[TFBoys Fanfic] Nỗi Nhớ Vòng Đu Quay

Chương 12




- Vương Tuấn Khải, tôi về rồi! - Nhi hét

Tuấn Khải nghe thấy tiếng hét thì quay lại, còn các fan thì không để ý cho lắm, idol quay xuống, việc bây giờ cần làm đó là chụp hình cái đã, ai hét để chút nữa tính sau. Bên cạnh tiếng "tách taachs" của máy chụp hình, Tuấn Khải cố gắng tìm kiếm chủ nhân của tiếng het" long trời lở đất vừa rồi". Nhưng... sao anh lại có cảm giác tiếng hét đó quen đến như vậy, anh đã từng gặp ở đâu rồi sao? Đảo qua đảo lại, sau đó dừng lại ở trước mắt, nhìn chàm chàm vào cô gái đó: LƯU ANH NHI. Nhưng ngay lập tức anh quay lên, tiến thẳng tới chỗ xe của công ty. Nhi thấy vậy thì cảm thấy vô cùng hụt hẫng, tưởng anh phải nhận ra nó rồi tiến tới vui mừng ôm chầm lấy nó rồi chứ, khong ngờ anh đã quên nó, sau 4 năm, anh thật sự đã quên nó rồi sao?

Vương Tuấn Khải có quên Lưu Anh Nhi?

Câu trả lời là không, chính xác là chưa bao giờ anh từng quên cô, là chưa bao gờ anh ngừng nhớ cô, nhưng lí do khiến anh quay lên không phải là vì anh quên nó, không phải là hết yêu nó, cũng không phải là vì anh có người khác mà là vì anh tưởng rằng mình đang buồn ngủ nên hoa mắt, nhìn nhầm thành ai đó! Nhưng anh không nhận ra mình đang quá tàn nhận khi không chịu chấp nhận sự thật, tại sao khi nhìn thấy tận mắt rồi lại không chịu nhìn nhận sự việc bằng chính sự thật của nó, anh thật sự bỏ nó qua một bên sao?

- Trước hết, trong vòng vài ngày cậu phải bảo vệ Khải trong bóng tối, đừng đẻ anh ấy biết rằng cậu còn sống! - Thư nhắc nhở

- Thư Thư, có phải Vương Tuấn Khải quên tớ rồi không?- Nó nhín theo hướng chiếc xe công ty TFEnt đang dần khuất bóng sau bãi đỗ xe của sân bay

- Không anh ấy sẽ không bao giờ quên cậu đâu, anh ấy yêu cậu lắm mà, sao mà có thể quên cậu được chứ? - Thư nhíu mày

- Thế tại sao anh ấy không nhân ra tớ? - Nhi nói, sau đó chớp mắt một cái, một giọt nước mắt lăn xuống gò má

Nó lại rơi nước mắt rồi, tại sao chứ, tại sao khi mình đã phải cố gắng kìm nén cảm xúc mà những giọt sương lại vẫn cứ thế mà đọng trên khóe mi và chỉ cần con người ta sơ ý một chút cũng có thể khiến nó rơi xuống chứ? Nước mắt sinh ra để làm gì, mà khiến cho chúng ta lại đau khổ vì nó đến như vậy, tại sao mỗi lần ta buồn lại là một lần nước mắt rơi? Nó có đến hàng trăm trăm vâu hỏi vì sao, nhưng mỗi lần nó hỏi là một lần nó từ trả lời chính mình. Bản thân nó trước kia luôn tươi cười là vậy, luôn vui vẻ là thế, luôn hạnh phúc đến vậy, nhưng bây giờ…nó cảm thấy bản thân mình không cần phải cố gắng gượng cười làm gì, nó đâu còn có Vương tuấn Khải ở bên, nó đâu còn có người nó yêu thương ở bên?

Nó từng có ước mơ sẽ trở thành người giữ trách nghiệm làm cho Tiểu Khải cười. Ước mơ đó là không thể vay mượn, chính là không thể bỏ qua, chính là phải từng bước, từng bước chạm vào nốt thang của ước mơ và sự khát vọng. Nhưng bậc thang ấy cần một ý chí quyết tâm dể mở lối, cần có một sự dũng cảm để tiến lên. Nhưng… khi chuẩn bị đặt chân vào cánh cửa của thế giới ước mơ, lại có người phá vỡ cầu thang và làm ta rơi xuống. Trong màn đêm đen tối mịt mù, nếu nói là nó không sợ thì sẽ là nói dối. Nó có sợ, nhưng nỗi sợ đó từ lâu đã chẳng bao giờ bộ lọ. Nếu nói rằng nó mạnh mẽ, thì không phải, nó cũng yếu đuối lắm chứ. Nhưng nó sợ nếu mình yếu đuối thì sẽ chẳng có ai đứng ra bảo về nó như Khải đã từng làm trước kia vì vậy nó cần phải mạnh mẽ để không phải nương tựa vào bất cứ ai hết. Nó đã trải qua đủ loại chông gai và sự đau khổ, nhưng mỗi lần vấp ngã, lại là một lần nó cố gắng đứng dậy bước đi tiếp…

….Và nó khóc cho quá khứ, hiện tại và tương lai…

----------------------------------------------------------------