Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Chương 2




Hà Sơ Tam mất ba ngày để viết ra một kịch bản cũ rích vẫn được lưu truyền trên phố —— chuyện kể về một tiểu thư nhà giàu và một soái ca nhà nghèo đánh bại lão đại xã hội đen hung ác rồi bỏ trốn.

Hạ Lục Nhất thờ ơ lấy tăm xiên trứng cá, cuốn hai vòng trong nước tương, rồi nói, “Lão đại kia dùng song đao?”

Hà Sơ Tam thành thật đứng trước mặt hắn, chân thành khen ngợi: “Rất uy phong.”

Hạ Lục Nhất vẫy tay.

Hà Sơ Tam vừa đến gần thì bị hắn kéo cổ áo ấn xuống bàn, nắm tóc ‘phang’ một tiếng nện xuống! Trên trán Hà Sơ Tam lập tức rách da chảy máu, chóang váng ập đến, đến khi hồi tỉnh nhìn lại thì mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo —— Hạ Lục Nhất cầm cây bút muốn chọc vào mắt cậu!

Hà Sơ Tam nhắm mắt cam chịu số phận, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh, bèn nghi hoặc mở mắt. Hạ Lục Nhất chỉ đặt hờ cây bút trên hàng mi run rẩy của cậu.

“Không nói không rằng, đầu óc cũng không nhỏ nhỉ! Muốn mượn kịch bản này mắng tôi?” Hạ Lục Nhất nói, “Đừng giở trò trước Lục Nhất ca này, trở về viết lại.”

Hà Sơ Tam quấn khăn Ấn Độ A Tam, ngoan ngoãn viết lại trong ba ngày. Cha cậu hỏi cậu làm sao, cậu chỉ nói bị chậu hoa trên lầu đập xuống.

Sáng mỗi ngày đều xách cặp đi ra ngoài, qua lối rẽ tắt thì một đại hán vác tới công ty, viết kịch cả một ngày, đêm khuya lại ‘được’ mấy đại hán đóng gói mang về nhà.

Ba ngày sau, cậu giao kịch bản mới, chuyện kể về một đả thủ hắc đạo phóng khoáng ngỗ ngược yêu phải một người con gái phong trần xinh đẹp, sau đó là một chuyện tình yêu cảm động trời xanh, người con gái bị bang phái địch thủ bắt cóc, đả thủ vì cứu người yêu trở về mà đấu tranh đẫm máu, song đao một nhát chém chết hơn bốn mươi mạng người, mở ra một con đường máu…

Tiểu Mã đứng ở bên cạnh như thế nào nghe thấy cũng không thích hợp, vụng trộm kề tai nói nhỏ với thủ hạ: “Kịch bản này sao tao thấy giống Lục Nhất ca với đại…”

“Khụ! Em chưa nghe thấy gì cả, Tiểu Mã ca.”

Hạ Lục Nhất chuyên tâm xem kịch bản, càng xem thì mặt càng đen. Cố tình Hà Sơ Tam lại hồn nhiên không biết, chỉ cúi đầu đọc đại cương kịch bản, tự giác lần này từ phê phán hắc đạo thành khen ngợi hắc đạo, chắc là sẽ không bị đánh đi.

Cậu nhập tâm đọc xong, đứng ở đó nói thêm vài đáng giá. Trong phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Tiểu Mã biết quan sát sắc mặt, vụng trộm bẻ khớp tay, chuẩn bị giúp Lục Nhất ca đánh người.

“Sao viết kịch bản này?” Hạ Lục Nhất dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói.

“Nghe nói.” Hà Sơ Tam nói, ngẩng đầu lén nhìn hắn, cuối cùng cũng ý thức được không khí có chút không đúng.

“Nghe ai nói?”Hạ Lục Nhất tiếp tục nói.

“Mọi người đều nói……” Hà Sơ Tam còn chưa nói xong thì cả người đã bay thẳng ra ngoài.

Thân thể gầy gò của cậu đụng đổ hai chiếc ghế, chân ghế và người đều đập vào tường, té ngã đến một mảnh khói bụi, Hà Sơ Tam quỳ gục trên mặt đất, ho khan hai tiếng hộc ra máu.

“Tám phần khí lực!” Tiểu Mã vây xem trong lòng tự ước lượng chỉ số.

Hạ Lục Nhất bước dài tới, nhấc ghế gãy phang về phía cậu.

Hà Sơ Tam nhịn không được mà phát lên tiếng kêu thảm thiết, đinh sắt ở ghế cắt qua tay cậu, máu tươi nhất thời tuôn ra. Cậu đau đến điếng người, cúi đầu nhìn máu của mình, không hiểu tên lão đại hắc đạp tâm tình bất định này vì sao đột nhiên nổi điên.

Hạ Lục Nhất lật chân ghế, đem phần vỡ nát sắc nhọt chĩa vào đầu Hà Sơ Tam, mặt vô cảm mà giơ cao tay lên, mắt thấy muốn chọc tới.

Cửa lại đột nhiên bị người bên ngoài mở ra, một tên tiểu đệ canh cửa chạy vào thét to, “Lão đại! Lão đại!!”

Hách Thừa Thanh vừa vào cửa thì nghe thấy một tiếng ‘đông’ rất trầm.

Vị lão đại làm thái tử kế thừa bang phái từ khi hai mươi tuổi, mười lăm năm chìm nổi trong hắc đạo, tác phong làm việc rất trầm ổn và thận trọng. Gã không để ý tới tiếng vang kỳ lạ kia, chỉ lạnh nhạt quét bên trong phòng, mở miệng nói, “Lục Nhất đâu?”

Tiểu Mã há miệng cùng đám đại hán nhìn nhau, mồ hôi ròng ròng nhìn về phía sau cánh cửa——

Cửa gỗ két một tiếng, Hạ Lục Nhất che ót, chật vật nhảy ra, tùy tay buông chân ghế, nói: “A Đại.”

Hách Thừa Thanh nghi hoặc nhíu mày.

“Em đứng sau cánh cửa anh đạp vào, A Đại!” Hạ Lục Nhất ủy khuất nói, vừa hít không khí vừa xoa trán, “Lần sau anh tiến vào nhớ nói một tiếng có được không?”

Hách Thừa Thanh cười, ôm vai hắn kéo qua, tự tay xoa ót hắn, “Đau sao?”

“Đau.” Hạ Lục Nhất không chút khách khí nói, “Anh phải trả phí thương tàn.”

“CLB đêm mới mở cho cậu quản lý, đủ chưa?”

“Đủ! đủ!” Hạ Lục Nhất vội vàng vừa lên tiếng trả lời, rồi quay đầu dùng ánh mắt bức sát chúng thuộc hạ Tiểu Mã, nhóm người kia lập tức bưng trà rót nước lau ghế, mời Thanh Long lão đại ngồi sô pha.

Hà Sơ Tam còn ở phía sau cánh cửa, cũng bị hai đại hán trái phải dựng lên xách đi, nửa điểm cũng không vào mắt lão đại.

Cuối cùng đám tiểu đệ một mực cung kính khép cửa lại, trong phòng bỗng chỉ còn có Thanh Long và Hạ Lục Nhất. Hạ Lục Nhất cất bước dài đi tới, dứt khoát đặt mông ngồi bên cạnh Thanh Long, “A Đại, sao anh lại tới đây?”

“Tiểu Mãn muốn xem phim trường……”

Gã còn chưa dứt lời, Hạ Lục Nhất đã đứng lên trừng mắt, “Tiểu Mãn đến? Ở đâu?”

Thanh Long sắc mặt lạnh nhạt, lấy xì gà trong hộp trên mặt bàn.

Hạ Lục Nhất ngoan ngoãn ngồi lại vị trí châm xì gà cho gã, “A Đại, em nhanh miệng nói sai. Anh nói, em nghe.”

Thanh Long chậm rãi hít một hơi, đưa cho hắn. Nhìn Hạ Lục Nhất tiếp nhận cắn ngoài miệng, mới tiếp tục nói, “Lúc vào cổng, cô ấy nói đau đầu, tôi để người đưa cô ấy về trước.”

“Thân thể chị ấy không tốt sao? Tâm tình gần đây thế nào?”

Thanh Long lắc đầu nói, “Tôi rất bận, không thể chiếu cố được. Cậu rảnh thì bồi cô ấy đi.”

“Được.” Hạ Lục Nhất gật đầu đáp, nghĩ nghĩ lại hỏi, “CLB đêm kia cho em thật sao?”

Thanh Long lấy chiếc xì gà thứ hai, “A Đại có lúc nào lừa cậu sao?”

“Không ổn lắm đâu.” Hạ Lục Nhất vừa châm cho gã vừa cáo trạng, “Gần đây Hứa Ưng nhìn em không vừa mắt, lần trước còn điều một tên mã tử, gã còn an bài mấy tên ở chỗ em. Chuyện ngoài thành đã luôn theo ý gã, em đây cũng là quá hạn rồi.”

“Cậu không cần phải xen vào gã.” Thanh Long nói, “Mục kia không hiểu thì đi hỏi Đông Đông.”

Hạ Lục Nhất cúi đầu, yên lặng ở trong lòng sắp xếp lại một lần rồi nói, “Được, anh yên tâm, em sẽ quản tốt.”

Thanh Long cười cười,“Cậu hiểu, A Đại cũng yên tâm.”

Hai người hàn huyên chút chuyện, Thanh Long mới chú ý bản thảo viết tay rơi tán loạn trên đẩ, còn có dính chút máu, “Gì đây?”

“Kịch bản phim điện ảnh.” Hạ Lục Nhất nhất thời xấu hổ, “Thằng nhóc kia bịa đặt một trận…”

Hắn chưa kịp cướp lại thì Thanh Long đã thuận tay cầm lấy một tờ rơi trên bàn trà, nhìn nhìn rồi nói, “Nhặt đống còn lại.”

Hạ Lục Nhất chỉ có thể ngoan ngoãn khom lưng nhặt đống rơi loạn xung quanh.

Hắn cương mặt nhìn Thanh Long lật từng tờ từng tờ một, trong lòng rối bời, ***g ngực thình thịch nhảy loạn, cật lực giải thích, “Thằng nhóc kia đầu bị úng nước, em đã đem nó đập cho một trận, em…”

“Rất tốt.” Thanh Long lạnh nhạt nói, “Quay cái này đi.”

“Em… Hả?!”

Thanh Long buông kịch bản rồi đứng dậy, vỗ lên đầu hắn, “Tôi có chuyện, đi trước. Nhớ phải đến xem Tiểu Mãn.”

“A, này…” Hạ Lục Nhất còn đang rối răm, cửa phòng từ bên ngoài mở ra, hai tên bảo an đón Thanh Long đi ra ngoài. Thanh Long vừa đi vừa vẫy tay, là thủ thế không cần tiễn.

Hạ Lục Nhất nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, lúc đóng cửa, hắn thoáng dựa vào bên cửa. Mặt than ngây ngốc nhìn đống kịch bản một lát rồi khẽ thở dài.

Mệt mỏi sờ soạng một điếu thuốc, hắn nghiêng đầu đốt lên.

“Tiểu Mã!”

“Dạ!”

“Đưa tên nhóc kia đi khám.”



Hà Sơ Tam ngực được quấn vài vòng, cánh tay được quấn vài vòng, khăn trùm trên đầu không thể lấy xuống, cả người từ trên xuống dưới trông không khác gì xác ướp Ai Cập. Cậu cúi đầu ngồi bên chỗ trường quay, nhìn một đám côn đồ bị đạo diễn chỉ huy mà chạy loạn đi dọn đạo cụ, nhưng đột nhiên tất cả mọi người đều dừng động tác, cùng phát ra tiếng hô to… Lại là Hạ Lục Nhất đến tuần tra trường quay.

Tất cả mọi người đều lấy lòng Hạ Lục Nhất, chỉ có cậu là cúi đầu không để ý tới, tiếp tục viết một đoạn đối thoại tiếp theo. Coi như đây là một cách phản kháng bé nhỏ.

Tất cả đám người ở đây đều là lưu manh, Hạ Lục Nhất là lưu manh trong lưu manh. Cậu thầm nghĩ phải nhanh chóng viết xong cuộc đối thoại tiếp theo, sau đó về trường học lên lớp.

Cậu đã thiếu khóa hai tuần nay, tỉ lệ chuyên cần bị thiếu, học bổng kỳ này khẳng định là không còn. Học kỳ sau lại phải mở miệng xin cha tiền học phí, cậu đã 21 tuổi, không thể hiếu kính cha, còn phải xin tiền cha, nghĩ thôi cũng thấy thật thương tâm.

Cậu phiền muộn cúi đầu múa bút thành văn, đột nhiên một tiếng nói ôn nhu bên cạnh vang lên làm cản kinh, bút bắn cả ra ngoài.

“Cậu tên gì?”

Đó là một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, chính là nữ chính trong bộ phim này – Tiểu Mãn, phu nhân Thanh Long, đại tẩu Kiêu Kỵ đường. Mấy hôm nay cô đều quay phim ở đây Hà Sơ Tam không có hứng xem qua nên cũng chưa nhìn kỹ.

Đầu vừa ngẩng lên nhìn, cậu mới phát hiện ra vị đại tẩu này có ngũ quan thanh tú, khí chất ôn nhã, khác biệt hoàn toàn với chị gái phong trần, yêu kiều, mạnh mẽ mà giống hình tượng chị gái nhà hàng xóm.

Chỉ là không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy bộ dạng của cô có điểm giống tên lưu manh cầm đầu kia. Đặc biệt là khóe mắt giương cao, nhưng Hạ Lục Nhất là dáng vẻ lười nhác ẩn giấu tâm cơ, còn cô lại là ánh mắt mênh mông tan rã, là đôi mắt u buồn.

Cậu đần mặt không lên tiếng, nhìn bộ dạng như đang bị dọa. Tiểu Mã không để ý, lại hỏi thêm lần nữa, “Cậu tên gì?”

“Hà Sơ Tam.”

Tiểu Mãn cười, “Cậu sinh tháng ba?”

“Vâng.”

Tiểu Mãn lại cười, xoa nhẹ lên cái khăn trùm đầu Ấn Độ của cậu, giống như sờ cún con vậy. Hà Sơ Tam không biết vì cái gì nhưng cảm thấy ánh mắt cô thoáng dại đi, động tác hơi quái dị.

“Nghe nói cậu là sinh viên?”

“Vâng.”

“Thật tốt, tôi ngay cả tiểu học cũng chưa học qua. Đại học có vui không?”

Hà Sơ Tam nghĩ nghĩ, ông nói gà bà nói vịt đáp, “Thư viện có rất nhiều sách.”

“Tôi không thích đọc sách, tôi thích hát,” Tiểu Mãn cũng ‘ông nói gà bà nói vịt’. Sau đó cô nhìn đám người xung quanh không để ý tới mình thì lén nhỏ giọng hát cho Hà Sơ Tam một đoạn.

Hà Sơ Tam cảm thấy cô hơi kỳ quái, nhưng cũng không vạch trần, chuyên tâm nghe cô hát xong. Cô hát cũng rất dễ nghe, giọng nói trong trẻo, giống như vàng oanh vậy.

“Đại tẩu! Phải quay phim rồi!” Bên kia có người gọi.

Tiểu Mãn thẳng lưng liếc qua người nọ, lập tức hóa thành mặt vô cảm, là bộ dáng uy nghiêm cao quý của đại tẩu. Người nọ nhất thời không dám tới, chỉ đứng đó đợi cô.

Tiểu Mãn quay đầu tiếp tục hỏi Hà Sơ Tam, “Đầu cậu bị sao vậy? Bị thương à?”

“Vâng.”

“Ai đánh?”

“Lục nhất ca.”

Tiểu Mãn thở dài một hơi, “A Lục, hắn lại không ngoan. Tôi giúp cậu mắng hắn.”

“Không cần không cần.” Hà Sơ Tam kinh sợ.

“Nhất định phải mắng,” Tiểu Mãn mở to đôi mắt trống rỗng, lắc đầu nói, “Hắn lúc nào cũng thế, đều không quen được bạn. Cậu đừng trách hắn, hắn chỉ là không ai chơi cùng thôi. Khi đó hắn rất đáng thương, chỉ có hai người chúng tôi.”

Hà Sơ Tam nghe cô nói vị ác bá “tết thiếu nhi” không ai dám chọc thành một chú cún con đáng thương như vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi. Vì không muốn đề tài thổi sang hướng kỳ quái, cậu cẩn thận dè chừng lên tiếng,“Đại tẩu, chị không đi quay phim sao?”

Tiểu Mãn cười khẽ, “Có gì tốt để quay? Quay nhiều như vậy, hắn cũng không có xem.”

Hà Sơ Tam nghĩ lầm “Hắn” này là nói Hạ Lục Nhất. Xét thấy gần đây cậu đang viết hắc bang tình thù, thì lập tức liên tưởng đến chuyện giữa vợ lão đại và tiểu đệ đả thủ lâu ngày sinh tình, yêu hận khúc mắc, đủ loại sinh ly từ biệt…

May mà ngay lúc đó có một giọng nói đúng lúc cắt ngang ảo tưởng bát quái của cậu, “Chị, mở máy rồi, sao chị còn ở đây?”

Hà Sơ Tam trợn tròn mắt, nhìn Hạ Tiểu Mãn kiễng mũi chân rồi kéo đầu Hạ Lục Nhất xuống, thân mật hôn lên trán hắn, sau đó xoa đầu hắn như xoa cún con.

Đầu tóc Hạ Lục Nhất rối bù, như sư tử kiêng ăn mà cười nhu tình, “Nhanh đi thôi, chị, mọi người đều chờ chị.”

Hạ Tiểu Mãn cúi đầu cười cười với Hà Sơ Tam, rồi điểm mũi chân rời đi.

Hà Sơ Tam còn đang ngẩn người nhìn bóng cô, Hạ Lục Nhất đã co chân đạp một cái, hù dọa: “Nhìn cái gì? Móc mắt ra!”

“Cô ấy… là chị gái anh?”

“Gọi đại tẩu.”

“À.”

Hà Sơ Tam lén nhìn Hạ Lục Nhất đang ngồi ăn thịt xiên bò, đầu, ngực, cánh tay cậu đều bắt đầu ẩn ẩn phát đau, luôn cảm thấy Hạ Lục Nhất đột nhiên mất hứng thì lại khom lưng chọi ghế vào người cậu.

Anh có thể đừng ngồi ở đây được không, tôi nhìn thấy anh là không viết nổi một chữ. —— cậu buồn bực nghĩ.

Cậu ở đây ngầm phiền muộn, bên kia Hạ Lục Nhất lại rất tốt. Lúc trước, hắn và tên trùm bang phái Sa gia xảy ra xung đột, đám người Sa gia bị hắn đập cho loạn thành một mảng, quản sự Tiểu Mã thông minh nhanh chóng mang theo người mình rút lui, chỉ lưu lại hai tên mật thám do Hứa phó đường chủ cài vào. Người bang Sa gia lúc vào toàn hiện trường không tìm được tiền, bèn bực bội chém loạn lên hai tên xui xẻo kia. Ngày hôm sau Hạ Lục Nhất tự mình đến phòng khám an ủi hai ‘anh em nhà mình’, vén chăn thưởng thức thương thế thảm thương của họ, sau đó thuận lý thành cương mà muốn đòi nợ cho anh em nhà mình mà dẫn một đám đến Sa gia cướp sạch mấy chục vạn tiền mặt thuốc men.

Sa lão đại gọi điện cho Thanh Long lão đại đòi nói lý. Thanh Long trước chỉ rõ đây là ân oán bọn đàn em, chúng ta làm lão đại không tiện nhúng tay, sau đó ôn hòa trấn an Sa lão đại một phen, nói “tuy là như vậy nhưng Lục Nhất vẫn nghe tôi, như vậy đi, tôi để hắn nể mặt tôi, cho đám đàn em rút về, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Sa lão đại tức muốn ói máu, giết người ăn tiền, lại còn dám nói “nước sông không phạm nước giếng?! Thật con mẹ mó diễn trò hay! Bất đắc dĩ tranh đấu mà tổn thất nghiêm trọng, Đông Sơn gian nan đáp lời, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt máu, yên lặng đem nợ này ghi tạc trên đầu Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất đếm tiền đếm đến vui vẻ, lại còn tăng danh tiếng trong bang phái, vẽ mặt cho Thanh Long lão đại, sao còn để ý chút hận nhỏ của Sa lão đại ở trong lòng —— năm mười bốn tuổi, hắn đã tự liếm vết đao, hành tẩu giang hồ mười năm, vết thương trên người đã sớm đếm không hết.

Ngồi trên bàn ăn xiên thịt bò, hắn vẫy vẫy tay với Tiểu Mã đang canh trừng ở bên trường quay, chuẩn bị để gã phân tiền cho đám anh em đi hưởng thụ một đợt.

Tiểu Mã xoay như con quay mà chạy đến, còn chưa kịp chạy tới gần thì há to miệng hét thảm một tiếng, “Lục Nhất ca cẩn thận!”

Cây bút của Hà Sơ Tam lần thứ hai trong ngày bị dọa rơi bắn, cậu theo bản năng vừa nhấc đầu —— thì nhìn thấy một thanh sắt xà ngang và hai ống tuýt sắt vì lâu năm không sửa chữa, mà rầm rầm rơi xuống!

Vị trí cậu ngồi dựa vào tường, ghế kẹp rất chặt, trong nháy mắt đó, muốn đẩy ghế chạy cũng không còn kịp —— chỉ có thể trơ mắt nhìn đống sắt nện xuống đầu mình!

Cũng ngay trong chớp mắt đó, Hạ Lục Nhất ở bên cạnh nhảy sang, nhanh chóng chắn phía trước! Hắn khom lưng kéo Hà Sơ Tam vào trong lòng, cánh tay cùng lúc hướng một quyền giương ra!

“Rầm!!” Một tiếng vang nặng! Hắn miễn cưỡng đạp đống đồ kia ra ngoài!

Hà Sơ Tam trợn mắt há hốc mồm mà vùi đầu trong lòng Hạ Lục Nhất, mũi đều ngập tràn mùi thịt bò xiên trên người tên ác ôn này. Thời tiết gần đây hơi lạnh, tên ác ôn này chỉ mặc một cái áo ba lỗ đen mỏng, chóp mũi Hà Sơ Tam cọ trên một điểm cứng cứng nổi lên trước ngực hắn, lập tức mồ hôi lạnh bị dọa tiết ra.

Vị trí đó của Hạ Lục Nhấ cực kỳ mẫn cảm, sắc mặt xanh đen đẩy cậu một phen, “Cọ cái gì mà cọ! Muốn uống sữa?!”

Hà Sơ Tam đần độn, nhìn hắn rồi lại cúi đầu nhìn vai mình—— có một vết dấu tay đầm đìa máu.

Một đám tiểu đệ hô to gọi nhỏ xông lên,

“Lục nhất ca!”

“Anh không sao chứ?!”

“Ối cha mẹ nó, đổ máu!”

Trên bàn tay, trên cánh tay, trên trán của Hạ Lục Nhất đều là máu, là bị sắt chọc rách da. Bản thân hắn lại không thấy việc gì, nhưng đám thuộc hạ là vô cùng kinh hoảng, chạy loạn muốn đưa Hạ Lục Nhất đi băng bó. Đi chưa được vài bước, thì tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên.

“A Hạo——!!”

Hạ Tiểu Mãn như phát điên đẩy đám người xông vào, mười móng tay sơn đỏ lập tức bấm vào cánh tay Hạ Lục Nhất, tê tâm liệt phế kêu thảm thiết,“A Hạo! Em sao vậy?! Em đừng chết!!! A Hạo! ô a a a……”

Cô gắt gao ôm lấy Hạ Lục Nhất, bắt đầu gào khóc, điên cuồng quá mức, không hề giống một người bình thường. Đám tiểu đệ hai mặt nhìn nhau, trơ mắt nhìn Hạ Lục Nhất thương thế không chết cũng bị cô siết chết.

Vẫn là Tiểu Mã đánh bạo tiến lên, cẩn thận dè chừng lôi kéo cô,“Đại tẩu.”

“A——” Hạ Tiểu Mãn gào lên một tiếng thê lương, Tiểu Mã sợ tới mức lảo đảo suýt ngã!

“Ông không được tới đây! Đừng đánh! Đừng đánh!”Hạ Tiểu Mãn buông ra Hạ Lục Nhất, cuộn lại thành một đoàn bắt đầu run cầm cập, hét lên hai câu, cô đột nhiên bò lên dùng thân thể gầy yếu chặn Hạ Lục Nhất, “Không! Ông đánh tôi! Ông đánh tôi đi! Đừng đánh A Hạo! Tôi xin ông! Ông đừng đánh em ấy!! Ô ô ô …. A Hạo…”

“Em không sao, chị.” Hạ Lục Nhất bị ôm không thở nổi, suy yếu nói.

“Ô ô ô …A Hạo.”

Hạ Lục Nhất quay mặt đi, nháy mắt ra hiệu cho đám tiểu đệ qua nâng họ lên. Hạ Tiểu Mãn còn gắt gao ôm cánh tay bị thương của hắn không buông, Hạ Lục Nhất đau đến xanh cả mặt, lại không có ý tránh khỏi cô, một tay trấn an đặt lên mu bàn tay cô, cứ như vậy một treo một, bị chúng tiểu đệ tiễn bước.

Tiểu Mã lưu lại giải quyết trường quay, lúc này túm lấy một tiểu đệ bên cạnh, thấp giọng hỏi, “Này, vừa nãy đại tẩu gọi Lục Nhất ca là gì?”

“Hình như là tên trước kia của Lục Nhất ca.” Tiểu đệ đè thấp giọng nói, “Nghe nói trước khi anh ấy ở cùng lão đại không phải là Lục Nhất, là theo lão đại mới đổi tên.”

Bọn họ đều quên Hà Sơ Tam đang ngồi trước bàn —— một đứa nhỏ tội nghiệp tìm được đường sống trong chỗ chết, đang ngẩn người nhìn vết dấu tay dính máu.