[TFBoys] Đối Với Em, Tôi Là Gì?

Chương 3: Lời hăm dọa




Đọc xong chẳng hiểu gì cả, cứ nghĩ rằng người lúc nãy đưa nhầm tờ phong bì cho mình nên cô cứ nhìn quanh tìm người đó nhưng không thấy,thế là cô đành phải tìm lên sân thượng để gặp người gửi bức thư này. Sau một hồi loay hoay đi hỏi cách sử dụng thang máy, cuối cùng cô cũng có thể lên được tầng thượng. Trên đó gió mát lồng lộng, nhìn từ trên xuống có thể thấy được cả thành phố, nhưng điều đó không quan trọng, cô đến nơi thì gặp một nhóm năm, sáu người toàn nữ, ai nấy mặt đều dữ dằn. Tóc tai thì uốn xoắn, nhuộm xanh, đỏ, tím, vàng, quần áo hớ hên, bôi son trét phấn đỏ cả mặt, nhìn chẳng ra thể thống gì.

-Các...Các bạn gửi nhầm lá thư này cho tôi... -Cô có chút sợ hãi.

-Không! Lá thư đó là gửi cho mày đó con nhỏ nhà quê! -Đứa cầm đầu lên tiếng.

-Tôi? Tôi ư? Tôi và các bạn đâu có quên biết? -Cô nghệch mặt ra.

BỐP!!

Một cái tát giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Khả Như, cô sững người, lấy tay ôm mặt.

-Sao..sao cô lại đánh tôi? -Cô tức giận, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.

-Tại sao ư? -Ả ta đặt tay lên vai Khả Như và bóp chặt, cô khẽ rên vì đau đớn. -Tại vì mày dám thân thiết với anh Thiên của tao! -Ả ta nghiến răng, trợn mắt gằng từng chữ một.

-Tao nói cho mày biết, hãy tránh xa ánh Thiên ra, nếu không, mày sẽ không sống nổi trên đất này. Rõ chưa???

-Không đời nào!!! Tôi sẽ không nghe lời cô đâu! -Khả Như cũng tỏ vẻ tức giận, quyết không khuất phục lũ xấu xa này. Câu nói của cô khiến cho ả và lũ đồng bọn sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người dám không nghe lời.

-À há con này ngon! Tụi bây, đánh nó, Come on! -Vừa dứt lời, lũ đồng bọn xông tới, một đưa giơ tay định tát cô thì...

-Dừng lại! -Giọng nói trầm ấm ấy vang lên, cả đám hoảng hốt lui lại, trốn sau con nhỏ cầm đầu. Trông cô ta kìa, thật nực cười, cũng biết sợ sao?

-Ngọc Nữ, cô đang làm gì vậy? -Anh Thiên chạy lại đỡ Khả Như rồi trừng mắt quát Ngọc Nữ.

-Em...em...anh...anh Thiên, anh hiểu lầm rồi, em chỉ...chỉ là...

-Cô ta lắp ba lắp, dáng vẻ như là ngượng ngùng, mặt đỏ hết lên vì xấu hổ.

BỐP!!

Cái tát thứ hai của ngày, lần này là Anh Thiên tát Ngọc Nữ, ả ta sửng sốt, giương đôi mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn cậu, phút chốc mắt long lanh nước.

-Anh..anh đánh em sao? -Cô ta nói trong tiếng nấc.

-Thì sao? -Anh Thiên thản nhiên. -Cút ngay! -Rồi chỉ tay về phía cửa. Ngọc Nữ tức tối bỏ đi, không quên bắn ánh mắt hình viên đạn về phía Khả Như, lũ đồng bọn cũng chạy theo.

Anh Thiên vội đỡ Khả Như, tỏ vẻ lo lắng.

-Bạn không sao chứ?

-Mình không sao, cảm ơn bạn nha. À mà bạn với cô ta có quan hệ gí vậy?

-Không có gì đâu, cô ta xấu lắm, tốt nhất là bạn đừng dây vào cô ta. Thôi, mình đưa bạn xuống căn-tin nha.

-Ừ.

Nói rồi, Anh Thiên và Khả Như cùng đến căn-tin.

"Khốn kiếp! Lâm Khả Như, mày hãy đợi đấy!"

Tối đó, Khả Như gọi về xin phép ba mẹ ở lại Công Ti, ba mẹ dặn dò cô đủ điều rồi chúc cô ngủ ngon, cô cười đáp lại.

Tại Công ti có phòng dành cho các thực tập sinh, mỗi phòng 3 người, cứ ở lại cho đến khi cuộc thi tuyển và Khảo sát loại trừ kết thúc.

Mỗi phòng có 3 giường, có tivi, tủ lạnh, điều hòa...v..v... nói chung là đầy đủ tiện nghi, rất thoải mái.

Thả người xuống chiếc giường, cô thở dài, lấy tay sờ thử mặt mình xem còn sưng không, rồi suy nghĩ linh tinh về cái người tên Ngọc Nữ ấy. Lúc sau, Mỹ Liên cùng với một cô bạn khác bước vào.

-Hilu, Khả Như! -Mỹ Liên cười.

-Ủa bạn cũng ở phòng này à? -Cô ngạc nhiên.

-Tất nhiên rồi, cùng với cô bạn này nè!

-Chào bạn Khả Như, mình là Đỗ Anh Kì! Mong bạn sau này giúp đỡ mình nha! -Anh Kì nở nụ cười tươi nhất có thể

-Chào bạn, ủa mà sao bạn biết tên mình? -Cô thắc mắc.

-Hì, Mỹ Liên đã kể cho mình nghe về bạn đó! -Anh Kì cười khả ái.

-Ờ, mà mình thấy hình như bạn giống ai đó thì phải?

-Anh Thiên! -Mỹ Liên chen vào.

-A đúng rồi! Giống Anh Thiên lắm! -Cô đập hai bàn tay vào nhau.

-Hì, mình là em sinh đôi của anh Thiên mà, thế nên mới giống nhau! -Anh Kì tiếp tục cười.

-Ô, thì ra là vậy, ngạc nhiên thật.

-Thôi, cũng trễ rồi, ngủ đi! Sáng mai có đợt tập huấn đấy! -Mỹ Liên nói.

-Ờ, hả??? Tập huấn gì? -Cô ngơ ngác.

-Không biết nữa, mình nghe Giám đốc nói vậy. -Mỹ Liên nhún vai.

Cạch, Anh Kì tắt đèn phòng rồi bật đèn ngủ lên: -Ngủ thôi!!!

Cả ba người trèo lên giường và đòng thanh: "Good Night!!" rồi cùng chìm vào giấc ngủ...

-------------------------------------------------