[TFBoys] The Secrect Of Life

Chương 30: Xuyên về triều đại mới




Buổi trưa hôm đó, Y Thanh sau khi tiễn Thiên Tỉ về phòng, lập tức xoay người vận khinh công phóng về ổ, chui vào chăn, trực tiếp ngủ một giấc. Sáng hôm nay, chưa có ngủ đủ liền bị dựng đầu dậy, hiện tại thì mắt cũng đã híp lại thành một đường chỉ mất rồi. Nằm kế bên cô chính là Quỳnh Như, kì lạ, rõ ràng là sáng đã thức, sao bây giờ lại chui vào chăn? Mà, nghe tiếng di động báo tin nhắn đều đều, não phẵng cũng có thể biết được Như Nhi chính là đang nhắn tin với ai. Quỳnh Như và Vương Nguyên, cái cặp đôi ướt át, sến súa đó, thật là biết cách làm người khác nổi hết da gà. Y Ngọc ngồi ôm bụng ở ngoài, chiến đấu với đống bài tập hè chưa có đụng vào. Lâu lâu lại liếc nhìn Như Nhi, rồi lại liếc nhìn điện thoại đang im ru của mình, thở dài một cái. Tuấn Khải, anh rốt cuộc là định ngủ cho đến khi nào cơ chứ??

Ọt...ẹt...

Hai mắt Y Ngọc vì tiếng động bất ngờ vang lên đó, liền ngay lập tức dán vào bụng Như Nhi, miệng há hốc không thể tin. Cái con người này không phải nhắn tin đến đói rồi chứ, chính xác là vừa ăn hai ba bịch snack bự rồi mà mới hai phút, nhanh như thế bụng đã biểu tỉnh đòi thêm đồ ăn hay sao? Như Nhi à, bao tử của cậu đã bị lủng, thức ăn chui vào một cái liền tràn ra ngoài rồi?

"Y Thanh, cậu xuống ăn với tớ không?"_ Như Nhi lay người Tiểu Thanh, chỉ là mong có thể nhận được một cái gật đầu thuận ý, như thế liền tốt.

Y Thanh trong chăn, bị người khác làm phiền ngay lập tức giở mảnh cũ ra, trực tiếp một cước sút cho Quỳnh Như bay từ trên giường xuống sàn nhà, tiếp tục ngủ. Quỳnh Như lần thứ hai trong tuần bị đạp như thế, liền bực tức, bay lên lần nữa kéo Y Thanh ra khỏi chăn. Y Ngọc giương mắt nhìn cảnh hai người kia lôi lôi kéo kéo, chính là đang trực tiếp không coi bản thân mình ra gì. Đây chính là đang bị bơ hay sao?

"Đang xem tớ là không khí hay sao?”_ Y Ngọc rốt cuộc cũng không chịu nổi, bực mình lên tiếng.

"Aiiii, xin lỗi. Cứ tưởng cậu còn trong toilet."_ Tiểu Như gãi đầu ngại ngùng quay sang cô gái đang ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế sofa, miệng không nở nổi nụ cười.

Y Ngọc thoắt cái đã biến thành mặt than. Toilet? Cô đâu có bị gì đâu mà nửa tiếng không thể rời khỏi toilet? Như Nhi, cậu đang muốn đề cập tới cái chuyện gì? Y Ngọc nhíu mày nhìn Tiểu Như, quên? Mình rõ là ngồi ở đây mà lại quên, ôi buồn cười chết người rồi.

“Vậy, cậu có đi không?”_ Quỳnh Như sà lại, dụi mặt vào người Y Ngọc.

"Không!!"_ Ngọc Nhi gầm lên, mắt cũng chứa toàn bộ sát khí, trông cực kì dọa người.

Tiểu Như nhất thời bị làm cho sợ, buông người Y Ngọc ra, liền vọt về giường quấn mền quanh người rồi hí hoáy với cái điện thoại. Y Ngọc không đi, cô phải tìm cách cho Y Ngọc đi! Bên phòng kia, Tuấn Khải cũng nhận được tin nhắn từ Tiểu Như, muốn anh giúp cô, cũng được, đòi thù lao sau vậy.

Ting~

Điện thoại Y Ngọc chợt sáng, là tin nhắn của Tuấn Khải. Y Ngọc mỉm cười, buông cây viết xuống, lây điện thoại. Nhìn nội dung tin nhắn, chẳng mấy chốc lại bị chọc cho tức giận lần nữa. Quỳnh Như cả gan dám nhờ vả tới Tuấn Khải hay sao? Được, coi như cho cậu thể diện lần này, lần sau, nằm mơ cũng không có!

"Đi! Đói bụng rồi."_ Y Ngọc một nước kéo Như Nhi ra khỏi cái mền đó, trực tiếp mở cửa phòng lôi xuống dưới lầu.

Trên đường đi, Quỳnh Như vẫn không quên việc mỉm cười thuần khiết với cái điện thoại, Y Ngọc đi cạnh bên, bản thân cũng không màn quan tâm tới. Y Ngọc vỗ vỗ trán, rốt cuộc con người này có coi cô là người hay không? Ngay cả việc đi cạnh như thế này, cũng không hề quan tâm. Rốt cuộc, suốt cả quãng đường, chính là đi cùng với nhau, nhưng tuyệt nhiên không ai nói với ai câu nào, không khí cũng vì thế mà trầm xuống vài phần. Chẳng mấy chốc, cửa hiệu ăn đã hiện ngay trước mặt, Y Ngọc liếc Quỳnh Như một cái, ngay sau đó dùng tốc độ thượng đẳng chạy vào trong, chọn cho mình một cái bàn, ngay tập tức gọi menu. Quỳnh Như đi sau, không hề để ý tới cửa kính, binh một cái, đầu lập tức va chạm mạnh với cửa. Cả quán ăn đều nhất loạt nhìn vào, Quỳnh Như ngại ngùng bỏ tọt điện thoại vào trong túi, hậm hực chạy lại chỗ Y Ngọc. Ánh mắt toàn bộ đều chứa hàn khí, Như Nhi giật phắt tờ menu trên tay Y ngọc, kêu toàn bộ đồ ăn ra. Y Ngọc căn bản là không them đếm xỉa, lấy một li nước ngồi nhâm nhi chờ cho thức ăn được đưa tới.

Nhìn một bàn đầy ấp thức ăn, Y Ngọc chợt giật mình một cái, hôm nay quả thật là đi có đem theo tiền hay không nhỉ? Nhìn bộ dạng của Y Ngọc, Quỳnh Như thở hắc ra một cái, trên bàn toàn bộ đều là món ăn rẻ tiền, cô đã rất cân nhắc trước khi gọi, làm sao có chuyện thiếu hụt được chứ? Y Ngọc, quả là yêu xong rồi thì não cũng bị teo luôn. Cả hai rốt cuộc cũng không quan tâm gì nữa, liền một phát diệt sạch thức ăn, người trong quán, cũng vì bị khí thế của họ dọa một chập xanh mặt.

"Y Ngọc, cậu nói xem bọn mình có phải rất may mắn hay không? Tụi mình chính là đã quen được người nổi tiếng, lại đẹp trai, tài giỏi, không quan tâm tụi mình là yêu quái, một mực sủng ái, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là rất tốt đúng không?”_ Như Nhi vừa nhai nhồm nhoàm miếng thịt vừa nói

Mặc kệ cho Như Nhi bên kia liên tục huyện thuyên quên trời đất, Y Ngọc căn bản không hề có quan tâm tới. Cô là nãy giờ chỉ có ăn, vốn dĩ những câu đó không lọt vào tai.

"Này, tớ đang nói chuyện với cậu đấy!!"_ Quỳnh Như sau khi nhận thức được bản thân mình bị bơ lần nữa, liền tức khí mà hét lên.

"Tập trung ăn đi."_ Y Ngọc nhàn nhạt phun ra một câu, tiếp tục nhai.

Tiểu Như chu môi phồng má bất mãn nhìn Y Ngọc, cô gái này hôm nay uống nhầm thuốc hay gì mà lạnh lùng, kiệm lời như thế, điên thật. Hay là ở gần Y Thanh một quãng thời gian dài liền bị lây hay sao? Chợt, một dáng người nhỏ bé quen thuộc đi ngang qua trước cửa, Y Ngọc thoáng nhìn lên, liền giật mình một cái. Làm sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?

"Tiểu Ngọc!!"

Ngọc Nhi gọi to, Tiểu Như cũng ngước mặt lên nhìn, cô bé đi đâu thế nhỉ? Rõ ràng là khi bọn họ ra khỏi phòng là còn nằm ngay ngắn ở giường bên cạnh mà ngủ, vậy mà thoắt cái đã xuất hiện ở ngay đây rồi? Gọi to như thế, khoảng cách gần như thế mà không nghe sao, nhìn Tiểu Ngọc như người mất hồn, Y Ngọc và Như Nhi cũng bị dọa, em ấy cứ như vậy mà đi một đường thẳng, ấy mà con đường đó dẫn vào rừng, em ấy vào rừng làm gì chứ?? Y Ngọc đứng phắt dậy, mau chóng chạy theo Tiểu Ngọc, Như Nhi nghệch mặt ra một phút rồi cũng mau chóng tính tiền đuổi theo họ. Nhìn đống thức ăn trên bàn chưa có món nào là được xử lí sạch sẽ, Như Nhi cực kì tiếc. Cô chạy lại bà chủ, nhờ họ đóng gói lại, tiện thể một chút nữa thì mang về phòng, dù gì đi nữa, cũng là tiền bạc, không thể phung phí. Vậy mà khi vừa làm xong, chạy ra bên ngoài đã không thấy bóng dáng của hai chị em họ nữa, thật là thần kì, tốc độ như thế cũng là quá nhanh đi. Quỳnh Như tặc lưỡi rồi đuổi theo họ, hi vọng có thể gặp được.

Y thanh ở trong phòng nhìn đồng hồ, họ cũng đã đi ăn được nửa tiếng, vẫn chưa có thấy về. Bọn họ là đang muốn xử lí toàn bộ thức ăn trong quán hay sao? Ngay cả cô ở trong phòng nhịn đói, cũng không nhớ tới? Được! Y Thanh nghiến răng, bật người ra khỏi giường, vô ý liếc ngang chỗ Tiểu Ngọc, chợt giật mình khi thấy em ấy cũng không có ở đó, vậy là đi theo hai người kia luôn rồi hay sao? Bụng kêu một cái, Y Thanh gạt phắt toàn bộ ý nghĩ ra khỏi não, nhanh chóng thay áo và phóng tót ra khỏi cửa phòng. Vừa ra khỏi cửa, toan quay người tiến hành chạy, liền đụng trúng Thiên Thiên đang loanh quanh ở trước cửa.

"Em đi đâu?"_ Thiên Tỉ dừng động tác khó nhọc, ngước lên hỏi một câu

"Kiếm người."

"Kiếm người? Y Ngọc, Quỳnh Như?? Lúc nãy anh thấy họ dưới quầy ăn, nhưng rồi chạy đi mất, hình như Tiểu Ngọc”

Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu, thuận tiện đẩy Thiên Tỉ vào phòng, lúc vừa định đi, liền sựt nhớ mà quay lại hỏi anh đã ăn gì chưa, thấy Thiên Thiên lắc đầu, Y Thanh dặn anh ở yên trong phòng một tí rồi mới đóng cửa phòng chạy đi tìm bọn họ. Chạy ra khỏi cửa resort thì lại bất ngờ nhìn thấy Âu Dương Na Na, trong lòng chợt thấy kì lạ. Âu Dương Na Na, ở đâu lại xuất hiện ở đây? Cái bộ dạng lén lút gọi điện thoại kia, muốn người ta không nghi ngờ cũng không được. Đây chính là tự khai báo cho người khác biết mình đang làm việc phi nghĩa. Y Thanh liếc ngang một cái, chờ cô ta đi xa một khoảng rồi mới lựa lúc phóng theo. Cái bộ dạng kia, tuyệt nhiên không đem lại chuyện gì tốt đẹp cả!

Chạy theo một hồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy con đường mòn dẫn tới rừng hiện ra, Y Thanh nhíu mày, rốt cuộc là âm mưu gì nữa? Chuyện lần trước, cô cũng mắt nhắm mắt mở quên sạch, hôm nay, rốt cuộc là chuyện tiếp theo sẽ là gì? Âu Dương Na Na, chất xám của cô thật sự rất nhiều hay sao? Có thể liên tục nghĩ ra chiêu trò để chơi người khác như thế, cũng thật là tài. Nhưng mà, cô ta đi lên rừng, mình còn mang balô theo, cũng thật là kì lạ. Âu Dương Na Na sau khi đặt chân tới trước cửa khu rừng liền dừng chân lại, dùng lực tinh thần quét lại một lần xung quanh và phía sau rồi mới móc khẩu súng bạc lúc trước ra, niệm một câu gì đó trong miệng, ngay tức khắc biến thành cái bộ dạng trước kia rồi mới nhanh nhẹn chạy vào trong. Y Thanh trốn trên một cái cây gần đó, nhìn thấy nguyên hình của Na Na, sau đó liền đoán được chuyện gì tiếp theo sẽ diễn ra. Cắn tay mình một cái, nhìn giọt máu từ từ chảy ra, Y Thanh một khắc liền chạm lưỡi đến giọt máu đó, biến thành ma cà rồng.

Y Ngọc và Quỳnh Như bên đây chạy theo Tiểu Ngọc, miệng không ngừng gọi tên em ấy. Đến khi thấy Tiểu Ngọc dừng lại, mới nhận ra bản thân đã chạy tuốt vào trong rừng. Khẽ run người một cái, khu rừng này, mang lại cho họ cảm giác không lành. Y Ngọc sợ hãi chạy lại bên cạnh Tiểu Ngọc, vỗ vai em ấy một cái. Tiểu Ngọc quay đầu lại, nhìn Y Ngọc với ánh mắt vô hồn, ngã xuống. Y Ngọc lo lắng, ôm lấy thân ảnh nhỏ nhoi của Tiểu Ngọc, quay lại nhìn Quỳnh Như với ánh mắt cực kì khó hiểu.

“Tớ không biết gì hết, nhanh, về thôi.”_ Như Nhi nhún vai, đảo mắt tìm đường về.

“Ừ, khu rừng này, không có cảm giác an toàn”_ Y Ngọc gật đầu tán thành, chỉnh lại Tiểu Ngọc trong lòng ngay ngắn mới bước lại gần Quỳnh Như.

Một hình ảnh khác nhảy ra ngay trước mắt bọn họ. Cả hai người đều bị dọa cho lùi lại về sau chục bước.

“Âu Dương Na Na?”

“Trí nhớ vẫn còn tốt, Y Ngọc! Hôm nay, bước vào khu rừng này, đừng hòng bước ra”_ Na Na mỉm cười, xoay xoay cây súng trong tay.

“Cô là có chuyện gì? Nói ra đi, đừng có mà vòng vo”

“Trần Lâm Quỳnh Như, đừng tức giận”

“Tức giận? Cô căn bản là không có xứng để tôi tức giận”

“Không nói nhiều, cái bộ dạng đó, hôm nay lại muốn hại ai?”_ Y Ngọc an bài cho Tiểu Ngọc ở một chỗ an toàn, sau đó xoay người lại chất vấn.

“Lại? Lại là sao?”

“Là….. hôm trước, cái vết thương của Thiên Tỉ, vốn là thuộc về Y Thanh. Hôm nay, không có ai che chắn cho hai người, cứ trách số phận đi!”Quỳnh Như ngạc nhiên nhìn Âu Dương Na Na, không nhanh không chậm phát ra một tiếng kêu đầy sợ hãi. Cô ta, trong tay cô ta là một thứ đồ chơi nguy hiểm…. Làm sao? Chuyện gì… chuyện gì đang xảy ra? Hôm nay, chính là một đi không trở lại hay sao? Y Ngọc nhìn Quỳnh Như lo sợ, tâm cũng dao động không ít. Một tay mạnh mẽ kéo Như Nhi ra phía sau mình, dù gì bản thân cũng là lần thứ hai đối mặt với Na Na trong bộ dạng này, ít nhiều gì cũng không có ngạc nhiên. Trong lòng lại tự trách không tìm được cách cho mình hiện nguyên hình, cảm thấy bản thân cực kì vô dụng. Âu Dương Na Na nhìn hai người con gái trước mắt, liếc một cái sang chỗ Tiểu Ngọc đang say sưa ngủ, cười nhếch mép.dẹp súng qua một bên, từ trong balô lôi ra một mảnh đá ngũ sắc xinh đẹp, hướng về hai người bọn họ, định ném.“Không có lần thứ hai!”

Y Thanh từ trên cây hùng dũng bay xuống, cuối cùng là vì bay sai tư thế, ngã một cái thẳng xuống mặt đất, đau ê ẩm. Ai da, cô là tự mình biến thành trò cười cho thiên hạ. Y Thanh lấy lại mặt lạnh, đứng phắt dậy, ngắm nghía viên đá vừa chôm được trong tay, cực kì khó hiểu. Cái viên đá này, không lẽ Na Na định dùng chgọi cho bọn họ chết? Đùa à, chọi cái này không khác nào gãi ngứa, cô ta có não hay không vậy? Y Thanh theo vô thức chân tự động di chuyển lại bên cạnh Y Ngọc và Quỳnh Như.

“Bye bye~”_ NaNa mỉm cười phúc hắc nhìn ba người bọn họ.

Y Ngọc nhíu mày, bye bye gì chứ? Chẳng phải là cô ả còn đứng một đống trước mặt hay sao? Nói chuyện với Âu Dương Na Na, tóc ngày càng muốn rụng thêm.

“Cô là bị chạm mạch hay sao?”

Một luồng sáng từ đằng sau xuất hiện. Tụi nó đứng trước đó, ngay tức khắc bị hút vào trong. Âu Dương Na Na cũng không chần chừ, cô chạy lại nhặt viên đá, xoay mình một cái cũng đã nhảy vào.

[…]

Thiên Tỉ sau khi bị tống vào phòng, tuyệt nhiên như một chú cún con nghe lời, nửa bước cũng không rời khỏi phòng. Tuy vậy, số cậu cũng không gọi là tốt, bên trong phòng, luôn có hai con sói đang lăm le….

“Thiên Thiên, cậu với Y Thanh tiến triển tới đâu rồi?”_ Nguyên Ca cười gian, kích động bò từ từ lại.

“Cậu đừng có lại đây đó….”_ Thiên Thiên nhìn bộ dạng lăm le của Nguyên Nguyên, bị dọa cho sợ một vành, liền tìm cách di chuyển đi chỗ khác.

“Em cũng đã bình phục hẳn rồi, ngày ngày cứ ngồi trên xe, không thấy không thoải mái sao?”_ Tuấn Khải chặn đầu Thiên Tỉ, phối hợp cùng với Vương Nguyên chơi xỏ đứa em.

Thiên Tỉ bị vạch mặt, ngồi im một cục không dám nhúc nhích, mặt cho bọn họ muốn làm gì thì làm.

“Sao, nói tớ nghe”

“Nghe chuyện gì?”_ Thiên Tỉ làm mặt ngây thơ, ngước lên với ánh mắt long lanh

“Cậu đừng có mà đánh trống lảng”_ Vương Nguyên trợn mắt lên, hung hăng liếc Thiên Tỉ một cái cháy da mặt.

“Trống đâu mà tớ đánh?”

“Cậu……”

“Tớ làm sao?”_ Thiên Tỉ nhướn mày, thách thức

Cửa phòng bị mở một cách thô bạo, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Thiên Tỉ đều bị làm cho giật mình. Đào Như Bình? Cô ấy khi không mở cửa phòng bọn họ, rốt cuộc là có dụng ý gì?

“Như Bình? Em làm gì ở đây?”

“Khải Ca……”

“Như Bình….. tại sao cậu lại chạy vào đây?”

“Thực ra là……”

Như Bình nở một nụ cười ma mị, trong tay đưa ra một viên đá có kích cỡ và màu sắc giống như viên đá của Âu Dương Na Na. Viên đá đó, phát ra một luồng sáng ma mị, chẳng mấy chốc cả căn phòng đã bị nhấn chìm trong những luồng sáng mê hoặc lòng người đó. TFBOYS giật mình lùi lại đằng sau, liền bị hút vào trong một vòng xoáy.

[…]

“OA……”

Thiên Tỉ chớp chớp mắt, nhìn xung quanh một thể. Miệng của cậu, đã có thể mở rộng ra rất nhiều lần. Xoay người một cái, định điều chỉnh cho cơ thể thoải mái một tí, mới nhận ra rằng trên người mình còn hai con heo nữa. Thở dài một cái, Thiên Tỉ dủng hết sức đẩy họ ra, nhưng suy cho cùng, cậu cũng không tài nào đẩy nổi hai con heo đó. A, thật là mệt quá đi!

“Hai người này… dậy ngay cho em!”

“A…….”_ Tuấn Khải đang chìm trong giấc ngủ, liền bị tiếng hét như heo chọc tiết của Thiên Tỉ làm giật mình, lăn thẳng xuống đất.

Một con heo đã lăn xuống, chỉ còn lại Nhị Nguyên, Thiên Tỉ xoay người một cái mạnh, Nhị Nguyên liền dùng mông tiếp đất. Vương Nguyên ủy khuất ngốc đầu dậy, toan chạy lại kí cho Thiên Tỉ một cái nhưng cậu sau đó bị cảnh vật xung quanh dọa cho hồn bay tứ tán.

“A….ở đây là đâu?”

Xung quanh bọn họ chỉ độc một mảng tối đen, ánh sáng mặt trời không hề có mặt, chỉ duy nhất có những ngọn nến huyền ảo lúc cháy lúc tắt, căn bản là âm u rợn người. Bản tính thỏ con của Vương Nguyên trỗi dậy, cậu liền vọt ra sau lưng của Tuấn Khải và Thiên Tỉ, ngay cả nhìn cũng không dám.

“Đại Ca, anh biết nơi đây là đâu không?”

“Ám Vân, Vương Quốc Ma Cà Rồng”