Tại biệt thự nhà anh.
Cô đã được đưa về nhà tịnh dưỡng, anh nói với cô một câu làm cô sướng rơn:
_Trong vòng 7 tháng tới, em chỉ được ăn ngủ nghỉ, cấm làm việc nặng hay lái xe đi đâu. Muốn đi đâu ăn gì cứ nói anh hay mẹ, tuyệt đối không la hét khi xem idols. NGHIÊM CẤM!
Và tất nhiên là...cô không làm theo rồi, ở nhà thì nằm ườn trên sofa, ăn toàn snack à hò hét toáng loạn khi xem tivi. Sao mà quản cô nổi, mới có 23 tuổi xuân mà.
_Tiểu thư, đến giờ uống sữa rồi ạ!-chị giúp việc bưng ly sữa để lên bàn trước mặt cô.
_Tôi không uống đâu, lấy cho tôi lon cola!-cô nhai snack nhóp nhép trả lời, mắt vẫn dán vào tivi.
_Thiếu gia đã dặn là giờ này cô phải uống sữa, tôi đã bao che cho tiểu thư vài lần rồi nên bây giờ không được nữa đâu ạ! Thiếu gi mà biết được là đuổi việc tôi mất.-chị giúp việc nói khổ, cô thấy vậy đành phải uống hết cái ly sữa có mùi khó chịu đó thôi.
***Một căn phòng u ám với phong cách cổ điển***
_Bắt đầu trò chơi thôi!-giọng một người con trai trong bóng tối vang lên.
_Vâng!-cô gái đứng cách đó không xa trả lời.
------------Dãy phân cách thời gian huyền thoại-----------
6 tháng sau
Cô đã mang thai 8 tháng, suốt ngày chỉ ăn và ngủ nên bây giờ thân hình cô phải nói là "tròn từ trên xuống dưới". Anh thì đi sớm về khuya, ngày nào cũng hơn 12h mới về đến nhà, không thì bảo ngủ lại công ty vì nhiều việc. Lâu lâu cô điện thoại hỏi thì chỉ nói qua loa vài câu, lúc anh về thì cô đã ngủ, anh chỉ vào tắm rồi nằm lên sofa ngủ cho đến sáng sớm thì lại lên công ty. Có thể nói thì tần suất anh ở công ty là 20/24.
_Hôm nay anh lại về trễ?-cô lim dim mắt ngồi dậy nhìn bóng anh mệt mỏi vừa nằm xuống sofa.
_Anh bận nhiều việc, em ngủ đi!-anh lạnh lùng rồi đi nhanh vào giấc ngủ. Cô cũng thấy kì lạ, chẳng lẽ anh có người khác ở ngoài nhưng cái suy nghĩ ấy của cô nhanh chóng bị gạt phăng đi với cái lí do tự biện hộ dùm anh:"Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là anh bận nhiều việc, như vậy thì mình phải càng tin tưởng anh ấy!"
Một bữa sáng cũng như mọi ngày, cô tình cờ xem được một chương trình nấu ăn bồi bổ cho những người hay căng thẳng. Cô liền nảy ra một ý sẽ tập làm thử để mang bữa trưa cho anh, mấy ngày sau đó, cô nhờ chị giúp việc giúp cô làm những món ấy. Cô dành hết tình cảm vào những cái món mà cô cho rằng anh sẽ cảm động nhưng... không.
*"Bạn tự hỏi sao họ lại lạnh lùng với bạn nhưng lại không đủ can đảm để hỏi thẳng, bạn cho rằng họ có lí do nhưng đáp lại câu hỏi ấy chỉ là sự lạnh nhạt. Bạn có nên tiếp tục?*
Một bữa sáng đẹp trời, cô và chị giúp việc ra ngoài sớm để đi siêu thị mua nguyên liệu về làm bữa trưa cho anh. Sau đó thì hì hục làm mọi thứ, hơn 11 giờ thì cô ra ngoài gọi taxi đến công ty của anh, vì cái bụng khá to nên có chút khó khăn đối với cô. Đến nơi cô đi thẳng vào bàn tiếp tân:
_Xin chào tiểu phu nhân, cô đến có việc gì ạ?-tiếp tân niềm nở.
_Tôi mang cơm cho anh Huy!-cô cũng vui vẻ đáp lại.
_Để tôi báo giám đốc.-tiếp tân vừa nhấc điện thọai lên thì bị cô ngăn lại.
_Đừng, tôi muốn cho anh ấy bất ngờ.-cô nháy mắt tinh nghịch rồi đi thẳng vào thang máy riêng của anh vì cô đã đến đây nhiều lần rồi mà.
--------------------Trong phòng giám đốc--------------------
_Anh định chừng nào sẽ tống cổ cô ta ra khỏi Lâm Gia?-cái giọng ỏng ẹo của ai đó.
_Tháng sau cô ta sinh xong anh sẽ ngay lập tức li dị, anh muốn giành quyền nuôi con trai của anh.-giọng anh ôn nhu đáp lại.
_Anh hứa đó nha, em đợi anh hơn 4 tháng rồi. Tháng sau em sẽ chính thức là tiểu phu nhân Lâm Gia đó nha.-cô gái kia ngồi trên đùi anh, chất giọng dẹo chảy nước.
_Tất nhiên rồi, xin lỗi vì để cục cưng đợi.-anh véo cằm cô gái mà lắc qua lắc lại.
Từ khe cửa, cô nhìn thấy và nghe thấy tất cả, mọi thứ diễn ra quá nhanh và như một cơn ác mộng có thực. Cô chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn, suốt ngày chỉ biết ở nhà để rồi chồng mình đi ngoại tình lúc nào không biết. Vậy mà lúc nào cũng suy nghĩ rằng là do anh bận, hoá ra là cô tự gạt bản thân mình rồi. Anh ta không còn yêu cô thì cô chấp nhận, chứ muốn giành đứa con cô khổ sở mang đến tháng thứ 8 này à? Không dễ đâu, cô ngu một lần là quá đủ.
Cô đi đến cửa thang máy, vứt hộp cơm vào sọt rác rồi thong dong đi xuống dưới tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Về đến nhà, cô đi ngay lên phòng dọn tất cả đồ của cô vào vali, kí sẵn tờ đơn li hôn để lên bàn rồi kéo vali xuống dưới nhà. May mắn là mẹ chồng và con gái cô đã đi du lịch Singapore, ba chồng thì đi công tác xa ở Châu Âu để mở rộng thị trường xuất khẩu cho tập đoàn Lâm Gia hùng mạnh của mình. Cả căn nhà chỉ có cô, chị giúp việc và bác làm vườn nhưng giờ thì chỉ còn hai người.
Chị giúp việc đứng dưới bếp, nghe tiếng lọat xoạt thì cũng lên xem chuyện gì, chỉ thấy cô đang tay xách nách mang nặng nề.
_Tiểu thư, cô đi đâu vậy?-chị giúp việc hốt hoảng chạy lại vịn lấy hai cái vali trên tay cô.
_Chị sao vậy, tôi về nhà mẹ nghỉ ngơi vài ngày thôi mà.-cô cười như chưa có chuyện gì.
_Haizzz...làm tôi cứ tưởng cô bỏ nhà đi, để tôi kêu taxi cho cô.-chị ấy nói rồi nhanh nhảu kéo hai cái vali ra ngoài, cô nhìn theo mà ngấn lệ.
Tối đó anh về nhà, nhìn lên giường chỉ thấy chăn không, mở tủ lấy đồ thì chỉ toàn là đồ của anh, anh hốt hoảng thì thấy trên bàn trang điểm của cô có một tờ giấy ly hôn và một bức thư.
"Chào anh, nếu anh đọc được thì chắc tôi cũng đi xa lắm rồi, anh đừng tìm tôi và cả đứa con này. Anh hãy cùng người tình bí mật bao lâu nay tìm một đứa con khác cho anh, coi như tôi chưa từng tồn tại. Đáng khinh cái con người như anh, tôi cảm thấy xấu hổ khi con tôi lại mang dòng máu của anh. Vĩnh biệt!"
_Mẹ kiếp!-anh vò nát bức thư cùng tờ giaya ly hôn.-Vịt con, em nghĩ em trốn được tôi sao. Đừng đánh giá thấp tôi, có lục tung cả trái đất này tôi cũng không ngại đâu.
Cô bắt taxi đến một vùng núi hẻo lánh, đang kéo đồ lỉnh kỉnh trên con đường mòn thì cảm thấy như ông trời đang giúp mình:
_Băng Linh?-một anh chàng măc sơmi trắng thư sinh đứng trước mặt.
_Nha Ân?-cô bất ngờ.(*tg: ai không nhớ cậu ấy thi đọc lại mấy chap đầu nhe!)
*-*-*-*-*-*-*End Chap*-*-*-*-*-*-*-