[TFBoys] Anh Xin Lỗi...

Chương 2-2: (#2)




________10 NĂM TRƯỚC______

Trên 1 sân bãi, cỏ mọc xanh mướt, ánh nắng rọi từ cây xuống chiếu thẳng vào đám người đang túm tụm lại đánh 1 đứa nhỏ con, hết đá, đánh rồi lại đấm. Trên gương mặt thanh tú của cậu đã hiện ra nhiều vết bầm tím thậm chí là chảy máu nhưng cậu không khóc, vẫn ánh mắt cương quyết nhìn bọn chúng:

-Cái thằng điên này-Lâm Chí Nhất quát. Sao mày lại nhìn tao bằng con mắt đó hả? À phải rồi. Mày là con của gã nghiện rượu mà. Ha ha...

Bao nhiêu tiếng cười vang ra sau câu nói. Lâm Chí Nhất tiến đến gần túm tóc và tát vào mặt cậu rồi nói:

-Đồ rách rưới.*quay ra nhìn mấy đứa khác* Đánh nó tiếp cho tao.

Đáp lại lời nói đó là những tiếng hô hào thích thú.

Lâm Chí Nhất là con trai của tập đoàn họ Lâm, 1 tập đoàn nhỏ dưới quyền họ Vương, có sở thích bắt nạt người khác, cao ngạo và đáng ghét. Về nhan sắc thì mập mạp, xấu xí nên cậu hay đánh Vương Nguyên.

Từ đâu đến một cậu con trai quyền quý nhìn chúng bằng đôi mắt sắc nhọn đến gai người:

-Tránh ra

Chỉ vẻn vẹn 2 từ nhưng đã khiến cho chúng khiếp sợ, mặt tái mét rồi có 1 đứa khẽ gẩy tay Nhất:

-Này... Hay thôi đi... Là người của Vương gia đó

-Thôi ư? Chúng mày nghĩ tao là ai? Lâm Chí Nhất đáp - Nếu mày nghĩ mày giàu rồi thì quan tâm đứa rách rưới này làm gì? Thương hại nó hay khinh bỉ nó? Hay là...

*Bốp* Chưa đợi Nhất nói xong, người con trai đó tát 1 cách giận dữ lên mặt hắn. Nguyên bàn tay in lên mặt hắn.

- Có cần lần thứ 2 không?

-Về tụi bay-mặt hắn ấm ức

Bỗng từ chiếc xe sang trọng 1 người đàn ông to,cao bước ra, đặt 1 tay lên ngực cung kính hỏi:

- Cậu chủ Vương, giờ tính sao?

-Đuổi

-Nhưng...

-Thôi được rồi. Tí gọi bố mẹ nó của Triệu Chí Nhất tới cho ta.

-Vâng. Vậy tôi xin phép.*Đây là lời nói của cậu bé lên 8 ư? Sao có thể lạnh lùng như thế? Đúng là 1 chú sói đang cô độc*

Vội ra đỡ cậu bé kia dậy, dịu dàng hỏi:

- Em không sao chứ? Có bị thương không? Em phải bảo bọn chúng chơi với em chứ? Sao để chúng bắt nạt vậy?

Hỏi 1 tràng dài nhưng cậu bé không đáp, chỉ lặng lẽ vuốt lông chú thỏ để trên đùi. Chú thỏ có bộ lông trắng như bông, cái mũi đo đỏ lúc nào cũng ướt. Đôi mắt tròn xoe như hòn bi trông rất hiền và đáng yêu.

-Em muốn chơi với con thỏ đó đến khi nào chứ?

-...

-Haiz... Đưa mặt đây Anh xem nào. Chúng nó đánh nhiều vậy cơ à? Để Anh bôi thuốc cho *từ từ, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu bé*

- Anh về đây. Nhớ đừng để bạn chúng nó bắt nạt nữa đấy

Đêm xuống. Ánh trăng dịu nhẹ toả sáng. Giữa khồn khí im lặng bỗng phát ra những âm thanh khó nghe từ 1 căn nhà nhỏ bé trong góc thành phố. Đó là giọng của gã nghiện rượu:

-Cái thằng thối tha này. Sao mày không đi chết đi, thằng chết tiệt

Đẩy cậu bé xuống đất ông ta chửi rủa, ném chiếc lồng thỏ mà chú yêu quý xuống đất. Cậu bé không khóc mà cắn răng chịu đựng. Mệt mỏi cậu ngất lịm đi

Sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn cảm thấy nhức đầu. Vội cua tay tìm chiếc lồng nhưng mà chú thỏ đã chết. Hình dáng một cậu bé cầm trên tay xác con thỏ thật đáng thương. Quỳ bên hố đất vừa đào cậu đặt chú thỏ xuống. Lúc này cậu mới khóc:

-Tiểu Thố. Đến cả bạn cũng rời xa mình sao? Xã hội này những người yếu đuối sẽ chết. Mình không tin tưởng ai ngoài bạn. Tại sao bạn lại xa mình. Tại sao?