Y Thanh bật dậy, lấy tay ôm đầu. Ngày hôm nay cứ mỗi lần nhắm mắt, gương mặt phóng đại Thiên Tỉ lúc đó lại hiện về trong tâm trí khiến cô không tài nào yên giấc. Tất cả, rõ mồn một, cả cái lúc hắn “hôn” cô, nhìn cô mỉm cười, vuốt nhẹ lấy gò má cô, cô không quên được một tình tiết nào dù nhỏ. Nó khiến cô khó chịu nhưng cũng đôi khi lại thấy thích thú. vô thức chạm nhẹ lên môi, Y Thanh mỉm cười ôn nhu.
“Y Thanh, cậu tỉnh rồi sao?”_ Quỳnh Như và Y Ngọc lo lắng nắm lấy đôi tay đã lạnh từ lâu của Y Thanh.
Y Thanh nằm dài ra đó, sức lực mở miệng để trả lời bọn họ cũng không có. Thở dài. Y Thanh, từ khi nào mày biến thành một đứa vô dụng như thế này? Bây giờ, trả lời cũng không thể làm được, mày nên tồn tại ở đây hay sao? Tại sao không thể biến mất đi?? Một Y Thanh cao cao tại thượng thường ngày lại không thể tự bảo vệ chính mình, hiện giờ lại còn đang mang một trọng trách là gánh vác thêm cả một Vương quốc hùng mạnh, làm sao có thể?
“Y Thanh, cậu bị làm sao?”_ Như Nhi lo lắng nhìn vẻ mặt bất ổn của Y Thanh.
Y Thanh chầm chậm lắc đầu, cả cơ thể run lên một chập, khóe miệng cũng trào ra một ít máu. Rõ ràng là một chưởng khi nãy của Na Na hoàn toàn đả thương được cô, lục phũ ngũ tạng bây giờ cứ như là đảo trộn vị trí, hết sức khó chịu. Như Nhi thất kinh nhìn máu tuôn ra trên khóe môi không còn màu sắc của Y Thanh, trong lòng run lên. Rốt cuộc là ai đã làm Y Thanh ra nông nỗi này?? Khi nãy khi nữ quan đó đến báo với Quỷ vương, tình hình Y Thanh cũng đã đỡ hơn, bây giờ đột nhiên lại xuống sắc?
“Y Thanh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”_ Y Ngọc ngồi ghế đối diện, trầm mặc nhìn.
Y Thanh lau máu trên khóe miệng, ngồi tịnh tâm, dựa người mệt mỏi vào tường, đưa ánh mắt đỏ u ám nhìn về khoảng không vô định. Thật sự bây giờ cô không còn đủ sức lực để mở miệng nói chuyện, bản thân cũng không muốn tiết lộ gì nhiều đến chuyện đó, mọi chuyện kì bí như thế, tốt nhất không nên dây vào Y Ngọc và Quỳnh Như, là chuyện của cô, tự thân cô sẽ giải quyết gọn gàng.
“Được, cậu không muốn nói thì thôi vậy”_ Y Ngọc thở dài, xoay lưng bước đi.
“Tịnh dưỡng cho tốt, bọn tớ đi đây”_ Quỳnh Như mỉm cười với Thanh Thanh, sau đó cũng lon ton đi ra khỏi phòng, nhưng đi được hai ba bước chân thì đột nhiên quay lại _ “Cậu yên tâm, khi cậu khỏe, tớ nhất định tra khảo khi nào cậu chịu khai ra mới thôi”
“Tớ đi nấu đồ ăn, tí nữa khỏe lại thì cậu sẽ biết tay”_ Tiếng của Y Ngọc chầm chậm bay vào.
Y Thanh nấc cục, cô thật sự là bây giờ khóc không ra nước mắt. Một Dịch Dương Thiên Tỉ làm cô đau dạ dày, một Quỳnh Như khiến dạ dày cô đau, lại thêm một Y Ngọc làm hệ tiêu hóa rất muốn đình công, cô thật sự là bây giờ ăn không vô.Mi tâm Y Thanh giật giật mấy cái, sắc mặt cũng bị biến cho đen thui. Cái này là đang dọa người hay sao? Là đang uy hiếp cô hay sao? Trần Lâm Quỳnh Như, thật sự không thể chừa cho cô một đường sống hay sao?? Ai da, làm người bệnh cũng không thể thoát khỏi tay hai con mãnh thú này hay sao?? Số cô sao lại khổ đến mức này?
[…]
“Thiên Tỉ, không định đi thăm Y Thanh một chút sao?”
“Cô ấy đang bị thương, tốt nhất không nên làm phiền”_ Thiên Tỉ khinh bỉ nhìn Tuấn Khải, ánh mắt tựa như muốn hỏi anh rốt cuộc là có não hay không.
Tuấn Khải kinh hỉ nhìn ánh mắt của Thiên Thiên, trong lòng thắc mắc không biết hắn đang nghĩ cái gì mà nhìn anh với ánh mắt đầy thâm tình đó. Trong đầu Khải Khải chợt nhớ tới “đọc tâm thuật” khi nãy vừa được lĩnh giáo, liền muốn lôi ra thử, nhưng cuối cùng lại quên mất cách sử dụng.
“Vương Nguyên, đọc tâm thuật làm sao mà sử dụng?”_ Lão vương ngây ngô hỏi.
“Mới vừa học khi nãy, bây giờ lại không nhớ?”_ Vương Nguyên khinh bỉ nhìn Tuấn Khải, ánh mắt tựa như muốn hỏi rốt cuộc là lão già này có phải là não đang bị thoái hóa hay không.
Tuấn Khải một lần nữa chớp chớp mắt, trong lòng rối thành một đoàn. Hôm nay Nguyên Nhi và Thiên Thiên thật ra là đã bị gì mà lại lần lượt phóng điện cho anh? Chúng nó là đang hợp sức làm rối trí não anh hay sao?
“Vương Nguyên, em học được thuật gì rồi?”_ Tuấn Khải bắt đầu cảm thấy nhức đầu, liền chuyển đề tài.
“Nhiều hơn anh”
“Ý em là sao?”_ Khải Khải trừng lớn con mắt nhìn Nhị Nguyên.
“À, không có sao, ở đây khó thấy được sao, Tuấn Khải, anh thật ra là đang muốn ngắm sao?”_ Thiên Tỉ nãy giờ an tĩnh, chung qui là chỉ chờ thời cơ troll lão già một trận.
Tuấn Khải kích động tinh thần, biết mình không địch lại hai tiểu quỷ này nên an phận không nói nhiều nữa. Hai đứa này thật ra là từ khi nào đã học được các đào bẫy qui mô như thế? Nói chuyện với chúng nó một hồi, tóc anh còn muốn rụng thêm một lớp, bạc thêm một phần.
“Được rồi, em đi tìm thêm cao nhân, ngày mai chúng ta sẽ luyện tập”
Vương Nguyên đỉnh đạc xoay người bước đi, Thiên Tỉ và Tuấn Khải ngoan như cún con liền đi về phòng. Nguyên Nhi đi được một lúc liền biết là bản thân mình đã lạc đường, trong lòng thầm nguyền rủa bản thân mình một ngàn một trăm lẻ tám lần. Đợm bước đi thêm, hi vọng là sẽ gặp một tên quỷ sai nào đó đi tuần quanh đây, dùng chiêu uy hiếp bảo hắn ta dẫn về phòng. Cậu hứng chí với ý nghĩ đó, liền nhanh nhẹn di chuyển, ánh mắt không quên quan sát kĩ càng, cơ hồ một con đại bàng bay qua còn có thể bị bỏ sót. Nhưng chung qui lại, đại ngốc vẫn hoàn đại ngốc, Vương Nguyên đi một hồi vẫn tuyệt nhiên không tìm thấy một tên quỷ sai nào tuần tra, ngược lại càng ngày càng thấy không khí u ám. Cậu trong lòng đã sớm đổ mồ hôi, không phải là đã đi lạc đi? Đi thêm một chút nữa, Nguyên Nhi nhác thấy một khu vườn trồng đầy cây không lá, phía xa xa còn có một căn phòng nằm biệt lập hoàn toàn với cung điện. Trí tò mò của mèo con nổi lên, Nguyên Nhi mặt kệ trái tim thỏ con đang gào thét không muốn đi, liền tiêu sái chui qua từng bụi cây, dần tiến đến đó. Vương Nguyên đợi thêm một lúc, khi vạn vật đã đi vào sự thanh tịnh, các binh lính tuần tra cũng đã đi sang nơi khác canh gác, xung quanh một mực tĩnh lặng thì cậu mới dùng khinh thuật lẻn vào hậu viên phía sau cung điện. Không gian tĩnh mịch, cậu rảo bước nhẹ nhàng như một con mèo đang săn mồi, lúc bước đi cũng không quên cẩn thận quan sát xung quanh, lướt qua những dãy hành lang như bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện. Chớp một cái, Vương Nguyên đảo mắt quan sát xung quanh một lần nữa rồi thoắt cái đã đến trước cửa phòng. Khi vừa mới lách người vào đó, mém tí nữa Nguyên Nhi đã bị hù cho hồn phi phách tán. Hàng nghìn hàng vạn cái lưỡi được buộc chỉ đen đang rủ xuống, chênh lệch không điều, chúng phủ kín toàn bộ nơi đây, nhìn thoại qua tựa như những thi thể nhỏ nhắn bị treo ngược. Ở đây, lưỡi kiểu gì cũng có, đủ kích thước, màu sắc cũng cực kì rực rỡ, có cái khô đến mức hóa đen tựa một đóa hoa héo rũ, lay lay theo gió, có cái vẫn còn đỏ thẫm tựa vừa mới rời khỏi cuống họng và khẽ rung theo những làn gió thổi vào dường như không cam lòng mà giãy giụa, muốn thoát khỏi cái vận mệnh khốn khiếp. Xa xa ở góc phòng còn có những thi thể vẫn còn mới, có vài cái đầu vừa bị chém đứt, thậm chí còn nhuộm đầy máu tươi, ánh mắt kinh hoàng trừng thẳng vào người cậu làm Vương Nguyên rụt đầu một cái. Cảnh tượng kia thật sự không phải là dành cho người yếu tim như cậu nha, hoàn toàn không thích hợp. Cậu toan xoay người đi khỏi nơi đây thì lại đụng phải một người đứng sau, hồn bay phách lạc, Nguyên Nguyên trợn tròn mắt nhìn kẻ không biết là người hay ma đó. Chiếc áo choàng đen rộng thùng thình như cánh dơi, phía trên chi chít hoa văn cổ quái cùng với một hình tam giác, hắn đeo một cái mặt nạ trông cực kì vô lại, ánh mắt lóe ra hung hãn. Răng môi Vương Nguyên lẫn lộn, va lập cập vào nhau. Rốt cuộc đây là cái chốn quái quỷ nào? Người trước mặt thật ra là nhân vật cấp cao nào ở đây mà nhìn hắn lại vô cùng biến thái như thế? Thật khiến cho người ta có cảm giác không an toàn aaaaa
“Ngươi là ai?”_ Nhị Nguyên hếch mặt lên, tự nhủ bản thân mình không được tỏ ra yếu đuối.
“Ta là ai, chuyện đó không quan trọng”
“Làm sao lại không? Ngươi là đang đi lạc hay sao? Có cần ta dẫn về hay không?”_ Nói đến câu cuối cùng, Nguyên Nhi thật sự vẫn không biết là mình đang nói hớ, bản thân rõ ràng là đang bị lạc không biết đường về mà vẫn còn hung hăng tỏ vẻ anh hùng muốn dẫn người ta về.
Người đó khẽ mỉm cười, Vương Nguyên nghĩ thế, vì cậu nghe được tiếng phun ra của nước bọt và cả là hai bả vai của hắn vẫn còn đang run lên mãnh liệt. Ai, cái thái độ này là đang giễu cợt cậu hay sao? Thật là mất lịch sự, đứng trước mặt người khác còn dám cười?!
“Ta đang nói sai cái gì sao? Tại sao ngươi lại cười?”_ Nguyên Nhi nổi điên, nhe nanh múa vuốt định tấn công hắc y nhân đó.
“Nào nào, chẳng phải ngươi đi lạc nên mới mò đến đây hay sao?”_ Hắc y nhân đó sớm đã biết ý đồ của Nhị Nguyên, vung tay một cái đã có thể đỡ được đòn mèo cào của cậu.
Cơn điên của Nguyên Nhi chạy dọc lên não. Cậu chính thức bị câu nói đó đánh cho hiện nguyên hình đại ngốc tử. Mặt của Vương Nguyên đỏ đỏ, nhưng là vì lẫn trong ánh nến vàng cam yếu ớt nên hắc y nhân vẫn còn chưa có nhận ra con tắc kè trước mặt đang làm trò.
“Ta không có lạc đường! Chỉ là không biết đường về thôi!”
“Ngươi nói cái quái gì đó? Thật không có logic”
“Cái gì?”_ Vương Nguyên trợn mắt, logic, rốt cuộc thì người này là người của thời đại nào???
“Không đôi co với ngươi nữa. Nói, ngươi thật ra là có quan hệ gì với Ma Sát?”
“Ma Sát? Ma Sát là cái quái gì? Ta chưa từng nghe qua”
Quỷ vương đang bàn chuyện với Y Ngọc và Quỳnh Như trong phòng đột nhiên hắc xì một trận.
“Là cái Vương Quốc mà ngươi đang ở đấy!!”
Vương Nguyên à lên một tiếng. Lại nhìn cái thái độ của hắc y nhân trước mặt, trong lòng kích động không thôi. Cái ánh mắt diễu cợt đó, là sao chứ? Bất quá là cậu chỉ mới đến đây có hai ngày, Quỷ vương còn chưa được biết tên, làm sao có thể biết được cái nơi cậu đang ở có lai lịch như thế nào. Hơn nữa, vốn tính cậu là vô lo vô nghĩ, có người muốn nói thì cậu sẽ lắng nghe, còn chuyện đi hỏi, cậu không dư thời gian.
“Hiểu rồi chứ? Ngươi là có quan hệ gì ở đây?”_ Hắc y nhân kia một tay kéo Vương Nguyên chạy ra khỏi phòng, thận trong nhét cậu vào một bụi cây nào đó rồi ung dung tra khảo.
“Ngươi đang làm gì ta? Ta chỉ là du khách, ta không có tội!!”_ Vương Nguyên bất ngờ bị quăng ra đây, nước mắt sớm đã ứ động trên mi mắt.
“Này này, ngươi đừng có mà khóc, ta ghét nữ nhi khóc, càng ghét nam nhi rơi lệ. Ngươi không được khóc, nếu không ta sẽ lột da ngươi may y phục”_ Hắc y nhân kia luống cuống lên.
“Ngươi tuyệt tình như thế, quăng ta một cái liền bay ra đây, đau muốn chết”
“Được rồi, lần sau có quăng ta cũng sẽ nhẹ tay”_ Hắc y nhân thở phào một cái_ “Câu hỏi của ta, còn chưa có câu trả lời của ngươi, nói!”
“Ta không phải nói rồi hay sao? Não ngươi bị lủng rồi à? Ta là du khách, là DU KHÁCH đó!!!”_ Vương Nguyên nổi điên hét lớn.
“Du khách là cái quái gì?”_ Hắc y nhân mắt lộ hung quang trừng thẳng Nguyên Nguyên, tay bịt mồm cậu, nhe nanh múa chi_ “Ngươi câm mồm lại cho ta, tin ta cắt lưỡi ngươi hay không?”
Trong đầu cậu hiện ra cái căn phòng toàn lưỡi là lưỡi khi nãy, nhịn không được rơi một giọt nước mắt ra, cậu không muốn mình biến thành người câm, càng không muốn lưỡi mình vì một lí do bá vơ này mà rời xa cậu. Được, không nói thì không nói, bây giờ, hắn ta có cạy họng cậu cũng kiên định không mở miệng nói một chữ nào nữa.
“Nước mắt của ngươi”_ Hắc y nhân giơ tay hứng trọn giọt nước mắt vừa rơi xuống của Vương Nguyên, trong lòng thập phần kinh ngạc
“Nước mắt của ta làm sao?”_ Vừa mới thề thốt, Nguyên Nhi đã nhanh chóng tự nuốt lời.
Hắc y nhân nhíu mày không trả lời. Nam nhân này rốt cuộc là có thân phận ra sao mà nước mắt có thể tinh khiết như thế này? Lại còn có vị mằn mặn, thật khác với nước mắt của đám nữ nhân suốt ngày quay quanh mình, thật sự rất khác.
“Ngươi là con người?”
“Ừ….”_ Vương Nguyên bất giác gật đầu, sau đó chợt nhớ ra liền xung khí la lối_ “Không, ta là quỷ, là một con quỷ a”
Hắc y nhân nhíu mày, không nói gì, tịnh tâm một hồi. Vương Nguyên thấp thỏm lo sợ, không biết là hắn có tin những điều mình nói hay không. Chợt, một chưởng, à không, là một cái gì đó bao trùm lấy toàn bộ ánh sáng xung quanh, tiếp đó là một loạt khí chui thẳng vào mũi cậu. Vương Nguyên mơ mơ màng màng cảm thấy mình dường như bị vác đi, trong lòng ai oán một hồi, đây là bị bắt cóc hay sao?
[…]
“Vương Nguyên”_ Thiên Tỉ cùng Tuấn Khải hét lớn.
Hai người bọn họ từ nãy đến giờ đang đi tìm Nguyên Nhi, thật là là cái đầu heo này làm gì mà tận một thời gian dài vẫn chưa lếch xác về phòng? Cao nhân không phải là chạy vào trong điện đã có thể tìm thấy hay sao? Quỳnh Như và Y Ngọc nói là không thấy. Vậy rốt cuộc đại ngốc này có thể chạy linh tinh đi đâu?
“Khải Ca, Nguyên ca, anh ấy….”_ Quỳnh Như thấp thỏm sợ hãy, trong lòng dấy lên dự cảm không lành.
“Chỉ là đi lanh quanh đây thôi, có lẽ bị lạc đường, tìm một lát là sẽ ra”
“Anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không, tên đại ngốc ấy chắc sẽ….”
“CÓ THÍCH KHÁCH….”_ Một tiếng hét lớn cắt ngang câu nói của Tuấn Khải, Bổ sung ngay sau đó là một loạt tiếng hét lớn._ “CÓ THÍCH
KHÁCH, MAU BẮT HẮN LẠI”
“Chúng ta đến đó xem sao”_ Tuấn Khải ôn nhu nói, ánh mắt sắc lạnh.
Y Ngọc, Quỳnh Như, Tuấn Khải, Thiên Tỉ đồng loạt phi thân đến bên đống lộn xộn đó. Đập vào mắt trước tiên chính là hình ảnh của một người có chiếc áo choàng đen rộng thùng thình như cánh dơi, phía trên chi chít hoa văn cổ quái cùng với một hình tam giác, lúc hắn quay lại thì trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ trông cực kì vô lại, ánh mắt lóe ra hung hãn, trên vai còn vác thêm một bao tải. Bốn người bọn họ run rẩy, không phải là Nguyên Nguyên đã bị bắt vào đó rồi chứ? Nhìn bọn họ nhìn chăm chăm cái người đó như vậy, ít nhiều trong lòng Như Nhi đã hiểu rõ họ đang nghĩ gì. Quỳnh Như tin vào cái dự cảm không lành trước đó, tin chắc là cái bao kia là đang đựng Vương Nguyên, tin hắc y nhân kia là muốn bắt Vương Nguyên đi liền không nói đạo lý bay tới trước mặt hắn, dùng mộc thuật định biến tên này thành khúc gỗ nhưng nào ngờ khả năng của hắn lại cao đến như vậy, một chưởng liền đả thương được bả vai phải của cô, đẩy Như Nhi ngã sang một bên, lấy thế biến mất sau màn đêm.
“Như Như, cậu bị thương rồi?”_ Y Ngọc nhanh chóng đỡ được Quỳnh Như đang mất sức mà ngã xuống.
“Không sao, Vương Nguyên đang ở trong tay tên đó”_ Khóe miệng Như Nhi phọt ra một nhúm máu tươi.
Thiên Tỉ đứng phía sau nghi hoặc nhìn thể trạng của Như Nhi, cách đả thương người khác, cách bị thương cũng giống như Y Thanh. Nhíu mày, Thiên Tỉ dùng mâu quang sắc bén lia vào khoảng không vắng lặng phía trước. Chẳng lẽ chuyện này thật ra là có chủ đích?
“Đi, trước hết ta nên đưa Như Nhi về”_ Tuấn Khải cúi người xuống, vỗ vỗ vai Y Ngọc.
“Như Nhi? Nghe gọi xem ra có vẻ rất thân mật?”_ Y Ngọc nhíu mày, trước mắt căn bản là bị một bình dấm chua ụp thẳng vào mặt.
“Ấy, không có, em ấy nhỏ tuổi hơn, gọi như thế thì được rồi”
“Tùy anh”_ Y Ngọc mặt xám mày tro, trực tiếp xoay ngược người ôm Quỳnh Như cùng biến mất.
Tuấn Khải và Thiên Tỉ nhìn dáo dát, thấy dám quỷ sai xung quanh nhìn họ với ánh mắt kì dị liền rùng mình một phát, không ai hẹn ai mà cùng nhất chân chạy thẳng một mạch về cung điện.
[…]
“Công chúa, vị này bị làm sao?”_ Vị nữ quan xinh đẹp lần trước đứng ra đỡ Quỳnh Như nhẹ nhàng từ tay của Y Ngọc, thận trọng xem xét miệng vết thương.
“Khi nãy bị thích khách tặng cho một chưởng. Ngươi xem thương thế thế nào rồi?”
Vị nữ quan kia cẩn thận làm theo lời của Y Ngọc, lật một tấm áo bên vai phải ra xem xét miệng vết thương, chợt há hốc mồm kinh ngạc, mắt to cũng trở nên rất to.
“Có chuyện gì?!”
“Công chúa, vết thương này rất giống với kiểu vết thương của Nữ hoàng Ám Vân”
“Ngươi chắc chứ?”_Ngọc Nhi nghi hoặc trả lời.
“Chắc, chính ta là người chữa trị cho Nữ hoàng, người làm sao có thể không tin tưởng ta? Dù gì đi nữa, ta cũng là một vị quỷ y ở đây”
Y Ngọc nhíu mày. Giống sao?