắc anh không được thoải mái.

”Những thứ này có gì không ổn sao?”

”Dù sao chúng cũng đã được chôn dưới lòng đất mấy trăm năm, em nói âm khí có nặng hay không?”

”Sẽ không đâu.” Vinh Thiển đặt hai tay lên bả vai anh: “Như vậy mới càng đáng giá. Anh thử nhìn kĩ lại đi, trông chúng thật là đáng yêu! Có biết bao nhiêu người thích mê đấy!”

”Thiển Bảo, em có phải phụ nữ bình thường không vậy?”

Phụ nữ dù yêu đồ cổ, cũng không đến mức này chứ?

Và hãy nhìn căn phòng này xem, bày đầy bát, đũa, cái tẩu, còn có y phục rách rưới?!

Vinh Thiển ghé miệng đến bên tai Lệ Cảnh Trình, khẽ thở dài: “Em có phải phụ nữ bình thường hay không anh còn không biết sao?”

Những lời này trước đây Lệ Cảnh Trình thường dùng để chọc ghẹo cô, nay lại bị Vinh Thiển mang ra đáp trả. Lệ Cảnh Trình giữ cô ngồi yên trên bàn, hai tay anh chống ở bên người Vinh Thiển.

”Đương nhiên anh biết rõ, so với tất cả mọi người em càng giống phụ nữ nhất.”

”Ơ, anh nói vậy là sao?”

Vinh Thiển giả vờ nhíu mày nhưng ánh mắt không giấu nổi ý cười.

”Anh từng nếm thử qua nên đương nhiên biết.”

Vinh Thiển mặc kệ anh lo mồm mép, cô lén giở trò xấu, nhét một quả mận vào trong miệng anh. Đầu lưỡi vừa tiếp xúc với quả mận, Lệ Cảnh Trình liền nhíu mày. Anh dùng răng giữ quả mận, nghiêng đầu về phía Vinh Thiển. Vinh Thiển thấy vậy bèn vừa lùi về sau, vừa che miệng cười: “Không ăn đâu.”

Thấy anh lại muốn đưa qua đây, cô bắt đầu xua tay: “Anh không muốn ăn thì nhả ra là được rồi, đừng đút cho em.”

Một tay Lệ Cảnh Trình giữ chặt sau gáy cô, tay kia lại nâng cằm cô lên, quả mận được anh nhẹ nhàng cho vào miệng cô.

Vinh Thiển đành phải ngậm lấy, sau đó trừng mắt với anh.

Lệ Cảnh Trình liếm nhẹ khóe môi, tỏ ý khiêu khích. Vinh Thiển nghiến răng, thanh âm từ trong miệng cô phát ra vì quả mận mà nghe có chút buồn cười: “Thật đáng ghét!”

”Em còn chê anh buồn nôn không?” Lệ Cảnh Trình dí ngón trỏ vào trán cô. Cô nhăn mặt, ấm ức muốn chết.

”Về nhà thôi.”

Vinh Thiển vừa nhai quả mận, vừa ngắm mấy món đồ trên bàn: “Nếu không anh trở về làm việc thêm hai tiếng nữa đi, khoảng năm giờ đến đón em được không?”

”Không được!” Lệ Cảnh Trình cự tuyệt không chút do dự, anh cầm lấy túi xách bên cạnh Vinh Thiên: “Đi ngay bây giờ.”

”Không muốn!”

”Làm nũng cũng vô ích.”

”Không muốn! Không muốn! Em không thích làm việc bỏ dở giữa chừng.”

Lệ Cảnh Trình ôm lấy thắt lưng cô, Vinh Thiển đưa chân đặt ngang người anh, hai tay cô đặt quàng lên cổ Lệ Cảnh Trình.

”Nếu em không sợ người ta chê cười thì cứ tiếp tục.”

Vinh Thiển nghe vậy đành phải bỏ chân xuống. Lệ Cảnh Trình liếc nhìn: “Còn bao lâu nữa em mới làm xong?”

”Dù thế nào cũng phải mười ngày, nửa tháng nữa, còn phải viết báo cáo.”

Mặc dù anh không mê tín, nhưng tất cả những thứ này đều được chôn dưới lòng đất lâu như vậy, có thể tốt cho sức khỏe sao? Anh ôm lấy thắt lưng Vinh Thiển mang cô rời khỏi.

Trên xe, Vinh Thiển vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đột nhiên cảm thấy tức ngực và buồn nôn, rất khó chịu. Cô vuốt vuốt trước ngực, Lệ Cảnh Trình nhìn cô: “Làm sao vậy?”

”Có lẽ trưa nay quá nóng bức, có chút ngột ngạt, em muốn nôn... “

Lệ Cảnh Trình kéo tay cô qua: “Anh đã nói đừng tiếp xúc với những thứ đó rồi mà.”

”Chưa có có cơ sở khoa học nào chứng minh đồ cổ sẽ gây hại cho phụ nữ đang mang thai mà. Nếu không người ta đã không bỏ ra cả đống tiền để mua chúng về đặt trong phòng ngủ. Anh thì biết gì!?”

”Em nói cái gì?”

Vinh Thiển dựa lưng vào ghế: “Không nói nữa, lại muốn nôn rồi.”

---

Thịnh Thư Lan bị dọa một trận. Sau khi về đến nhà, Lệ Cảnh Tầm thương lượng với Lệ Cảnh Vân, muốn dời hôn lễ lại chừng mười ngày. Ảnh cưới đã có, chỉ cần đi lấy về. Chỉ là ở trong mắt người ngoài thì cô dâu này gặp quá nhiều chuyện không hay, là điềm xấu. Hai anh em đẩy qua đẩy lại, đính hôn rồi kết hôn, không biết còn kéo dài đến khi nào.

---

Vinh Thiển ở nhà ngủ một giấc.

Ngày hôm sau, Lệ Cảnh Trình đưa cô đến phòng đấu giá. Cô còn khom lưng cùng anh hôn tạm biệt, kiểu thân mật này khiến người khác nhìn thấy cũng có chút đỏ mặt ngượng ngùng. Khóe môi Lệ Cảnh Trình ẩn hiện ý cười ấm áp. Anh vẫy tay với Vinh Thiển nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.

Vinh Thiển vừa bước vào trong, thư ký trông thấy cô liền chạy tới: “Chị Vinh.”

Vinh Thiển mỉm cười với cô ta.

”Được chồng chở đi làm thật là hạnh phúc nha.”

”Thôi đừng nói nhiều nữa, hôm nay phải đẩy nhanh tiến độ làm việc lên đấy. “

”Ai da, nhiều thứ như vậy! Phòng đấu giá cũng không phải chỉ mình chị là người giám định mà.”

Vinh Thiển vừa cười vừa bước tiếp:“Người khác thế nào tôi không cần biết, cứ làm tốt việc của mình thôi.”

Vào phòng làm việc, Vinh Thiển lấy chiếc cốc của mình rồi cùng thư ký đến sảnh số 2. Vừa đẩy cửa vào, thư ký liền trừng mắt nhìn cảnh tượng lộn xộn bên trong: “Các người là ai?”

Một người đàn ông trung niên đang ngồi đó liền thong thả đứng dậy: “Xin chào cô Vinh.”

Vinh Thiển cảm thấy người này nhìn rất quen: “Ông là Thôi lão?”

”Đúng vậy.”

Vinh Thiển cúi người xuống: “Xin chào, ông sao có thể...”

”Có người nhờ tôi. Kể từ hôm nay những công việc cô hãy giao cho bọn họ, cô cứ ngồi trong phòng làm điều chỉnh tư liệu là được.”

Thôi lão vừa nói vừa chỉ vào hai người thanh niên khác trong phòng.

Vinh Thiển có chút khó hiểu. Thôi lão cũng không phải là người của phòng đấu giá, vậy mà lại có người nhờ làm việc này? Là người nào?

Vinh Thiển nheo mắt lại, nhất định là Lệ Cảnh Trình.

Sau khi nói vài câu khách sáo, Vinh Thiển muốn làm việc cũng không được, thư ký vội vàng kéo cô ra ngoài.

”Nhất định là ý của đức ông chồng chị, anh ấy thật là quá cưng chiều chị nha.”

”P.”

”Á, chị nói tục.”

Vinh Thiển xoa xoa đầu cô ta: “Chị đang ôn chữ cái tiếng Anh thôi.”

(Mọi người cũng ôn lại chữ cái tiếng Anh xem Thiển Bảo đã nói gì nha =)) Hehe)

Trở lại phòng làm việc, Vinh Thiển liền gọi điện thoại cho Lệ Cảnh Trình, anh cũng không che giấu mà nhận tội ngay: “Anh chỉ muốn tốt cho em, giám định hết đống đồ cũ nát đó em được bao nhiêu tiền? Anh cho em.”

”Vấn đề không phải là tiền.”

”Vậy vấn đề là gì?” Ý cười trong giọng nói của Lệ Cảnh Trình truyền tới tai Vinh Thiển: “Tài năng của em ai cũng biết, không cần phải giám định thêm đống đồ đó mới có thể được khẳng định. Hãy cho những người trẻ tuổi hơn em có thêm cơ hội học tập đi.”

Vinh Thiển nắm chặt di động trong tay: “Anh mới già đó, hừ.”

Nói xong, cô liền cúp điện thoại.

Lệ Cảnh Trình chậc chậc hai tiếng, bây giờ cô đã nhạy cảm như vậy, sau này khi cô bốn mươi tuổi mà nói cô già chắc cô cũng còn giậm chân thình thịch.

Vinh Thiển chán nản ngồi trước máy vi tính, trong tay cầm tư liệu ghi chép của ngày hôm qua. Cô mặc trang phục chống phóng xạ, bắt đầu đánh máy vi tính. Công việc tại sảnh số 2 cũng phải mười ngày nữa mới hoàn tất.

Vinh Thiển đặt xấp tư liệu lên bàn, cầm cốc nước lên định ra phòng nghỉ lấy ít nước ép trái cây. Vừa lúc nhìn thấy chị Lý đang ở đó, Vinh Thiển chào hỏi: “Chị Lý, sao lại nằm bò ở đây vậy?”

Người phụ nữ trông rất phờ phạc: “Vinh Thiển đó sao? Hết bận rồi à?”

Cô kéo chiếc ghế lại ngồi xuống: “Sao sắc mặt chị trông khó coi như vậy?”

”Không biết nữa, gần đây tôi luôn cảm thấy cả người như không còn chút sức lực nào, toàn thân khó chịu.”

Vinh Thiển gọt một quả táo đưa cho chị ấy: “Đến bệnh viện kiểm tra xem sao?”

”Tháng trước tôi đã kiểm tra sức khỏe rồi, tất cả đều bình thường.” Chị Lý xoa xoa bụng: “Gần đây trong người tôi rất khó chịu, ngủ cũng không ngon, vô cùng mệt mỏi.”

”Để tôi ép cho chị cốc nước nước trái cây nhé.”

Vinh Thiển vừa cầm chiếc cốc đứng dậy liền nghe thấy một trận nôn khan ở phía sau. Vừa muốn quay đầu lại thì cô đã nghe tiếng lách cách, Vinh Thiển vội kêu lên: “Chị Lý!”

May là chị ấy ngã xuống ghế, chiếc cốc trong tay rơi xuống đất. Vinh Thiển muốn ra ngoài gọi người giúp đỡ, nhưng vừa mới đỡ chị Lý đứng dậy, chị ấy đã mở mắt: “Tôi không sao, hơi choáng váng một chút thôi.”

Vài người cùng nhau đỡ chị ấy về phòng làm việc. Vinh Thiển bảo bọn họ hãy quay trở lại làm việc trước.

”Tại sao ở đây hoàn toàn ngăn gió vậy?”

”Nhiệt độ trong phòng ở mức ổn định như vậy là tốt nhất.”

Cô cầm chiếc áo khoác của chị Lý ở trên bàn lên, ánh mắt lướt qua bình hoa gần đó, bên trong còn cắm vài bông bách hợp.

Chị Lý nhìn qua đó: “Rất đẹp phải không? Nghe nói nó có tác dụng giúp tinh thần phụ nữ mang thai được thư giãn hơn. Bách hợp này là chồng tôi sáng nay cố ý mua cho tôi, tôi tự mang đến.”

”Ừm, rất đẹp.”

Chị Lý che miệng, ngả đầu sang bên cạnh: “Ọe...”

Vinh Thiển hỏi han: “Đến thời điểm này thì hẳn là chị đã sớm qua khỏi giai đoạn ốm nghén rồi chứ?”

”Lúc trước vẫn rất tốt, không hiểu sao mấy hôm nay... “ Chị Lý mở ngăn kéo lấy ra một ít mứt quả cho vào miệng: “Cô ăn không?”

Vinh Thiển xua tay, tầm mắt không khỏi hướng về cái bình hoa kia, trong mắt cô lộ ra nghi hoặc: “Nhà chị gần đây có lắp đặt thêm thứ gì không?”

”Không có, một hai năm nay vẫn giữ nguyên như thế.”

Vinh Thiển khom lưng, nhìn chằm chằm cái kia bình hoa. Cô chăm chú quan sát, những họa tiết trên thân bình được chạm khắc rất tinh xảo, rất sống động, nhìn lâu khín người ta có cảm giác hoa mắt.

Cô đưa tay sờ lên chiếc bình, trên đầu ngón tay cảm giác nham nhám như lướt qua vô số hạt cát, tuy không rõ ràng nhưng Vinh Thiển làm nghề này nên xúc giác đặc biệt mẫn cảm. Cô rút tay lại, sự do dự trong đáy mắt ngày càng in đậm.

”Chị Lý, có thể cho tôi mượn bình hoa này để nghiên cứu một chút được không?”

”Được, cô cầm đi đi.”

Ôm bình hoa trở lại phòng làm việc, Vinh Thiển mở ngăn kéo lấy chiếc kính lúp ra. Soi một lúc quả nhiên phát hiện có chút khác thường. Cô lấy một con dao nhỏ cẩn thận cạo một ít bột phấn trên bề mặt chiếc bình. Sau đó Vinh Thiển liền gọi cho Lệ Cảnh Trình. Nhận điện thoại xong anh liền cho người tới phòng đấu giá lấy thứ bột phấn đó về. Vinh Thiển gọi người mở khóa nhà kho. Quả nhiên những món đồ được cất giữ trước đây đều giống nhau được phủ một lớp bột phấn trên bề mặt.

Người giám định chỉ phụ trách giám định thật giả, tính toán xem niên đại của cổ vật, làm những thao tác xử lý đặc thù trên bề mặt cổ vật. Vì vậy không ai phát hiện sự khác thường này.

Vinh Thiển đem bình hoa đặt tại phòng làm việc của mình. Buổi tối, Lệ Cảnh Trình tới đón cô. Vinh Thiển ngồi vào trong xe, thấy anh có vẻ trầm mặc: “Có kết quả chưa?”

Lệ Cảnh Trình không nói tiếng nào, Vinh Thiển nhìn thấy một túi tài liệu trong xe liền tiện tay với lấy, rút giấy tờ trong đó ra xem: “Em xem không hiểu, nội dung bên trong là gì vậy?”

”Từ ngày mai trở đi, em phải ở yên trong nhà không được ra ngoài.”

”Trước tiên anh hãy nói em biết những thứ ấy rốt cuộc là gì?”

Hai tay đang đặt trên vô lăng của Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên nắm chặt, ánh mắt anh lạnh thấu xương, hung hăng nhìn chằm chằm phía trước đến không chớp mắt.

”Em còn nhớ chuyện lúc trước khi chúng ta trở về nhà họ Lệ, Thịnh Thư Lan đã đưa cho em một túi thơm không?”

Vinh Thiển giật mình.

”Chính là loại phấn hoa ấy.”

Vinh Thiển mệt mỏi tựa lưng vào ghế, cô trầm tư một lúc.

”Em đã biết nhất định là cùng một loại. Khi ở trong môi trường kín gió, thứ phấn hoa này sẽ càng phát huy công dụng tốt hơn.” Vinh Thiển khẽ cắn môi: “Bình hoa này cũng là cố ý đưa cho em, đối phương muốn bảo đảm em sẽ hít phải cả ngày.”

Lúc Lệ Cảnh Trình vừa nhìn thấy bản báo cáo này, anh cũng cảm thấy da đầu trở nên tê dại.

Vinh Thiển chợt nhớ ra một chuyện: “Làm sao bây giờ, chị Lý cũng đang mang thai, đứa nhỏ sẽ không có việc gì chứ?”

”Trước hết ngày mai em hãy bảo cô ta đến bệnh viện kiểm tra xem. Cũng may là em đã phát hiện kịp thời, nếu không...”

Nửa câu sau Lệ Cảnh Trình không nói tiếp nhưng Vinh Thiển có thể nghe ra sự phẫn nộ của anh. Nghĩ đến hậu quả khó lường có thể xảy ra, tay chân cô trở nên lạnh ngắt.

Ngày hôm sau, Vinh Thiển nói rõ mọi chuyện cùng chị Lý, sau đó đưa chị ấy đến bệnh viện. Bác sĩ nói chị Lý cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian. Tuy nhiên điều đáng mừng là hiện tại cũng không có biểu hiện gì đáng ngại, cũng may là phát hiện kịp thời.

Lúc Vinh Thiển về đến nhà, trong phòng ngủ đã bày ra vài cái rương lớn. Người giúp việc đang giúp bọn họ thu dọn hành lý. Lệ Cảnh Trình bước tới bên cạnh, ôm lấy hông cô: “Sau hôn lễ của thằng hai, anh sẽ đưa em trở về Nam Thịnh.”

Hôn lễ của Lệ Cảnh Tầm, bọn họ nhất định phải tham dự.

”Vậy còn anh thì sao?”

”Anh sẽ đưa em và Gạo Nếp về nhà trước, đến lúc đó, anh còn muốn trở lại xử lý một số việc.”

Vinh Thiển gật đầu: “Vậy em chờ anh.”

---

Hôn lễ của Lệ Cảnh Tầm được nhà họ Lệ chuẩn bị vô cùng chu đáo. Bởi vì thân phận của Thịnh Thư Lan trong nhà họ Lệ là con gái nuôi, theo quy củ thì đón dâu nhất định phải đón ở bên ngoài, nên tối trước ngày hôn lễ cô ta được sắp xếp ở khách sạn.

Lệ Cảnh Tầm mặc âu phục trắng tinh bước ra cửa, chuẩn bị đi đón dâu. Lệ Cảnh Vân cho người hộ tống hắn suốt toàn bộ lộ trình. Cũng vì ông biết hắn trước đây làm nhiều chuyện xấu, gây thù chuốc oán với nhiều người nên phải cẩn thận đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Vinh Thiển cùng Gạo Nếp ngồi bên cạnh Thẩm Tĩnh Mạn.

Lệ Cảnh Vân nghiêm nghị nhìn con trai lớn: “Cảnh Trình, hôm nay là đại sự của Cảnh Tầm, nhất định phải sóng yên gió lặng.”

Lệ Cảnh Trình đương nhiên hiểu ý của ông: “Ba, những lời này ba nói với con cũng vô dụng thôi. Bên ngoài có biết bao nhiêu người muốn mạng của nó?”

”Anh...” Lệ Cảnh Vân tức giận: “Hai người là anh em ruột đấy!”

Lệ Cảnh Trình cười cười, trong mắt không hề giấu giếm sự châm biếm. Anh đi qua ôm lấy Gạo Nếp.

Lệ Cảnh Vân thấy thái độ của anh như vậy cũng đành nghiến răng không nói thêm gì nữa.

Trong khách sạn, Thịnh Thư Lan yên lặng ngồi trước bàn trang điểm. Thợ trang điểm đang chuyên chú vẽ chân mày cho cô ta. Thật sự cô ta không nghĩ đến bản thân sẽ có ngày mặc váy cưới rồi được Lệ Cảnh Tầm rước về.

”Cô dâu, uống nước trái cây này.” Trợ lý hóa trang mang một cốc nước ép dưa hấu đưa cho cô ta.

Thịnh Thư Lan nhận lấy nhưng không cẩn thận làm rớt chiếc cốc lật úp trên người. Nước ép dưa hấu đỏ rực nhanh chóng lan ra làm nhòe chiếc váy cưới trắng tinh.

Trợ lý liền vội vàng rút khăn tay giúp cô ta lau đi vết bẩn. Thịnh Thư Lan giật mình, ngơ ngác nhìn chiếc váy nhiễm màu đỏ hồng, rõ ràng là màu của máu. Sắc đỏ kia trong phút chốc làm chói mắt cô ta, khiến cô ta thảng thốt.

-----