[TFBoys] The Secrect Of Life

Chương 2: Gặp gỡ và kết bạn (ryan)




Một buổi sáng đẹp trời.

Tại một căn nhà nhỏ nằm lạc lõng giữa những căn biệt thự đồ sộ của trung tâm thành phố Trùng Khánh. Một mái tóc đen tuyền bay phất phơ, một người con gái xinh đẹp ngồi trên bệ cửa sổ phóng ánh mắt ra ngoài, một ánh mắt tựa như mơ hồ, một nụ cười nhạt trên môi, một bàn tay bé nhỏ giơ lơ lửng giữa không trung rồi khẽ rụt lại. Nó thở dài thườn thượt. Ánh mắt bất mãn nhìn đồng hồ, đồng hồ đang chỉ 7:30.

“Y Ngọc, con chưa đi học à?”_Một âm thanh trầm ấm vang lên từ phía sau nhà.

“Con đi ngay”_Nó nói vọng ra phía sau, cố nói thật to, mong là mẹ nghe thấy.

Vừa dứt câu, nó đã quơ cái áo khoác trong đồng phục của trường Bát Trung khoác lên người, chải chuốt lại mái tóc đen tuyền một tí, ngắm mình trong gương một hồi lâu rồi buồn bã dẹp tấm gương vào trong tủ. Nó cảm thấy mình thực không xinh đẹp như mọi người, dù có chải chuốt đến đâu đi nữa. Thấy những cô gái cùng trang lứa son phấn đắt tiền bám đầy mặt nó cũng khá hứng thú nhưng nó không thích làn da của nó bị bất cứ thứ gì bám lên, rất khó chịu. Nó cứ để mặt mộc như thế, dù người khác có nói năng ra sao đi nữa thì nó cũng chẳng để tâm, được là chính mình mới là điều nó mong muốn.

Nó cuốc bộ trên con đường xa hoa của thành phố, thấy những cậu ấm cô chiêu được đưa đón bằng xe riêng thì nó nhếch mép cười nhạt một cái, những chiếc xe đó là của gia đình, nếu những chiếc xe đó do chính chúng là ra thì nó mới thực sư khuất phục. Loại người chỉ biết dựa vào gia đình thì nó thực sự coi thường.

Nhưng hôm nay trên đường lại rất rất nhiều xe cộ lưu thông, cứ cho đây là tuyến đường chính đi nữa thì mọi ngày cũng chỉ vài ba trăm chiếc xe thôi, bây giờ có lẽ nhiều hơn. Nó tặc lưỡi cho qua, dù sao cũng không phải chuyện liên quan tới kinh tế nhà nó, để ý chi cho cực thân. Nó cứ bước đi, mém tí đâm vào người khác cả chục lần, bị người ta nhìn với ánh mắt khinh bỉ thì cũng thờ ơ mà cho qua dễ dãi.

“What the….”.

Câu nói đó chưa kịp hoàn chỉnh thì nó đã ý thức được mà tốp lại, nó che miệng để không khỏi bị kinh ngạc. Trước mặt nó chính là trường Bát Trung, ngôi trường nó sẽ học tập sau này. Nó là một học sinh chuyển đến từ Vân Nam, vốn đã nghe danh ngôi trường này đã lâu, cũng đã thử tưởng tượng ra nhưng hôm nay, ngay khi đứng trước cổng trường thì nó mới nhận thức được ngôi trường trong tưởng tượng của nó thực khác xa. Cổng trường được xây dựng kiên cố với kiến trúc cầu kì, màu trắng xanh là màu chủ đạo của cái cổng, bờ tường là một dãy dài với những gốc cây mẫu đơn thân leo được bố trí xen kẽ nhau tạo điểm nhấn, màu sắc của chúng phong phú, mùi hương nhẹ của hoa làm con người thấy thoải mái. Nó nhìn lâu hơn một chút rồi cũng nhanh chóng bước qua. Bên trong trường, quả đúng như dự đoán của nó, kiến trúc bên trong trường còn xa hoa lộng lẫy hơn rất nhiều lần so với cái cổng. Có ba dãy nhà chính, mỗi dãy là ba tầng lầu, mỗi tầng thì có ít nhất là hai mươi phòng học, mỗi dãy nhà đều có sân thượng. Sân trường được lót nhựa đường, không quá cổ hủ nhưng cũng không quá hiện đại. Cây cối bên trong thì phải nói là những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, bộ rễ lùm xùm che gần hết gốc, tán lá to bao phủ một vùng rộng lớn. Nhà xe có rất nhiều loại xe hơi hiện đại đỗ. Học sinh thì toàn những người sở hữu một nét đẹp riêng của mình.

Việc làm đầu tiên của nó chính là tìm phòng Hiệu trưởng, nó không thể đứng đây mãi được, mọi ánh mắt trong trường dường như đã dồn gần hết vào nó mất rồi. Nó không thấy thoải mái tí nào!!! Nó bước nhanh đến dãy hàng lang thứ nhất, phòng Hiệu trưởng chắc chắn là ở đó vì nó thấy rất nhiều thầy cô bước ra. Trên đường đi nó nhìn thấy một toán học sinh, nam có nữ có bu đông lại một vị trí, hò hét tên một người mà hình như nó nghe được là “TFBOYS – LyLy is best”. Nó nhếch mép lên cười, bọn này cuồng thái quá mất rồi, không kể gì đến người khác. Xem ra fan như thế thì idol gặp sẽ xách dép chạy hàng trăm cây số, nhưng chúng sẽ đuổi theo, có lẽ là vậy.

“Bạn à…..”_Một âm vực trầm ấm vang lên bên tai, nhưng không lọt vào tâm trí của nó.

Rầm~

Vâng, bây giờ cái hậu quả mà nó phải gánh chịu khi hòa mình vào suy nghĩ cùng hương thơm của cây cối, vừa đi vừa du ngoạn, không để ý đến ai hết, cũng không biết bước chân mình đặt đâu. Nó đã đâm sầm vào ai đó, một kẻ xui xẻo. Nhưng kẻ đó lại ân cần đỡ nó dậy, còn tốt bụng phủi bụi trên quần áo giúp nó.

“Cảm ơ…..”

Câu nói chưa thoát ra khỏi miệng, đã biến mất vào không khí. Nó vừa ngước lên định tạ ơn người đó, đập vào mắt trước tiên chính là cái bảng tên “Vương Tuấn Khải – phó chủ tịch hội học sinh trường Trung học Bát Trung”. Nó nguyền rủa mình, nguyền rủa cái tính hậu đậu không sửa đổi. Ngày đầu năm đã vấp phải một thứ khó nhằn hơn bao giờ hết.

Sắc mặt của cô gái phía trước, thay đổi như tắc kè hoa làm anh thấy thú vị. Cô gái này anh chưa từng gặp, chắc là học sinh mới, nhìn dáng vẻ như thế, xem ra ngoài việc biết anh là phó chủ tịch hội học sinh thì không biết gì nữa. Mà thôi kệ, nếu là học sinh mới thì phải nhanh chóng đưa cô ta vào lớp.

“Hnm, học sinh mới??”_Anh ta hỏi nó, khuôn mặt khá phức tạp.

Nó không biết nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Tên? Tôi dẫn cô vào lớp. Hôm nay thầy Hiệu trưởng bận rồi”.

“Đông phương Y Ngọc, chuyển vào khối 9”_Nó hận không thể chui vào cái hố nào đó mà trốn, mọi ánh mắt xung quanh chĩa vào nó bây giờ đã nhiều theo cấp số nhân mất rồi.

“Y Ngọc…hmm….Y Ngọc??? 9A1 nhé. Lớp đầu tiên bên phải sau khi bước lên cầu thang của tầng 3, khu nhà B, chúc may mắn”

Mặt nó bao phủ hắc tuyến. Cái câu nói cuối, thực sự là có ý nghĩa gì cơ chứ? Không phải chế giễu nó không tìm được đường đi hay sao? Xin lỗi nhé, bổn cô nương đây chỉ là không tập trung nhìn đường nên mới đâm vào mi, đừng có mà ỷ cái chức cao nhồng đó rồi khinh bỉ người khác. Ư….đáng ghét!!! Nó liếc anh ta một cái cháy nát da lưng rồi quay phắt người bước đi.

Một nụ cười dễ thương hiện ra. Toàn bộ nữ sinh trong trường hú hét như điên.

[….]

Lớp 9A1, nghiêm trang như một nơi làm việc. Nó theo bước chân cô giáo từ xa đến, tuyệt nhiên không nghe tiếng la hét hay đùa giỡn, quả thực là khí chất của một lớp chọn duy nhất của 20 lớp 9. Vào đây, nếu tốt số thì nó sẽ an toàn, may mắn thì sẽ toàn mạng bước ra.

“Nghiêm”_ Là tiếng của một bạn nam, chắc là lớp trưởng.

Toàn thể học sinh đứng dậy, khuôn mặt không có tí biểu cảm. Nó khẽ run người.

“Cô chào các em. Như cô đã thông báo, hôm nay lớp ta sẽ có học sinh mới chuyển vào. Bạn ấy là một học sinh nổi tiếng ở Vân, thành tích học tập rất tốt, tên là Đông phương Y Ngọc. Cả lớp, hoan nghênh”.

Tiếng cô giáo vừa dứt, một trần pháo tay lốp bốp nổ ra làm nó ngượng chín mặt.

“Xin chào mọi người, tớ là Y Ngọc. Mong mọi người giúp đỡ”_Nó cười cười, cúi gập người 45*.

Một người con trai bước lên bục giảng, đứng đối diện với nó.

“Chào, tôi là Vương Nguyên, lớp trưởng của 9A1. Hân hạnh được làm quen”_Anh chàng đẹp trai đó bắt tay nó, nó mỉm cười thân thiện, lớp trưởng mà đẹp đến mức này, bảo sao thần dân không nghe lời.

“A vâng, xin chỉ giáo!!”_Nó cúi đầu.

“Không có gì, làm quen nhanh thôi”_Anh chàng lúc nãy mỉm cười nhìn nó.

“Y Ngọc, em ngồi chỗ đó nhé!”_Cô giáo chỉ tay về một chỗ.

“Vâng, em cảm ơn”_Nó mỉm cười nhìn lại người cô và tiến lại chỗ ngồi của mình.

Chỗ ngồi của nó chính là một chỗ gần cuối lớp, kế bên cửa sổ. Nó ngồi cạnh một cô bạn, một mỹ nữ thời đại, theo nhận xét của nó. Mái tóc vàng nâu bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi anh đào khép hờ, hàng lông mi dài, đôi đồng tử màu xanh đen. Điều đặc biệt hơn nữa, cô ấy hình như không cảm nhận được sự có mặt của nó. Cho dù nó ngắm kinh khủng như thế nào đi nữa, ngắm đến tàn phai da mặt thì cũng không nhúc nhích. Một hình mẫu nghiêm túc lí tưởng.

“Ngắm đủ chưa cô bạn??”_Đôi môi anh đào nhỏ nhắn nhếch lên làm nó mém tí nữa giật mình.

“A, xin lỗi vì không xin phép. Tớ là Y Ngọc, học sinh mới chuyển đến, hân hạnh được làm quen”_Nó chìa cánh tay ra trước mặt cô gái ấy, mỉm cười vui vẻ.

“Đã nghe qua. Bây giờ là giờ học, đề nghị bạn nghiêm túc”_Cô ấy không thèm đoái hoài gì đến cánh tay lơ lửng giữa không trung của nó, làm nó hụt hẫng.

“Hmm, ok”.

Nó lấy sách vở ra, chăm chú nghe giảng, nhưng ánh mắt lâu lâu lại liếc qua nhìn chỗ cô bạn cùng bàn. Thật sự cô ấy có một nét đẹp gì đó không quá quyến rũ, không quá giản đơn nhưng lại làm nó có cảm giác thân thiện. Mà cũng chính vì nhìn cô ấy khá nhiều nên nó phát hiện ra một điều thú vị, mỗi lần lớp trưởng Vương đứng dậy phát biểu, cánh môi anh đào đó lại cong lên. Mi mắt nó giật giật vài cái, xem ra chuyện thú vị để xem rồi. Cặp đôi này, nó nhất định phải tác hợp bằng được.

Cốp~

Một tiếng va đập khá mạnh vang lại từ phía cửa. Một cô gái có mái tóc hung đỏ dựa vào cánh cửa lớp, sắc mặt dường như không còn một tí sức lực. Viên phấn trên tay cô giáo chủ nhiệm gãy làm đôi, tiếng ngòi bút dừng lại đột ngột, không khí xung quanh tĩnh lặng như tờ làm nó bất giác rùng mình. Cô gái này là ai? Rốt cuộc cô ta có quyền lực như thế nào mà cả lớp phải như thế này? Nhìn khuôn mặt đang nhễ nhại mồ hôi đó, nó cảm giác rất quen thuộc, nhưng bất giác không kịp nhớ ra.

Cô giáo dùng ngón tay thanh mảnh đẩy gọng kính lên, ánh mắt hiện lên tia khó chịu rồi nhanh chóng dịu đi. Lớp học bắt đầu lại, cô gái ấy vuốt ngực, nuốt khan nước miếng rồi quải balô đi vào lớp.

Tim nó đột nhiên đập thình thịch. Bước chân của cô ấy ngày càng đến gần.

10 cm….

5 cm….

1 cm…

Cô ta đã đứng trước mặt nó. Tim nó hết đập mạnh, chuyển về nhịp đập bình thường. Nó ngước lên. Bốn mắt chạm nhau. Đập vào mắt nó là khuôn mặt khả ái, làn da trắng mịn không chút tì vết, sóng mũi thanh tú, đôi môi mỏng manh mọng nước, đôi mắt to màu đỏ nhạt, hàng lông mi dài khẽ chớp mấy cái. Không biết cô ấy có cảm nghĩ như thế nào khi nhìn nó, nhưng đối với nó, khi nhìn vào đôi đồng tử màu đỏ ấy nó chợt có cảm giác thân quen. Đó chính là màu mắt thật, vì theo qui định trường mà nó đã vô tình liếc qua hôm qua thì bất cứ ai cũng không được đeo lens, đội tóc giả, dùng son phấn và mĩ phẩm,…nói chung là cấm dùng những thứ giả tạo gắn lên mặt nếu còn là học sinh của trường, còn bước chân ra ngoài khuôn viên trường thì nó không biết, vì khúc đó thì nó đã lăn ra ngủ mất rồi. Đôi đồng tử đỏ, xoáy sâu vào màu đen nhánh của mắt nó.

“Angel, cậu đang ngồi chỗ của tớ”_Cô gái đó ôn nhu nói, không tỏ vẻ gì là hung dữ.

“Ange…. A, tớ xin lỗi”_Nó hơi bất ngờ khi được mỹ nữ gọi là thiên thần, toan di chuyển xuống phía dưới thì bị một cánh tay khác kéo lại.

“LyLy, xuống dưới ngồi”_Cô bạn cùng bàn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn mỹ nữ của nó.

“Samy, chỗ…… được”.

Có lẽ LyLy định phản kháng nhưng nhìn thấy cái ánh mắt màu xanh đen kiên định và vô cùng lạnh lẽo của Samy thì cũng tặc lưỡi, bất mãn thả mình xuống cái bàn phía dưới. Nó ở bàn trên cắn móng tay.

[….]

Lớp 9A1, một cái lớp chỉ còn loe ngoe vài bóng người mà chính xác ở đây là nó, Samy, LyLy, lớp trưởng Vương, lớp phó Dịch Dương và thư kí Lưu. Mỗi người một công việc khác nhau. Nó tự thấy mình chính là lớp rau mỏng manh kẹp trong cái hambuger nhồi đầy thịt mỡ và cà chua. Hơn nữa, nó đang ngồi cạnh Samy và LyLy, nhìn ánh mắt của hai cô gái ấy, nó thấy nhột lòng.

“Tên? Tuổi?? Sở thích? Nơi ở?....”_Samy lôi cuốn sổ tay nhỏ ra, vừa hỏi vừa ghi chép.

Khóe môi nó giật giật, chẳng lẽ bị đưa vào danh sách đen trong ngày đầu của năm học???.

“Không sao, chỉ là Quỳnh Như muốn tìm hiểu thêm về cậu. Đây, giới thiệu trước nhé! Tớ là Đào Như Bình, gọi là LyLy nếu cậu thích. Còn cậu ấy là Trần Lâm Quỳnh Như, gọi là Samy”_Như Bình nở một nụ cười tươi hết mức có thể.

“Đông Phương Y Ngọc, gọi là Ryan nếu thích. Tớ chuyển về từ Vân ”.

“Đông Phương??? Cậu có họ hàng gì với cô công chúa Đông Phương Ngọc của khối 6 không??”_Tiểu Như ngạc nhiên nhìn nó.

“Cô ta…là ai vậy???”_Nó nghệch mặt ra.

“A, đừng quan tâm tới. Như Như, cậu có nên hỏi một học sinh mới chuyển về dồn dập thế không? Bao nhiêu người trước đây cũng bị cậu dọa chạy mất dép đấy!!! Cứ cái kiểu này nữa thì Vương….”_Bình Nhi chưa nói hết câu đã ôm bụng nằm vật dưới sàn, dáng vẻ thực rất khổ sở.

Quỳnh Như ngồi trên ghế, nhìn Như Bình với ánh mắt đắc thắng. Nó mỉm cười. Hai cô gái này quả thực rất thú vị. Những suy nghĩ ban đầu của nó về họ chắc phải bỏ hết rồi.

“Như Như, cậu mà ăn hiếp Bình Nhi nữa thì đám fan của cậu ấy sẽ đem cậu ngâm thành tương đấy”_Cậu lớp phó Dịch Dương bàn trên nói vọng xuống.

“Ít ra tôi hạ sát cậu ấy còn có đường mà trốn, đụng đến TFBOYS các cậu, đào mồ chui xuống còn có thể bị móc lên bất cứ lúc nào”_Như Như phang lại cho Dịch Thiếu một câu làm hắn cứng họng.

“Nói quá rồi!!”_Vương Nguyên gãi đầu.

“Sự thật là vậy”.

“Đâu có!!”_Thiên Thiên nhăn mặt.

“Tùy các người cảm nhận thôi”_Samy lạnh lùng nhìn bọn họ.

“A, Tiểu Thiên Thiên, xuống đây làm quen đi, cả Chí Hoành nữa!! Lớp trưởng cũng xuống luôn đi”_LyLy vẫn còn nằm dưới sàn nhà, tay huơ huơ lên không trung.

“Cậu…ngồi dậy đi, mất hết hình tượng!!”_Samy nhăn nhó.

“Kệ tớ!!”_LyLy vẫn còn ăn vạ ở dưới sàn nhà.

“Ngồi dậy hay không? Hay muốn nằm đó luôn??”_Samy thực sự nổi giận rồi.

“O….okay”.

“Ngoan nhé. Đừng để bổn cô nương phải mạnh tay”_Samy nở nụ cười nhìn LyLy khiến cô ấy không lạnh mà run, nụ cười đó thực sự quá bí hiểm.

Cả ba người họ, tiến lại gần chỗ ngồi của nó. Mồ hôi đổ ra lấm tấm trên khuôn mặt.

“Dịch Dương Thiên Tỉ, ”.

“Vương Nguyên, Roy”.

“Lưu Chí Hoành, Eric”.

“Hân hạnh được làm quen!!”_Cả bọn đồng thanh. Nó mỉm cười.

“Làm bạn nhé!!”_Nó đáp trả.

[…..]

Trường trung học Teitan,, Nhật Bản. Lớp 9B.

Một mái tóc bạch kim bay phất phơ trên bục giảng. Bên dưới là những tiếng than, những tiếng năn nỉ ỉ ôi, những tạp âm hòa lẫn vào nhau. Cô gái trên bục giảng, ánh mắt xám khói vẫn thờ ơ nhìn xuống, tuy vậy nhưng nụ cười trên môi có chút chua chát.

“Thôi nào các em, Asama Haragei có việc phải chuyển đi thật mà!!”_Ông thầy giáo bất lực nhìn đám tiểu yêu phía dưới.

“Không cho Ha-chan đi đâu!!!”_Một cậu con trai kêu gào.

“Không cho Hara đi~ cậu ấy phải ở đây!!”_Một bạn nữ khác gào thét.

“Không cho~~”……

“Các em…..”_Ông thầy thật sự không biết phải nói như thế nào với đám tiểu yêu này nữa.

“Haragei, đừng đi nhé!!”_Một anh chàng điển trai nhất lớp đứng lên nhìn cô gái ấy với ánh mắt van xin.

Người con gái đó không có tí biểu cảm, chỉ lặng lẽ cúi đầu chào rồi bước ra ngoài. Lớp học có những tiếng kêu gào sau khi cô gái ấy bước ra khỏi lớp.

Sáng hôm sau, sân bay quốc tế, lộ trình từ sang Trùng Khánh có một mái tóc bạch kim nhỏ nhoi bước lên chiếc may bay, mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

[Cho dù phải hi sinh hạnh phúc của bản thân, anh cũng muốn bảo vệ nụ cười trên môi em]