[TFBoys] Thiên Tỉ.... Cậu Là Của Tôi!!

Chương 7




Vương Nguyên và Tuấn Khải đơ người nhìn nhau.Cái gì mà làm thịt chứ?Giờ thì cả hai cũng đã hiểu tại sao Thiên Tỉ nhà họ lại ghét cái con nhỏ đó rồi!!Thật tội cho Tiểu Thiên của họ mà!

"Thiên Tỉ này...tụi này hiểu cậu mà!!"Vương Nguyên cười nhìn Thiên Tỉ.

"Mấy người mà dám phản lệnh của tôi thì cũng có kết quả giống như hắn!!"Cô trừng mắt nhìn Vương Nguyên và Tuấn Khải.

Cả hai nuốt nước bọt nhìn cô.Thật chứ bọn họ chưa từng nhìn thấy có một đứa con gái nào mà vừa lạnh lùng vừa báo đạo như cô gáiày!!Hai người nên tránh xa khỏi cô và cũng như Thiên Tỉ càng xa càng tốt à~~

"Mới sáng sớm mà đã ồn ào như thế này rồi!!"Nam Nam không biết từ đâu mà đã đứng ngay trước mặt họ nói.

Cô quay ra nhìn mặt đứa trẻ kia,cơ mặt dãn ra.

"Tiểu mỹ nam...nhóc dậy rồi à?"Cô ánh mắt dịu dàng nhìn Nam Nam.

Cả ba tên kia đứng hình...Cô thật là quá bất công mà!!Đối với tụi cậu thì cô lạnh lùng,bá đạo còn với nhóc Nam Nam thì.....Dù gì thì tụi cậu cũng "hảo soái" mà!!

"Nè...chả phải là cậu hơi không công bằng sao??Nam Nam đối xử như vậy hả??"Vương Nguyên nói.

"Nói gì vậy?"Cô chau mày khó hiểu.

"Không công bằng!"Tuấn Khải nói.

"Chấp chi cô ta!"Thiên Tỉ bĩu môi.

"Đừng tỏ ra vẻ con nít nữa được không?Dù gì mấy cậu cũng là thiếu niên rồi...có cần phải hơn thua với một đứa nhóc không hả?"Cô lườm hỏi.

"Cậu/cô....."Cả ba đứng họng.

"Đã ở tuổi thiếu niên rồi....gần lên thanh niên rồi mà sau mấy người cứ như con nít vậy hả??Dịch Dương Thiên Tỉ....tôi và anh dù sao cũng bằng tuổi hà cớ gì anh lại gọi tôi bằng cô??Bộ nhìn tôi trông già lắm hả??"Cô quát.

"Chứ cô cũng gọi tôi bằng anh chứ còn gì hả?"Thiên Tỉ quát lại.

"Được...coi như anh giỏi biện hộ!"Cô nhếch môi nhìn Thiên Tỉ nói.

"Cũng học hỏi ở cô phần nào."Thiên Tỉ nói.

"Hai người về nhà đi.Tôi mất hứng rồi!"Mỹ Tuyết cô nhìn hai người họ nói.

"Cậu sao vậy?"Vương Nguyên.

"Thật tốt...tiểu bảo bối về cùng anh nào!"Tuấn Khải nói.

Cả người họ đi ra ngoài.Cô quay sang nhìn Thiên Tỉ,cậu nhóc giật mình vội tránh né ánh nhìn của cô.

"Né tránh?Lí do?"Cô cau mày nhìn Thiên Tỉ hỏi.

"À...không có gì!"Thiên Tỉ nói.

Cô nhìn anh,lạnh lùng tiến lại gần chỗ anh.Mỹ Tuyết cô nhếch môi,tay đưa lên nâng cằm của Thiên Tỉ,mặt cô kề sát mặt anh.

"Dịch Dương Thiên Tỉ,nể mặt anh là chồng chưa cưới của Trương Mỹ Tuyết tôi và càng nhường nhịn anh vì dù sao anh cũng chính là người duy trì nòi giống nối dõi của Trương Gia.Nên...lần này tôi tạm tha cho anh!"Cô nhìn Thiên Tỉ lạnh lùng nói.

Thiên Tỉ rùng mình nhìn cô gái kia.Anh càng không hiểu tại sao một cô gái chỉ vừa 17 tuổi mà lại sở hữu một khí chất lạnh còn hơn tuyết mùa đông nữa chứ!!

"Tôi nói cho cô hay.Cái cuộc đính hôn điên loạn này tôi thề sẽ hủy cho bằng được!"Thiên Tỉ nhìn cô nói.

"Cái thằng này,ăn nói hàm hồ!Tiểu Tuyết,cháu bỏ qua chuyện này đi nhé!"Cô Dịch cốc đầu anh nói.

"Mẹ?!"Thiên Tỉ cau mày nhìn cô Dịch đầy phẫn nộ.Ngay cả mẹ anh mà cô cũng mua chuộc đúng là lợi hại.

"Bác gái,chuyện này cứ để cậu ta tự quyết.Dù gì trong chuyện này,lời nói của cậu ta mất giá trị!"Cô nhìn cô Dịch nói rồi đi.

Thiên Tỉ đứng hình."Mất giá trị" sao?Không ngờ anh lại có một ngày bị mất giá trị như thế này!!Cô quay lại nhìn anh,dù sao cô cũng có ý nặng.

"Thiên Tỉ,xem ra tôi vào anh cần có một cuộc đối thoại.Tôi lên phòng anh trước!"Cô nhìn anh nói rồi bước đi.

Thiên Tỉ giật mình.Phòng anh?Thiên Tỉ vội chạy lại chỗ cô chặn đường cô.

"Nhà tôi biết bao nhiêu chỗ để nói chuyện hà cớ gì lại là phòng tôi?"Thiên Tỉ giang tay chặn đường cô nói.

"Những chuyện bí mật chỉ có 2 người tôi và anh biết...nói ở đây chả phải là cho toàn dân thiên hạ nghe hết à?Cũng có khi tôi với anh...."Cô từ ánh mắt lạnh lùng biến thành ánh mắt tà đạo,đưa tay vuốt đầu rồi đến cổ anh. "Cũng có khi...tôi và anh làm một chuyện gì đó cũng khá mờ ám!"Cô nhếch môi nói rồi gạt tay anh đi.

Thiên Tỉ rùng mình.Đây là tính cách,là thần thái mà một đứa con gái ở độ tuổi 17 nên có à?Đáng sợ..thật đáng sợ.Nhưng mà...anh sợ nhớ ra điều gì đó vội vã chạy lên lầu.Đẩy cô ra một bên,Thiên Tỉ vội đi vào phòng khóa trái cửa lại.Cô cau mày,người con trai này thật sự mà nói thật giống một idol chút nào!!

Đứng trước cửa phòng Thiên Tỉ,tay cầm tay nắm toan mở cửa nhưng lại không được.

"Dịch Dương Thiên Tỉ,đây là cách chào mừng vợ của anh à?Có mở ra không?"Cô lạnh lùng nói.

"Hiện tại tôi không thể cho cô vào trong vì thế cô về đi hôm khác lại đến!"Thiên Tỉ nói vọng ra.

"Anh nghĩ tôi sẽ thịt anh à?Tôi không hứng thú vả lại anh chưa đủ trình độ để tôi làm thịt.Mở ra nếu không muốn của phòng anh bị hỏng."Cô lạnh lùng nói.

"Sức cô mà muốn phá cửa phòng tôi à?Mơ đi!"Thiên Tỉ nói.

"Rầm" cô ghét nhất những ai thách thức cô.Dùng sức đá một cái thật mạnh vào cửa,cánh cửa tuy không ngã đổ hoàn toàn nhưng chí ít cửa cũng mở.Thiên Tí đứng hình nhìn cánh cửa bị một đứa con gái phá một cách kinh hoàng.

"Cô bị hâm à?"Thiên Tỉ quát.

"Anh thách thức tôi."Cô nhún vai nói.

"Hai đứa...làm gì mà cửa phòng bị hỏng vậy?"Cô Dịch đi lại chỗ hai người họ hỏi.

"Không có gì!Cô cứ việc làm những chuyện mà cô làm đi.Chỉ là bọn cháu hơi thân mật thái quá thôi!"Cô khoác tay Thiên Tỉ nói.

"Hai đứa tiến triển tốt thì là một chuyện đáng mừng nhưng mà tại sao cánh cửa lại bị hỏng?"Cô Dịch hỏi.

"Cửa thì con hứa sẽ giúp sửa lại.Nhưng hiện tại con đang muốn tâm sự với chồng chưa cưới của con."Cô nói.

Cô Dịch cười cười rồi đi xuống.Cô nhìn Thiên Tỉ..cái tên này!!

"Cô làm cách nào mà đạp đổ cửa vậy?"Thiên Tỉ hỏi.

"Tôi từ nhỏ tôi đã được học võ rồi.Rất nhiều là đằng khác nên có chút sức mạnh,dù sao xung quanh tôi kẻ thù rất nhiều nên phải có chút gì đó phòng thân."Cô nói.

"Kẻ thù?Cô bị hâm à?Mới có 17 tuổi tìm đâu ra kẻ thù!"Thiên Tỉ nói.

"Một người bình thường như anh thì làm sao hiểu nổi Trương Gia nó đáng sợ đến mức nào."Cô cười nhạt nói.