Y Thanh ngồi trong phòng chính xác từ nãy đến giờ cũng được tầm nửa tiếng nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy Quỷ vương tới. Trong lòng cô chiếm một mảng lo sợ, không biết là đã xảy ra chuyện gì? Gọi cô tới, bảo một chút, sau đó hoàn toàn không thấy được bóng dáng. Thật sự, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Y Thanh bực bội, người đã sớm rời khỏi ghế, định dùng thuật phá giải kết giới chắn ngay cửa nhưng sức lực vẫn còn chưa có tinh thông, muốn phá bỏ kết giới thật sự là một chuyện ngoài sức, không thể làm được. Thanh Nhi bất lực chạy lại chỗ ghế ngồi khi nãy, tiếp tục chờ.Chợt có một chấn động từ kết giới dội vào, Y Thanh bị làm cho giật mình mém tí nữa là nhảy dựng lên. Quay mặt ra đằng sau nhìn thì thấy Y Ngọc đứng trước kết giới đã bị phá bỏ, sắc mặt thực kém, không có lấy nửa điểm gọi là sinh khí như ngày thường. Y Thanh nhíu mày, chuyện gì đã xảy ra?
“Y Ngọc, làm gì ở đây?”
“Y Thanh, là Quỷ vương kêu tớ tới, thật không biết là đang xảy ra chuyện gì”_ Y Ngọc nhún vai lắc đầu, nghiêng người bước qua kết giới đi vào trong, bản thân cũng sử dụng thuật để tìm ra chỗ ngồi của Y Thanh.
“Vương Khải phá kết giới?”_ Y Thanh nghi hoặc dùng tai và mũi cảm nhận xung quanh, đề phòng.
“Không, là mở, không phá”
Y Thanh nhíu mày, từ trong ánh mắt lóe lên một tia xảo quyệt. Vương Khải quả là không phải một hạng người dễ đối phó, một cái kết giới chắc chắn như thế mà vẫn có thể mở được, thật là tài. Sau này về Vương quốc cũng phải học thêm nhiều một tí, may ra sau này còn có thể đối phó với hắn. Mà, cận thần là đã nguy hiểm và cao tay đến mức này, Quỷ vương thì còn có thể mạnh đến mức nào nữa?
“Y Thanh, chuyện gì đang xảy ra? Tớ ở trong phòng cũng bị gọi tới đây, không nói không rằng gì hết, thật là dễ khiến tớ trở nên bực mình”
Y Thanh im lặng không nói, ánh mắt ma cà rồng nguyên thủy sớm đã hiện lên, mâu quang sắc bén quét về phía kết giới, nhìn thẳng vào một vật thể lạ vừa xuất hiện ở đó. Cô không thấy được hết ngoại hình cũng như gương mặt, nhưng âm khí thì hoàn toàn có thể cảm nhận được.
“Quỷ vương đã tới~”_ Y Ngọc reo lên vui mừng sau khi cảm nhận được ma khí quen thuộc, bản thân cô cũng không nhận ra là mình đã sớm có nhiều năng lực đặc biệt như thế, tiềm thức cũng nhanh chóng được đánh thức. Thật sự chỉ là mới xuyên qua đây một ngày, sao có thể nhanh chóng học được phép thuật lẫn nhận dạng được người thân?
Quỷ vương sau khi nhẹ nhàng mở kết giới liền tiêu sái bước từng bước vào bên trong, tay cũng dùng một chút thuật làm cho cả căn phòng có được một tí ánh sáng. Y Ngọc mỉm cười nhu mì nhìn theo, Quỷ vương cũng thật sự là quá tài giỏi đi~
“Gọi con tới thật ra là có chuyện gì?”
“Có một số chuyện cần bàn, đặc biệt là thân phận của con”
Y Ngọc và Y Thanh bị câu nói dọa đến sắc mặt trắng bệch. Thân phận? Quỷ vương đã biết Y Thanh thật ra không phải thân phận này?
“Thân phận? Của Y Thanh á?”_Y Ngọc trợn mắt lên.
“Đừng xem thường ta như thế, Quỷ vương không phải là một chức vị mà bọn quỷ bình thường có thể đặt chân đến. Ta đã ngồi trên chức Quỷ vương thì ắc đã có năng lực đặc biệt, đừng xem thường ta”
“Vậy, người có giết chúng con không?”_ Y Ngọc run rẩy, chỉ sợ bước vào đây rồi không còn toàn mạng trở ra. Cô vẫn còn rất yêu cuộc sống a~
“Nữ hoàng chính là chết trước mặt chúng ta, cho nên khi gặp Y Thanh, ta đã biết trước những chuyện này, ta không trách các con giả thân phận.”_ Quỷ vương mỉm cười trìu mến nhìn Y Ngọc thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay qua Y Thanh _ “Ta là người xác định Nữ hoàng Ám Vân đã quyên sinh, con làm sao có thể xuất hiện ở đây?”
Y Thanh chầm chậm lắc đầu, sắc mặt càng trở nên không ổn.
“Quỷ vương, cô ấy là bạn của con, Người xin hãy nương tay”_ Y Ngọc biến sắc, vội hét lớn.
“Chỉ là tò mò muốn biết thôi. Con xem, con chỉ mới qua đây chưa được hoàn một ngày mà đã có nhiều quyền năng như thế, ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó ta mới nhớ ra con là công chúa, không có quyền năng cũng hơi... Còn Y Thanh, đến giờ vẫn chỉ sử dụng được một chút thuật nhỏ, tính tình lại cởi mở như thế, Ám Vân sẽ không có nguy hiểm hay sao?”
Y Thanh thoáng giật mình. Cởi mở? Cô là con người cởi mở hay sao? Đúng thật là từ khi xuyên qua đây thì cô cũng thật là khác trước, như thế thì có sao? Còn nữa, cô không phải là người vốn sống ở đây, quyền năng làm sao có thể nói có một cái là có hết tất cả. Chuyện của Y Ngọc thì cô không biết, còn bản thân mình thì cô biết rõ, chuyện đó rõ ràng không thể xảy ra. Y Thanh cau mày nhìn Quỷ vương, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Quỷ vương cũng đang nhìn mình liền rút ánh mắt lại. Rõ ràng là cái ánh mắt của Quỷ vương cũng như ánh mắt của mình lúc trước, làm sao có thể bây giờ chính mình lại cảm thấy sợ hãi? Mọi chuyện thật ra là đang diễn ra theo cái chiều hướng như thế nào vậy?
“Vẫn còn nhớ con là con của Người đấy Quỷ vương tối cao.”_ Y Ngọc trề môi, lầm bầm, cô quay sang nhìn Y Thanh ngồi im một góc, trong lòng lại sợ vì câu nói đó của Quỷ vương mà Y Thanh lại trở lại con người trước kia. Rất khó khăn để làm Y Thanh có được cảm xúc như hiện nay, cô sợ, cô sợ là bản thân mình lại không thể nào biến Y Thanh một lần nữa có cảm xúc. Y Ngọc cắn cắn môi dưới, ngước lên nhìn Quỷ vương, ánh mắt lộ ra rõ vẻ sợ sệch. Chuyến đi này, lành ít dữ nhiều.
“Y Ngọc, con làm sao lại nhìn ta như thế?”
“Ba… Y Thanh là do con, cậu ấy không thể nào cứ lạnh lùng mãi được. Người thấy con đấy, tuổi trẻ vốn là phải hoạt bát, không thể nào lại bị chìm trong bó buộc”
“Ta không trách hai đứa, Y Ngọc, ta biết, tuổi trẻ của ta cũng có vui vẻ. Nhưng bây giờ con chính là mang một trọng trách quá lớn khi còn trẻ, tuyệt đối không thể lơ là, con hiểu chứ? Huống hồ chi con bị thất lạc đến tận giờ này mới về, ta càng thắc mắc sao con lại có thể nhớ đến đường về đây khi mải mê chơi suốt mấy năm trời chứ.”
“Vâng, con hiểu rồi, mải mê chơi quên đường về, con không thuộc loại đó.”
“Tốt, sau này ta sẽ tự tay luyện con và Y Thanh phép thuật, đừng lo. Còn nữa, ta có một chuyện hệ trọng cần nói, hi vọng hai con sẽ chú ý lắng nghe”
Y Ngọc giật mình. Còn chuyện hệ trọng gì lại khiến cho sắc mặt của Quỷ vương có thể biến đổi nhanh chóng như thế? Không phải là chỉ có chuyện thân phận của cô và Y Thanh thôi sao?
“Chuyện gì thế ạ?”
“Các con có lẽ không biết, ta đành nói vậy. Ám Vân và Ma Sát vốn là hai Vương quốc có gắn kết chặt chẽ với nhau từ nghìn năm trước, quan hệ cũng cực kì tốt, các con biết chứ?”
Y Ngọc gật đầu, Y Thanh ngồi đó không có bất cứ cử chỉ nào, chỉ lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện của hai cha con bọn họ, trí não cố gắng tiếp thu.
“Và, chuyện cũng là do mối quan hệ gắn bó đó mà phát sinh”_ Quỷ vương gõ gõ tay lên bàn, ánh mắt sắc bén liếc ra cửa của kết giới.
“Có người khác xen vào ạ?”
“Con quả thật thông minh, Y Ngọc. Có một vương quốc phản động luôn luôn muốn nhúng tay vào chuyện này, Darkiin, trước nay ta chưa từng tiếp xúc, nay lại nghe được chuyện là họ đang có kế hoạch tấn công vào Ám Vân, là chuyện cực kì cơ mật nên ta chỉ nói riêng”
Y Thanh giật mình một cái, là có người… à, là có một Vương quốc đang muốn tấn công Ám Vân? Đùa hay sao? Cô chỉ mới tiếp quản được có một hai ngày, nay lại có biến, làm sao cô có khả năng chống chọi lại được? Quỷ vương nói với cô chuyện này rốt cuộc là có chủ ý gì?
“Ngài là đang muốn nói tới cái gì?”
“Con thân là Nữ hoàng, giặc tới nhà không thể không đánh, bây giờ con về vương quốc tìm một vài thân cận về đây, ta giúp con luyện tập phép thuật”
“Nhưng, cái vương quốc Darkiin gì đó, rốt cuộc là có thân phận như thế nào ạ?”
“Là một tộc thợ săn có mặt rất lâu đời, vốn là khắc tinh của ma cà rồng và quỷ, biên giới cũng là nằm giữa hai Vương quốc của chúng ta, Y Ngọc, sau này di chuyển nhớ chú ý một chút”
Y Ngọc bậm môi gật đầu, trong tâm nói là bản thân sẽ không đi đâu ra khỏi đây.
“Nhưng, họ là có ý định gì ạ?”
“Ta không biết, chỉ có thể biết bọn họ là đang có kế hoạch triệt tiêu Ám Vân và bắt Nữ hoàng, Y Thanh, con cũng nên chú ý bản thân”
“Nếu không có chuyện gì, con đi trước”_Y Thanh lãm đạm mở miệng, sắc mặt ổn hơn khi nãy một tí.
“Cậu đi đâu?”
“Ám Vân”
“Để ta bảo Vương Khải chuẩn bị rồng, con chịu khó chờ một tí”
Y Thanh gật đầu, bật người ra khỏi ghế rồi nhanh chóng đi ra. Khi đụng kết giới một cái binh mới lùi ngược lại đằng sau, ôm mũi, nhăn nhó nhìn Quỷ vương.
“Haha, cậu không ngờ lại bất cẩn đến mức đụng mạnh như thế, tiếng có thể nghe rất rõ”_ Y Ngọc cười một trận sảng khoái, hôm nay quả thật là được cười Y Thanh rất nhiều lần~
“Con cũng nên học cách giải kết giới đi, có chuyện thì kết giới vô cùng quan trọng đấy”
Y Thanh bất mãn gật đầu, ánh mắt liếc Y Ngọc một cái rồi mới bước ra khỏi cái kết giới vừa được giải.
“Y Ngọc, ta còn có chuyện muốn hỏi con”
“Vâng, là chuyện gì ạ?”
“Con và nam nhân đó, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”_ Mi tâm Quỷ vương cũng đã nhăn lại thành một đoàn, dáng vẻ cực kì khó chịu.
Y Ngọc hơi khựng lại sau khi nghe câu nói này của Quỷ vương, Cô đưa ánh mắt tò mò, cố tìm một cái gì đó trong ánh mắt kiên định của Quỷ vương nhưng rồi lại thất bại, hoàn toàn không thể tìm được điều gì. Thở dài một cái, Y Ngọc cúi mặt xuống. Thật ra Quỷ vương là có ý gì? Chẳng lẽ người đã phát hiện ra Tuấn Khải chính là con người hay sao?
“Con yêu anh ấy”
Quỷ vương thoáng cau mày, bàn tay thon dài trên bàn cũng đã sớm nắm chặt lại. Nam nhân tên Vương Tuấn Khải đó thật sự ông nhìn không ra được nửa điểm tốt, nhan sắc thì cũng gọi là có, nhưng với làn da trắng mịn như sữa kia thì chắc không có hay đụng tay vào làm việc, như thế thì làm sao có thể bảo vệ cho Y Ngọc? Với lại, nhìn biểu hiện của khuôn mặt chắc cũng là một kẻ đào hoa, người như thế bảo ông làm sao có thể giao phó con gái của mình cho hắn? Mà, hắn không phải là chủng tộc nào ở đây, cũng thật là kì lạ.
“Ngọc Nhi, con còn có em gái..nuôi hay không?”
Y Ngọc thoáng giật mình, mém tí nữa là nhảy dựng lên. Cô hổm nay là đã quên bẵng đi Tiểu Ngọc, lúc bọn họ đi thì Tiểu Ngọc đã nằm ở kế bên khu rừng rồi, bây giờ tạm thời là có làm sao hay không chứ? Aida, em ấy cũng không biết là có bị Âu Dương Na Na túm qua đây hay không. Ngay cả tin tức nhỏ nhoi cũng không có, càng nghĩ tới càng khiến cô lo lắng.
“Có, là Tiểu Ngọc. Nhưng khi con đến đây, em ấy không có bên cạnh con”
“Nếu được, con hãy tìm cách đưa con bé tới đây”
“Để làm gì ạ? Em ấy không thích hợp cho chỗ này”_ Y Ngọc đã muốn nhảy dựng lên rồi.
“Nếu nó ở đó không ai chăm sóc, chỗ nào thích hợp hơn? Thôi, con hãy suy nghĩ đi, ta còn có chuyện phải giải quyết. Tốt nhất là con nên tìm Vương Khải bảo hắn dại pháp thuật, đừng có la cà với nam nhân đó nữa”
“Con, tại sao không được đi với anh ấy”_Y Ngọc thoáng đỏ mặt, là do cô đang tức giận a~
Quỷ vương không nói gì, ban cho Y Ngọc một ánh mắt sắc lạnh rồi bước ra khỏi phòng. Y Ngọc nhìn theo đó, ánh mắt cực kì khó hiểu. Rốt cuộc là chuyện gì sẽ xảy ra?
[....]
“Thiên Tỉ, cậu bị sao vậy?”_ Vương Nguyên ngồi khó chịu nhìn Thiên Tỉ, trông cậu ta cứ như chết rồi ấy.
Thiên Tỉ ngồi mơ mơ màng màng, tay vô thức chạm lên môi, mặt lại ửng đỏ thêm một lần nữa.
“Tuấn Khải, có phải hay không là Thiên Tỉ bị ấm não rồi?”
Tuấn Khải đang ngồi nghịch một cái đầu lâu cũng nhanh chóng bỏ món đồ chơi vừa mới tìm được xuống, lon ton chạy lại gần hai đứa em. Tuấn Khải liếc một cái liền bị ánh mắt cùng với sắc mặt của Thiên Tỉ làm cho giật mình, có chuyện gì hay sao?
“Thiên Tỉ, môi em bị gì?”
Thiên Tỉ vì câu nói đó mà giật mình một cái, hồn liền trở lại với xác. Cậu mỉm cười trấn an bọn họ rồi chạy đi nơi khác. Thiên Tỉ cậu thật sự sợ chỉ cần ngồi đó một tí là sẽ khai hết tất tần tật mọi chuyện.
“Ya, Thiên Tỉ à. Em rốt cuộc là bị làm sao thế?”
“Không, không sao”
Vương Nguyên nghi hoặc chạy lại bên cạnh của Thiên Tỉ, ánh mắt tò mò soi mói tất tần tật khuôn mặt ửng đỏ từ lâu của Thiên Tỉ, trong lòng cũng đầy nghi ngờ. Thiên Tỉ là từ nãy đến giờ chỉ chạm vào môi, chẳng lẽ…. ây dà, có thật không đây? Mặt liệt mà tình như vậy sao?
“Thiên Tỉ, cậu mới vừa hôn ai à?”_ Vương Nguyên kề sát tai của Thiên Thiên nói nhỏ, đi kèm theo là một gương mặt cực kì gian tà.
“Cái khỉ nhà cậu, chỉ giỏi suy nghĩ linh tinh”
“Làm sao lại phản ứng dữ dội như thế?”_ Vương Nguyên ngớ người _ “Y Thanh à?”
“Ya….cậu đi chết đi”_ Thiên Tỉ mặt đỏ lựng, há miệng một cái đã gậm tay của Vương Nguyên
[…]
Y Thanh đang chuẩn bị rồng để bay về vương quốc của mình, không hiểu sao lại hắt xì một trận, lại còn bị ngứa tai. Lắc đầu cho qua, Y Thanh nghĩ đây cũng chỉ là gió, nhưng xung quanh yên lặng như tờ. Ai, nghĩ đến chuyện này làm gì?
“Vương Khải, khi nào chúng ta đi”
“Ngay bây giờ, thưa nữ hoàng”_ Vương Khải chỉnh lại dây cương trên lưng rồng một cách ngay ngắn rồi mới cúi người xuống, lễ phép nói chuyện
Y Thanh ngước mặt lên trời, vuốt mũi khó chịu. Cô là vẫn không có quen cái cách nói chuyện lễ phép như thế này của bọn họ, thực sự không thoải mái. Sao lại không nói chuyện như bình thường, tại sao lại cứ nhất thiết vâng dạ thưa? Bọn họ cũng là hao calor hay sao? Thật phiền phức.
“Nữ hoàng, chuẩn bị xong”_ Viên công tước già nhanh nhẹn đi lên phía trước, đoàn tùy tùng cũng đi theo phía sau một cách nhanh chóng.
Y Thanh không phàn nàn gì nữa, họ muốn thì chiều họ một tí, cô cũng không có mất mác gì. Đoàn ma cà rồng nhanh chóng đi về phía trước, trên đường đi, không khí im lặng bao trùm tất cả. Y Thanh ngồi một mình trên con rồng đen to nhất, lâu lâu lại vô thức dịch chuyển tay về sau lưng, thở dài. Cô là đang nhớ nhung à? Cô lại phải đi nhớ cái tên mặt kiệt khó chịu ấy hay sao? Thật là ngộ. Ai, chắc cũng là do nguyên một ngày nay bị tên đó bám dính, bây giờ lại không có hắn lẽo đẽo đi theo nên vô thức nhớ, chắc là vậy. Aida, sau này cần phải điều chỉnh cảm xúc một tí, tình cảm như thế này làm sao mà chiến đấu. Di chuyển được thêm một khúc, cả đoàn lại bất ngờ bị chặn lại bởi một người con gái mặt áo choàng đen. Y Thanh nhíu mày, dùng ánh mắt cố gắng phân tích xem người con gái đó là ai, rốt cuộc là nhìn vẫn không có ra. Người con gái đó quơ tay ngang một cái, toàn bộ rồng dường như bị thôi miên, lũ lượt đáp xuống một bãi đất trống gần đó, mặc cho sự ngăn cản, bọn chúng vẫn không hề nghe lời.
“Có mục đích gì?”_ Y Thanh nhảy xuống khỏi con rồng đen, nhìn thẳng vào người “đen” trước mặt.
Người đó từ từ tháo áo choàng xuống, khuôn mặt bên trong hiện ra, Y Thanh bị dọa cho muốn nhảy dựng.
“Âu Dương Na Na?”
“Trí nhớ vẫn còn tốt, Nữ hoàng”_ NaNa cười nhếch mép, điệu bộ vô cùng gian manh.
“Cô đến đây làm gì?”
“Tôi đến là để bắt cô, như đã nói, tôi lần này sẽ dùng máu của cô để chế tạo ra huyết thanh”
“Trời hãy còn sáng, muốn bắt tôi, đợi tối mà nằm mơ”_ Y Thanh nhếch môi cười khẩy.
“Nằm mơ? Không đâu, tí nữa thôi”
Y Thanh nghiến chặt răng, nhìn thẳng vào ánh mắt tinh ranh của Âu Dương Na Na.