Y Ngọc mặt than nhìn Nguyên Nhi, trong lòng ủy khuất vô cùng, tại sao lúc nào cô cũng là người phải đi? Tại sao không phải là bọn họ? Thật tình, từ khi nào mà cô đã bị biến thành osin của bọn họ như thế? Lại còn bị xoay vòng vòng nữa.
“Cậu đừng....nhìn tớ như thế, tớ sợ..”_ Vương Nguyên làm bộ e thẹn, cúi gầm khuôn mặt đã sớm đỏ, hai tay đan vào nhau tỏ vẻ sợ hãi
“Tớ có gì mà cậu sợ?”_ Y Ngọc khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn con thỏ trước mặt
“Cậu nghĩ xem.....”_ Nguyên Nhi thỏ thẻ, mí mắt tỏ ý cười.
Cả bốn người chớp chớp mắt, cậu nghĩ xem? Câu này rốt cuộc là ý gì đây chứ? Đang nói Y Ngọc đáng sợ như quỷ à? Tuấn Khải, Quỳnh Như, Thiên Tỉ hồi tưởng lại quá khứ một tí, ừ thì cũng đáng sợ thật.
“Các người....”_ Y Ngọc tức giận nắm chặt tay nhìn ba đứa kia
“....”
“Cái tên Vương Nguyên nhà ngươi dám bảo Công Chúa đáng sợ như quỷ?!!!”
Tiểu Khải từ bên ngoài chạy vào, trên tay đã cầm sẵn thanh kiếm chỉa thẳng vào Nguyên Nhi. Vương Nguyên trợn tròn mắt, thật ra thì tên này làm sao có thể đường đột xuất hiện như vậy? Cậu vừa mới định mở miệng ra nói thì Vương Khải đã không thèm để vào tai mà đuổi cậu chạy từ trong ra ngoài, chạy hết cái sân rộng lớn rồi lại chạy vào trong, cả cung điện không nơi nào hai người không cùng nhau du ngoạn. Mãi cho đến khi trở về căn phòng cũ thì cả hai mới dừng lại để thở, thở hổn hển, dù sao thì cũng đang là buổi trưa, đuổi nhau như thế không mệt mới lạ.
“Hai người như thế đã vận động đủ chưa?”_ Quỳnh Như cười cười vỗ vai Nguyên Nhi
“Vẫn chưa, cái tên này....”_ Vương Khải trừng mắt.
Vương Khải thật ra cũng không nên có thâm thù sâu như thế đối với khách quý của công chúa, nhưng với tên Vương Nguyên này thì lại khác. Nhiều lần bị cậu chọc cho tức muốn ói máu mà không được trả thù, nếu có cơ hội thì Vương Khải cũng đâu có ngốc đến mức mà bỏ lỡ như vậy.
“Vương Khải, ngươi ở lại đây trông chừng mọi thứ, ta sẽ đến Ám Vân một chuyến.”
“Hả????”
[...]
Y Ngọc mới đây đã đến được gốc cây hùng vĩ trăm năm tại Ma Sát cách chỗ bọn họ năm mươi mét. Trên đường đi Y Ngọc đều xem xét cẩn thận xung quanh mình, cố gắng không để cho bất kì ai biết được hành tung của bản thân nhưng mặc dầu thế thì vẫn có hai con người lon ton đi theo vừa đi vừa núp vào lùm cây, biết sao được, nếu để cô gái đó nhìn thấy thế nào họ cũng bị bắt về chỗ cũ, hoặc là bị biến thành một cái gì đó rất rất khó coi. Tuy nhiên, Y Ngọc sống ở đây không phải là một sớm một chiều, cũng không phải là hạng người suốt ngày chỉ biết hưởng lợi nên hiển nhiên hoàn toàn cảm nhận được có thêm người ở phía sau. Chắc chắn không phải là người của Ma Sát, họ không hề dám bén mảng lại gần vị công chúa hung dữ tiếng lành đồn xa như cô, như vậy, người đi theo phía sau chỉ còn lại duy nhất một khả năng...
“Hai người....!!!!”
“Y...Y........Y Ngọc.!”
Ngọc Nhi mới vừa đứng xa tít đằng kia, thoắt một cái đã đứng thù lù ở đây làm bọn họ một xíu nữa đã bật ngửa. Vương Nguyên lúc nãy nói Y Ngọc đáng sợ, quả thật là đã đáng sợ, nhưng càng ngày càng đáng sợ hơn, khả năng làm tim của bọn họ hóa thành từng mãnh vỡ cũng rất cao, càng được rèn luyện.
“Hai người làm gì ở đây?”
“Đi chơi...”_ Thiên Tỉ buột miệng thốt ra hai chữ.
“Đi chơi? Ở đây sao?”
“Cảnh vật hữu tình, dạo chơi rất thích hợp”_ Thiên Thiên gục gặt đầu.
“Nói dối bị cắt lưỡi đấy.”_ Ngọc Nhi giơ hai ngón tay thành cây kéo giơ trước mặt anh
“Điều này anh không tin”_ Tuấn Khải nhe răng khểnh cười cười
“Chẳng lẽ chúng tôi lại tự cắt lưỡi mình à?”
“Không phải, là tôi cắt đấy!”_ Y Ngọc mặt than sớm đã hiện hồn rồi!
Cả hai đồng loạt đưa tay lên bịt miệng mình lại, lỡ như sau này không thể nói được thì biết làm sao, họ còn chuyện chưa hoàn thành nha. Bây giờ, chẳng lẽ lại khai thật sao?
“Nói gì đi.”
“Bọn tôi...muốn đi......đến Ám Vân”
“Làm gì?”
“Y.....”
“Hai người ở lại đi, mắc công Vương Nguyên lại gắn cho tôi cái mác ăn hiếp các người thì khổ tôi rồi, cái tên Vương Nguyên đáng ghét, aishhh!”
Vương Nguyên đang ngồi trừng mắt với Vương Khải đột nhiên hắc xì hai cái, chẵng lẽ khi nãy chạy hăng quá nên bây giờ bị trúng gió rồi hay sao? Y Ngọc đùng đùng bỏ đi, nơi cô đi qua đều xuất hiện dấu chân "khủng long", Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ nhìn theo bóng người con gái kia liền nổi hết da gà, cả lông tơ cũng dựng lên hết. Cũng may, Y Ngọc chỉ đang trút giận lên đường đi, nếu sự bực tức đó được trút lên người hai người họ, cũng là sớm bị xuống đất nằm chơi với giun đất rồi.
“Vương Tuấn Khải, sao anh có thể thích loại con gái sư tử như thế?”_ Thiên Tỉ quay sang chớp chớp mắt
“Dịch Dương Thiên Tỉ, sao em có thể thích loại con gái tảng băng như thế?”_ Anh hất mặt hỏi ngược lại
“Khó quá bỏ qua!!”_ Thiên Tỉ cũng vì bất ngờ mà im lặng một lúc sau mới đáp trả. Và dĩ nhiên, đó chính là một đáp án không ai ngờ tới.
“Hmm, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Anh định công cốc trở về à?”_ Thiên Thiên nhếch mày
Y Ngọc thi triển phép thuật định bụng bỏ lại hai người kia ở lại. Chỉ có điều là cô đã không đánh giá đúng độ nham hiểm của hai người đó, chỉ mới định bụng đọc phép thuật thì đã bị làm cho ý nghĩ ấy một phát bị dập tắt. Có nằm mơ Y Ngọc cũng không ngờ bọn họ quá nhanh quá nguy hiểm, một phát đè bẹp cô nằm dười nền đất lạnh giá, bây giờ chính là lại phải gánh thêm hai người nữa, đúng là khóc không ra nước mắt.
“N-nặng....đứng.... Cứu!!!”_ Cô khó khăn thốt ra từng chữ, mặt cũng bị kéo xệch thành một đường.
Vương Tuấn Khải phải mất một lúc để ngồi dậy, sau đó liền lôi Thiên Tỉ trực tiếp quẳng sang một góc rồi ngồi thở, nói gì thì nói bản thân anh đây vừa bị thương mới tỉnh lại kéo một “tảng thịt” lâu rồi không tập thể dục mà chỉ ăn như thế cũng tiêu khá nhiều sức lực, rất mệt a.
Y Ngọc bực dọc đứng dậy, phát tiết với Tuấn Khải và Thiên Tỉ xong liền dùng thuật Teleport dịch chuyển đem hai người họ trở về. Nhị Nguyên, Như Nhi cùng Tiểu Khải đang vui vẻ tán dốc cùng nhau liền bị dọa cho hoảng hồn, bọn họ là từ dưới chui lên hay từ trên rơi xuống, với lại nhìn cái vẻ mặt của “sư tử” cũng đủ hiểu, lại chọc cho phát tiết rồi, khó coi như vậy.
“Cậu...”
“Vương Khải, ngươi trông chừng bọn họ cho ta!”
“Vâng, hạ thần sẽ...”
“Nếu ta biết ai còn lẻo đẻo theo sau là ta sẽ chém ngươi ra thành tám khúc, các người cũng vậy!!! Nhớ kỹ đó!!!!!”
Sau khi thấm lời cảnh cáo của Y Ngọc, cả bọn đều đồng loạt ngồi im lặng nhìn nhau ngán ngẩm, xem ra đã lỡ chọc cho sư tử sổng chuồng rồi. Tuấn Khải giật giật khóe môi, Y Ngọc hôm nay chính xác là bị cái gì nhập rồi, ngày càng hung dữ. Quỳnh Như nhăn mày nhìn vào khoảng không, Y Thanh ơi, mau về hốt chị sư tử này vào chuồng dùm cái, để kiểu này khổ quá. Y Ngọc hiện tại đang ở chốn lạ hắt xì một cái, xoa xoa mũi rồi đọc một loại thần chú gì đó, không lâu sau cả người cô đều bị một luồng khói đen bao vây lấy, biến mất hút!
5 phút... 10 phút... rồi lại 15 phút. Y Ngọc đùng một cái đã xuất hiện kế bên một lỗ hổng vừa đủ để bản thân chui vào, cô mở mắt ra nhìn xung quanh rồi lại ngước mặt lên trời, cảm thán một câu, bầu trời có màu đỏ, mới lạ thật. Y Ngọc chớp chớp mi hai cái, thế là sau bao năm không sử dụng loại thần chú này mà cô vẫn còn nhớ và an toàn đến nơi, quá tuyệt vời. Cô mỉm cười tự khen bản thân rồi sải bước đi, đặt chân xuống nền đất được sáu bảy lần thì dừng lại, trước mặt là một đám canh gác bặm trợn nhìn cô, đây chắc là lính tuần tra đây mà, nhưng bọn họ tiếp khách bằng cách chĩa vũ khí vào đối phương hay sao?
“Ngươi là ai? Sao dám đặt chân đến Ám Vân?”_ Một tên ma cà rồng chĩa vũ khí vào cô, bặm trợn hỏi
“Đông Phương Y Ngọc, công chúa tộc quỷ Ma Sát.”
“Công chúa Đông Phương???? Là ai?”
“Đông Phương Y Ngọc!!!”
“Đông Phương??? Y Ngọc??? Chưa từng nghe qua. Nói thật mau, ngươi....”
“Ngươi ngươi con khỉ khô, mau gọi cấp trên ra đây nói chuyện. Chết, hình như dùng lộn từ rồi...”
“Cô là ai? Dám làm loạn nơi này?”_ Vị công tước già trước kia từng cùng với Y Thanh đi hiến tặng “cống phẩm” cho Ma Sát hùng dũng bước ra, trừng mắt nhìn cô
“Ta là công chúa tộc quỷ vương quốc Ma Sát.”
Y Ngọc thoắt một cái đã biến thành nguyên hình, khiến những tên cà rồng trước mặt một phen hoảng hốt, nhưng chỉ có điều bọn chúng hầu hết đều chưa từng tiếp xúc qua quỷ nên chỉ ngạc nhiên vì sự thay đổi, không có bất cứ ai chịu hạ vũ khí nãy giờ vẫn nhọn hoắc hướng Y Ngọc mà chĩa xuống. Chỉ có viên công tước già cẩn thận nheo nheo cặp mắt, chỉnh lại kính lão nhìn thật rõ mới nhận ra căn bản là Y Ngọc trên cổ có dấu ấn, đúng là người trong tộc quỷ liền phất tay bảo bọn lính hạ vũ khí xuống, thất lễ, quả thật là đã thất lễ với người này rồi.
“Ta đến đây vì muốn cầu cứu các ngươi một chuyện. Nữ hoàng của các người đã bị bọn Darkiin bắt giữ, một là ngươi cùng ta đi cứu, hai là ta cùng ngươi đi cứu. Chọn đi.”
Vị công tước đó cùng đám gác cửa nhíu mày nhìn cô như vật thể lạ, hai cái điều kiện đó có khác nhau cái gì? Nhưng Nữ hoàng bị Darkiin bắt là ý gì? Người như Nữ hoàng dễ bị bắt thế sao? Điều này muốn bọn chúng tin, cũng có vẻ hơn bị khó.
“Người nói Nữ hoàng bị bắt?”
Cô gật đầu, kể hết mọi việc cho ông nghe một cách dễ hiểu vắn tắt nhất có thể. Bọn họ sau khi nghe xong mặt ai cũng như nhọ nồi, dùng thủ đoạn bỉ ổi đó bắt cóc Nữ hoàng của bọn họ, không thể tha thứ.
“Tôi sẽ triệu tập binh lính, mọi thứ sẽ nghe theo chỉ thị của Công chúa.”_ Vị công tước già nếp nhăn trên mặt đã thêm một lớp dày_ “Nhưng, chúng ta....”
“Ta sẽ nói sau, ông có thể tạm thời chuyển quyền điều hành binh lính cho ta được không?”
“Được, chỉ cần có thể đem Nữ hoàng về, người cũng đã rời xa Vương quốc quá lâu”
“Được rồi, cảm ơn ông. Tạm biệt!”
Y Ngọc nói xong câu cuối rồi lại dùng thuật dịch chuyển về lại Vương quốc..
[…]
Vương Nguyên cùng anh chị em bạn dì ngồi tám với nhau suốt cả buổi, trên bàn cũng đã có mấy dĩa thức ăn đã hết, nguồn gốc sự việc đều do Nguyên Nhi, người ăn cũng là cậu ta, người nói nhiều nhất cũng là cậu ta, người đưa ra ý kiến bảo Y Ngọc đến Ám Vân cũng là cậu ta, vậy mà một câu tốt đẹp nhắc đến cô cũng không có, toàn những lời nói cô là chằn tinh, sư tử, còn dám nói nếu anh có phép thuật phi thường, nhất định sẽ biến cô thành quái vật hành tinh lạ và đem tống vào thùng phóng thẳng xuống biển sâu. Vương Nguyên nhất thời nói quá nhiều, đùa quá trớn mà phát ngôn ra những câu không nên nói, cũng chẳng để ý có người đứng sau lưng mình từ nãy đến giờ, mọi câu nói của anh đều được người đó nghe rất kĩ, tiêu hóa rất nhanh, hai tay cũng nhanh chóng thành quyền khiến cho những người xung quanh xanh mặt, mặc dù là thế nhưng Nguyên Nhi vẫn cứ như không, vui cười hớn hở, chẳng lẽ ăn nhiều quá lậm rồi chăng??
“Đông Phương Y Ngọc thật sự rất hung dữ? Như chằn tinh, sư tử, quái vật hành tinh?”
“Đúng a. Cô ấy đúng là con người dữ nhất tôi từng thấy. Vừa xấu tính, hay dành đồ ăn với tôi, dữ dằn, lại hay nổi điên, được mỗi cái là xinh đẹp, con gái của Quỷ Vương thôi, chứ còn lại, bỏ bỏ bỏ. Chả biết sao mà Đại Ca nhà này lại thích cô ấy được, thật đau lòng.”
“Đừng nói nữa Nhị Nguyên, sắp chết đến nơi rồi.”_ Thiên Tỉ nháy nháy mắt, cố gắng dùng tay bịt miệng cậu lại nhưng bất thành
“Vương Nguyên, anh.... đừng nói nữa”
“Đừng đừng cái gì, em làm sao thế? Anh nói đâu sai, cô ấy…”
“Cô ấy làm sao?”
Y Ngọc không để cậu nói hết câu, không hề kiêng nể gì mà túm lấy tai cậu thô bạo, xách như xách tai thỏ, gương mặt tức giận vô cùng. Vương Nguyên nhác thấy cô, sợ hãi tột độ, giọng nói hùng hổ lúc nãy cũng biến thành giọng thỏ, trở nên lắp ba lắp bắp.
“Con người cậu thật sự tôi muốn ném đi cho cá sấu ăn. Tôi đến Ám Vân tìm người giúp, còn Vương Nguyên cậu ở đây nói xấu tôi, ăn cả đống như này. Thế nào, tôi chỉ được cái mã thôi chứ gì? Cậu đau lòng giùm cho anh mình chứ gì? Vậy nói cho cậu biết, lúc nãy tôi đi ngang qua hồ đen, con cá sấu mà Vương Khải nuôi đang rất đói bụng, vừa hay đã có thức ăn cho nó. Chuyện này đối với tôi thật sự rất vui."
“Không không không không… Y Ngọc…...”
Vương Nguyên cuống quýt quơ tay quơ vuốt, cầu xin Y Ngọc tha thứ, ánh mắt cũng sũng nước. Y Ngọc tạm thời không chấp nhất người như cậu ta, liếc thêm một cái cháy da rồi bỗng dưng thở dài, thả tai của Nguyên Nhi ra rồi ngồi bẹp xuống đất, tiếp tục thở dài, sắc mặt cũng trở nên kém hơn.
“Cậu làm sao vậy?”_ Như Nhi ngồi cạnh sắc mặt trở nên lo lắng bội phần
“Tớ khô..à không sao. À đúng rồi, lúc nãy đã tìm được một đám binh lính để tiếp viện, rất rất nhiều đấy, tớ nghĩ chắc sẽ có cơ hội thắng.”
Thiên Tỉ vừa nghe xong liền đứng dậy đi nhanh lại chỗ của cô, vô tình vướng phải ghế của Vương Nguyên, dùng mặt tiếp xúc với đất lạnh giá. Cả bốn người bọn họ tròn xoe mắt nhìn đống thịt nhão dưới đất kia..không ngờ Thiên Tổng cũng có ngày này. Haha, cũng may là không có điện thoại, chứ nếu không thì Thiên Tổng lại tốn tiền bịt miệng nữa rồi.
“Cục bông nhà cậu yên tâm, sẽ cứu được Y Thanh thôi. Mọi người chuẩn bị hết đi, tối nay chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch của Vương Nguyên. Hẹn tại hồ đen.”
Thiên Tỉ gật đầu, xoa xoa mặt ngồi dậy. Ây da, cái mặt đẹp trai của cậu mém tí nữa là hư mất rồi!
"Có thể hẹn nơi khác được không?"_ Nhị Nguyên vừa nghe đến hồ đen đã tái mét, nhanh chóng hỏi
Cô chỉ vừa mới xoay người nhìn một cái thôi mà Vương Nguyên đã một chân nhảy sang núp sau lưng Thiên Tỉ, cậu thề với trời cao chắc chắn sẽ không dại gì đụng vô Y Ngọc nữa đâu.
[…]
Y Ngọc và Như Nhi đã đến điểm hẹn từ lâu, sau lưng bọn họ cũng đã có một binh đoàn ma cà rồng và một binh đoàn quỷ hùng hổ, nếu nhìn từ trên xuống chắc chắn sẽ tưởng chính là đội quân xác ướp Ai Cập, thật sự rất rất nhiều, nhưng bên cạnh đó còn có một món quà khác dành cho bọn thợ săn chết tiệt kia, để xem chúng dùng chiêu gì để đánh bại đám quái thú kia đây.
“Ái chà chà, đến đúng giờ nhỉ.”_ Nguyên Nhi cười tươi rói đi lại chỗ hai người họ
“Ngồi đây nửa tiếng rồi.”
Như Nhi không thương tình gì mà phang lại cho một câu khiến cậu quê một cục. Tuấn Khải, Thiên Tỉ cùng Tiểu Khải đều có mặt sau đó, nhìn gương mặt của người con trai trước mặt không khỏi phì cười, thật là trẻ con. Y Ngọc trừng mắt cho bọn họ mỗi người một cái, xoay người thì thầm với Vương Khải một vài câu rồi lui về đứng bên cạnh Như Nhi. Ngay sau đó Vương Khải thi triển pháp thuật tìm nơi ẩn náu của Darkiin, hình ảnh mọi người nhìn thấy là một khu rừng và…hết.
“Tại sao không có ai hết?”
“Tôi nghĩ bọn họ dùng thuật ẩn thân hoặc thuật phủ.”
“Thuật phủ???”
“Đó một loại pháp thuật rất khó sử dụng, nhưng nếu sử dụng được thì rất có lợi. Thuật phủ là một loại pháp thuật có thể chiến mọi thứ thành vô hình, giống như cung điện này, tôi có thể làm cho nó vô hình nhưng vẫn có thể chạm được. Theo như tôi thấy, chắc chắn bọn chúng ẩn náu trong hang động”
“Vậy chúng ta phải chia nhau ra tìm cái hang động đó.”
“Như vậy đi, Thiên Tỉ, Tuấn Khải và Y Ngọc một phe. Tớ, Tiểu Khải và Như Nhi một phe. Oke?”_ Vương Nguyên đưa ra đề nghị.
“Đi thôi.”