-Chào anh, em, em, đến rồi! – Di nói không được tự nhiên cho lắm
Nhưng bù đắp lai tiếng chào đó là Vương Tuấn Khải lạnh lùng, không thèm nhìn cô một cái, đúng rồi, không thèm nhìn cô một cái, dù chỉ một cái.
Trước lúc cô đến, Khải đã nốc vài chai rượu rồi, à vâng, lấy rượu giải sầu.
Cô ngồi vào bàn, tình trạng bây giờ được mieu tả bằng một chữ ngại. Đối diện trước bàn Khải, cô muốn có 1 cái lỗ chui xuống (tác giả cũng thế mà)
-Cô là đối tác của tôi à? – Khải hỏi
-Hả? À, ừ! – Di không chú ý cho lắm, bận ngắm trai đẹp. Ô hô hô!!!
-Ờ - Sau đó anh gục xuống bàn, say quá, nồng nặc mùi rượu. Di tròn mắt, anh có cần phải quá chén tới vậy không? Hơn nữa cả điều Anh Nhi từng nhắc nhở cô nữa, rốt cuộc tất cả, tất tần tật những gì đang diễn ra và đã diễn ra kia là như thế nào? Và đằng trước còn những việc gì tồi tệ hơn nữa không?
-“Reng reng’ điện thoại của Khải vang lên, còn anh thì thật sự không nhúc nhích nổi
“Anh ấy, thật là, xem nào, Yuna Tỉ, ồ” – Di nhấc máy
-A lô ạ!
-ồ, Băng Di à, Tuấn Khải đâu em? – Yuna nói
Nhìn xuống Vương Tuấn Khải say khungr bố kia, giờ mà nói sự thật thì anh ấy bị đuổi việc như chơi
-À, anh ấy đi vệ sinh rồi ạ! – Nhanh trí
-Ồ, vậy em thấy Tiểu Khải làm việc ra sao? – Yuna nói, chị bị lừa dễ thế
-À, anh ấy tốt lắm ạ, em nghĩ bộ phim này sẽ thành công rực rỡ. _ Di nói và cươi, còn ngược lại, sự thật thì…
-Vậy chào em nhé
-Vâng chào chị!
Cúp máy đặt điện thoại anh lên bàn
-Bây giờ phải đưa anh về nhà thôi. Anh quá say rồi – cô nói và lấy túi tìm điện thoại
-Nhưng tìm mãi cô vẫn không thấy cái điện thoại đâu, ôi trời, vứt ở công ty TF Ent rồi còn đâu. Cô tự tay cốc vào đầu mình vài cái vì cái tính của mình.
-Mượn tạm điện thoại của Khải vậy – Cầm điện thoại lên, “What mật khẩu”. 2109, 1999,2023,0608, 2304, tít tít “ bạn đã nhập sai mật khẩu 5 lần, điện thoại bị vô hiệu hóa trong vòng 1 phút”
-Trời ạ, sao lại vào lúc này cơ chứ. – Di bực mình
Taxi, vâng nó đã nghĩ làm việc, khách sạn, tiền đâu hãy lòi ra, đành đưa anh ấy về nhà thôi
Đưa một cánh tay Khải lên vai, dùng hết sức mới nhấc được anh dậy. Nặng quá đi, 1m85 rồi, anh đừng giết người không dao kéo chứ! Cuối cùng cũng ra khỏi nhà hàng, lao lên xe Khải, à vâng, chưa nói là Di cũng biết lái xe ô tô.
Một lúc sau
-Wây, cô đưa tôi đi đâu vậy? – Khải tỉnh dậy
-Anh nói ít thôi, ngủ đi, anh say quá rồi! – Di nói mắt vẫn hướng lên phía trước
-Cái gì? Tôi không say, tôi biết 1+1=2 cho nên tôi không say – Khải nói
-Ừ, anh không say. Có ai say mà tự nhận mình say đâu – Di nói
Khải không nói gì, quay sang bên kia và ngủ thiếp đi
-Kít – Đến chung cư ròi
Dìu tên kia vào, thực sự rất bực mình luôn, mặc dù người mình yêu thầm vào nhà nhưng trong tình trạng này thì không – vui – chút – nào.
Bước vào bên trong một cách nặng nề, cô nlooi thằng kia vào thang máy, bước vào nhà.
Nhà của cô có một phòng ngủ, 1 cái bếp, một phòng khách, một nhà vệ sinh, hết phim.
“Mẹ kiếp, cho anh ta ngủ ở sofa thì sợ lạnh vào phòng ngủ của mình thì mình tính sao” – Di nghĩ
Lôi tên đó vào phòng, cho lên giường, cô lấy gối, xuống dưới đất nằm, chuẩn bị nhắm mắt thì….
[Kính coong]
“Cái chung cư này hôm nào ta đốt hết” – Di nói đứng dậy ra mở cửa…
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chương rồi ạ, hẹn gặp vào chương sau!Tác giả có số tuổi cực nhỏ đấy nhá, nên viết truyện chắc chắn sẽ không chuyên nghiệp và thiếu một chút cảm xúc là điều tất nhiên, thật sự vô cùng xin lỗi các độc giả.