Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Chương 11




Mười lăm phút sau, Hà Sơ Tam đi giày cũ, ngồi trong nhà hàng sạch sẽ, cúi đầu nhìn menu tiếng anh với con số trùng trùng điệp điệp.

“Lục nhất ca……” Cậu muốn nói chúng ta đừng ăn nơi này.

“Lấy menu tiếng Trung.” Hạ Lục Nhất cau mày nói với nhân viên phục vụ.

‘Ấn Độ – hậu duệ nhà A Tam’ lắc đầu. “No chinese, sir.”

“Lục nhất c…” Hà Sơ Tam lại nói.

“Hai phần đắt nhất.” Hạ Lục Nhất nói, “Đắt nhất, thượng hạng nhất! Nghe hiểu không?”

“Yes, sir.”

“Lục……” Hà Sơ Tam nói.

Ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Lục Nhất liếc qua, “Hửm?”

“Không có gì.” Hà Sơ Tam.

Ánh mắt Hạ Lục Nhất như muốn nói nếu cậu dám nói không, thì hắn sẽ khiêng cậu ném ra ngoài cửa sổ!

Được rồi, thổ hào lão đại chưa nguôi giận, phải tiêu tiền để thống khoái, cậu có thể nói cái gì đây?

Hà Sơ Tam thành thật ngồi một chỗ bồi Hạ lão đại nguôi giận, trong phòng truyền tới tiếng nhạc du dương thanh nhã, cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ trước mắt… là cảnh sắc huyễn lệ mà Hà Sơ Tam – người luôn sống trong thành thị tối tăm không ánh mặt trời – nhìn thấy qua.

Ánh đèn rực rỡ không bao giờ tắt này, cảnh đêm phồn hoa trên mặt biển, chưa từng thuộc về cậu, cậu sống hơn hai mươi năm ở nơi này, lại chỉ là một góc lẻo lỏi bên trong thành.

Cậu kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, Hạ Lục Nhất nhịn không được mà dùng dao gõ gõ lên khay, “Làm sao?”

“Lục Nhất ca, thật đẹp.” Hà Sơ Tam vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bên ngoài cảm khái nói.

“Nói rõ chút! Là Lục Nhất ca của cậu soái chứ không phải đẹp.”

Hà Sơ Tam phì cười, đoan chính ngồi trở lại, thành tâm thành ý ca ngợi: “Lục nhất ca, anh so với cảnh bên ngoài còn ‘soái’ hơn.”

Hạ Lục Nhất đối với mấy lời ngốc nghếch này của cậu cũng không ngạc nhiên, chỉ cười lạnh xuy một tiếng.

Mời đi ăn tôm hùm, tên nhóc này lại được đà nịnh nọt. Nghe lời nịnh này, Tiểu Mã phải cho cậu ta dập đầu!

Sau khi bị Hạ Lục Nhất chê bai món khai vị như ‘cỏ dại’, thì một phần beefsteak và tôm hùm dọn lên bàn, rượu vang đỏ đi kèm, thắp nén chập chờn, hai người đối diện với cửa sổ, nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp bên ngoài.

Hạ Lục Nhất vẫn thường theo Thanh Long đi ăn đồ tây, lúc này đang thoải mái cắt beefsteak, nhâm nhi ly rượu vang. Vừa nhâm nhi rượu vang vừa nâng mắt, thì bắt gặp cảnh Hà Sơ Tam đang chần chần chừ chừ dùng dĩa nhỏ chọc vào con tôm hùm to đầy khí thế kia.

“Không được thì lấy tay mà ăn.” Hạ Lục Nhất nói.

Hà Sơ Tam nhìn ‘hậu duệ A Tam’ cách đó không xa nhìn chằm chằm vào bọn họ, đành kiên nhẫn cúi đầu cầm dĩa nhỏ.

Hạ Lục Nhất nhìn không quen bộ dạng nghẹn khuất này của cậu, giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới, “Lấy đôi đũa qua đây.”

“Sir?”

“Đũa! Nghe không hiểu hả?!” Hạ Lục Nhất đen mặt.

“He wants chopsticks.” Hà Sơ Tam vội vàng dùng tiếng Anh hoà giải.

Nhân viên phục vụ cổ quái thoáng nhướn mi, “Yes, sir.”

“Mẹ nó!!” Hạ Lục Nhất mắng một câu với bóng gã, “Yê yê da da toàn điểu ngữ trong miệng!”

Hà Sơ Tam buồn cười cúi đầu cắn dĩa, buông tha tôm hùng mà cẩn thận cắt thử beefsteak.

Sau đó tách một tiếng dĩa trượt ra ngoài, xoay vài vòng đụng vào đĩa đối diện của Hạ lão đại, bắn nước tương lên người Hạ Lục Nhất.

Động tác Hạ Lục Nhất cứng đờ, Hà Sơ Tam lập tức rũ đầu, thái độ tích cực nhận sai, “Xin lỗi, Lục nhất ca.”

“Muốn chết!” Hạ Lục Nhất mắng, tùy tay cởi áo khoác tây trang bị bẩn ném ra sau lưng ghế, caravat cũng nới lỏng ném xuống. Thuận tay tháo hai cúc áo cổ tay xắn lên, cau mày dựa vào sau lưng ghế, “Sớm muộn gì cũng có ngày tôi băm nát đôi tay chó cậu.”

Nhân phục vụ đúng lúc đưa một đôi đũa viền vàng tinh xảo đến, Hạ Lục Nhất hất cằm về phía Hà Sơ Tam, “Dùng cái này.”

“Hả?”

“Tiêu tiền còn phải bị người quản ăn sao? Dùng đũa ăn cũng làm cậu nghẹn chết?!” Hạ Lục Nhất vừa mắng vừa trừng mắt về phía mấy nhân viên phục vụ đang đứng vây xem, “Nhìn cái gì?! Cút!”

“…” Nhân viên phục vụ không cần phiên dịch, lưu loát cút.

Hà Sơ Tam thành thật dùng đũa gắp beefsteak, cảm thấy Lục Nhất ca nhà cậu… quá khí phách!

—— xã hội đen có tiền, quả nhiên đi đâu cũng hoành hành ngang ngược. Haiz…

Hà Sơ Tam vùi đầu chuyên tâm lấp bụng, Hạ Lục Nhất thẳng lưng giúp cậu cắt beefsteak, lại vừa giáo huấn, “Thằng nhóc nhà cậu đáng bị coi thường, rõ ràng là tiểu hồ ly lại còn thích giả dạng thành chó rụng lông, chờ người ta đến đạp.”

“…” ‘Hà Sơ Tam – chó rụng lông’ cảm thấy đi đâu cũng phải có quy tắc, không thể tùy tiện làm vậy, có tâm biện bạch nhưng ngẫm lại thì, thôi vẫn nên quên đi.

Hạ Lục Nhất vừa lột tôm hùm vừa văng máu chó đầy mặt Hà Sơ Tam, sau đó dựa ghế gọi điện cho Tiểu Mã.

Sau khi cúp mày thì đạp một cước Hà Sơ Tam ở dưới gầm bàn, “Thứ sáu tuần sau, qua công ty tôi xem phim.”

“Tôi…” Hà Sơ Tam miệng đầy thịt tôm, muốn nói thứ sáu tôi phải đi làm thêm.

Hạ Lục Nhất sắc mặt phát lạnh.

Hà Sơ Tam ba phải, vừa gian nan nuốt xuống vừa nhanh chóng nói: “Thứ sáu chiều… tôi qua… khụ khụ…”

Lúc này Hạ Lục Nhất mới thu hồi ánh mắt giết người.

“Khụ……” Hà Sơ Tam còn đang ở đó tiếp tục giãy dụa,“Lục nhất ca…… Nước nước anh đưa tôi……”

“Uống thì tự lấy, gọi tôi làm gì!”

“Khụ… không kịp… Khụ khụ khụ… nghẹn…… Khụ khụ……”

Hạ Lục Nhất dở khóc dở cười, đưa ly nước chanh mình uống một nửa đưa cho cậu, “Mệnh rõ khổ, ăn tôm hùm còn bị nghẹn chết.”

Hà Sơ Tam vừa liều mạng uống vừa oán niệm nhìn hắn, trong lòng nghĩ còn không phải bởi vì anh sao.

……

Hà Sơ Tam lấp một bụng đầy thịt, cuối cùng gói mấy cái bánh bao ăn không hết, mang về nhà tính làm bữa ăn sáng. Nâng bụng nhỏ, đeo cặp sách, chầm chập theo sau Hạ Lục Nhất ra khỏi khách sạn.

Hai người đi bộ đến bãi đỗ xe trung tâm văn hóa, Hạ Lục Nhất vừa mở con xe Salisbury thì hơi nhíu mày.

“Nằm sấp xuống.” Hắn nói.

Hà Sơ Tam cái gì cũng không hỏi, lưu loát để cặp sách xuống chân, khom lưng cúi xuống.

Hạ Lục Nhất lại rẽ, đổi đường rất nhiều lần, dừng lại trước đèn đỏ, “Chui ra phía sau, che mặt lại, thắt chặt dây an toàn.”

Hà Sơ Tam ôm cặp sách nhanh nhẹn từ khe hở hai chỗ ngồi bò ra ghế sau, để cặp xuống dưới chân, thắt dây an toàn, thuận tay lấy tây trang bẩn mà Hạ Lục Nhất cởi ra, che trên đỉnh đầu.

Cậu vốn nghĩ cứ siết hai tay như vậy, nghĩ nghĩ một chút thấy thế này không đúng lắm, vì thế lấy hai ống tay áo tây trang thắt một nút xuống cằm, bó đầu thành cái bánh chưng, chỉ lộ ra khe hở hai mắt, sau đó đề phòng nắm lấy tay xịn cửa xe.

Quả nhiên, đèn xanh chợt lóe, Hạ Lục Nhất đạp mạnh chân ga! Rầm rầm xông lên phía trước!

Trước mặt Hà Sơ Tam nhoáng một cái, sau đó bắt đầu cùng Hạ lão đại triển khai tài lái xe, nhào lộn khắp nơi! Nhảy lên hạ xuống! Lộn trái nhào phải! Lắc lư…

Ba chiếc xe không biết từ nơi nào chui ra bám đuôi Hạ Lục Nhất, một đường bão táp xông qua hai con phố, quẹo trái rẽ phải không biết bao nhiêu đường, thậm chí còn húc văng một tấm biển xe!

Sau hai mươi phút, ba chiếc xe sau xe hắn biến thành một, tài xế biết Hạ Lục Nhất nhận ra họ, cũng không thèm ngụy trang mà đạp chân ga bám sát Hạ Lục Nhất, có người ngồi ghế phụ còn lắp súng lục.

Hạ Lục Nhất mặt đổi nhìn gương ngoài, đột ngột vặn tay lái, trực tiếp hung mãnh va vào ghế phó đối phương!

“Rầm——!!”

Sau khi va chạm kịch liệt, chiếc xe lệch bánh đổ xuống đường biên, tiếng vang rất nặng, grừm grừm hạ xuống, hai mã tử chật vật bò ra ngoài xe.

Hạ Lục Nhất vẻn vẹn chỉ hỏng một chiếc đèn xe, lại dẫm chân ga nghênh ngang rời đi.

Hắn lại rẽ qua mấy con đường, xác nhận phía sau không còn kẻ bám theo mới thả chậm tốc độ, sờ soạng một điếu thuốc châm lên, nhàn nhã phun ra một làn khói trắng, miễn cưỡng hỏi, “Không ói sao?”

“…” Phía sau xe Hà Sơ Tam đang xanh mặt liều mạng nhịn ói.

Cậu chết cũng không thể ói, đầu bị gói thành bánh chưng, muốn ói thì ói dính đầy mặt mình!

Hạ Lục Nhất liếc qua gương chiếu hậu nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên.

Hà Sơ Tam chầm chập cởi tây trang trên đầu, dỡ dây an toàm nịt chặt dạ dày, sau đó đối với chiếc áo tây trang kia… “Ọe——!!”

Hạ Lục Nhất hút thuốc cười ha ha, tùy tay cầm hộp khăn giấy ném ra phía sau.

Tâm phúc Phì Thất bị bắt, vợ và con gái tâm phúc cũng bị Hạ Lục Nhất tiện tay xách đi, dứt khoát từ đó hoàn toàn cùng Hạ Lục Nhất xé mặt, mấy lần buông lời đòi muốn đầu trên cổ Hạ Lục Nhất. Lời này còn chưa nóng thì phát hiện Hạ Lục Nhất một mình lái xe vào phạm vi thế lực của gã, sau buổi chiều phái người đi tìm ở nơi thất lạc, phía ba xe mã tử dạo qua phụ cận đi tìm, nào ngờ lại thấy Hạ Lục Nhất cư nhiên lái xe từ trung tâm văn hóa đi ra —— chẳng sợ nói hắn vào bãi đậu xe sở cảnh sát còn đáng tin hơn so với bãi đậu xe trung tâm văn hóa!

Giờ ba chiếc xe kia bị Hạ Lục Nhất thuận lợi xóa bỏ, nghe tin này Phì Thất lái xe đến, nhìn đường biên bị đụng hỏng thì chửi ầm lên, hận không thể cắt bụng mỡ xuống mà nện vào mặt mấy tên thủ hạ vô dụng!

Gã bên này tức giận đến mức muốn sống muốn chết, Hạ Lục Nhất bên kia lại vô cùng vui sướng. Ngậm điếu thuốc dừng ở phụ cận thành Giao Long, hắn xuống xe kéo cử xe phía sau, tự mình xách Hà Sơ Tam ói đến xanh mặt ra ngoài, thanh lý đống ‘lông chó’ rồi xách cậu đứng thẳng dậy, cười hỏi, “Chơi vui chứ?”

Hà Sơ Tam còn mềm nhũn chầm chập dùng khăn giấy chùi miệng, cho đến khi xử lý sạch sẽ bản thân thì lảng tránh hỏi: “Vì sao không để bọn chúng thấy tôi?”

“Nói nhảm.” Hạ Lục Nhất không kiên nhẫn nói,“Thấy cậu rồi thì cậu còn mạng để đến trường hả? Lão tử bận rộn như vậy, hơi đâu mà phái người theo cậu.”

Hà Sơ Tam dõi theo hắn, “Bọn họ là kẻ địch của anh? Đuổi giết anh?”

“Là cái thằng mập lần trước đấy.” Hạ Lục Nhất không thích người tay hỏi như bức cung như vậy, “Được rồi, về nhanh đi!” Xoay người muốn đi.

Hà Sơ Tam lại tóm lấy cánh tay phải của hắn, tiếp tục hỏi, “Mỗi ngày anh đều phải trải qua nguy hiểm như vậy sao?”

“Cậu nghĩ tôi là ai? Hả cảng đốc?” Hạ Lục Nhất cười lạnh, tránh cánh tay cậu, vừa muốn quay đầu phát điên thì phát hiện ánh mắt Hà Sơ Tam lại chăm chú lạ thường, là vẻ mặt rất lo lắng.

Hắn xì cười, thái độ hòa hoãn, thô lỗ xoa tóc Hà Sơ Tam, “Lo cái gì chứ? Lo Lục Nhất ca của cậu ăn thiệt sao?”

“…” Mặc kệ là ăn thiệt hay không, mỗi ngày bị người đuổi giết như vậy cũng sẽ có một ngày gặp chuyện không may.

Hà Sơ Tam do dự một lát,“Lần sau…… Nếu phải đến một nơi nguy hiểm, thì đừng đi nữa.”

Hạ Lục Nhất cười một tiếng,“Toàn Hongkong này đều là địa bàn của Lục Nhất ca cậu, chỗ nào lão tử muốn đi thì đi chỗ đó. Được rồi, đừng tự tìm khổ, về ngủ đi.”

Hắn nhấc móng vuốt của cậu ra, ngậm thuốc mà hờ hững lên xe, chân đạp ga rầm rầm rời đi, phun đầy khí thải lên mặt Hà Sơ Tam.

Hà Sơ Tam yên lặng nhìn hắn rời đi, phát ngốc đứng tại chỗ, sau đó yên lặng ôm túi sách đi vào trong thành.

Trong thời gian này vì viết kịch bản cho Hạ Lục Nhất, nghiên túc đi vào trong thư viện mượn không ít mấy bộ tiểu thuyết viết về tranh đấu hắc bang. Cậu cảm thấy mình đã thấy được một người lão đại xã hội đen xưng bá khắp cảng nổi dậy và hưng thịnh—— Hạ Lục Nhất gan lớn mà thông minh, nhìn như tùy ý lại sâu khó lường, có tiềm lực như vậy—— nhưng, cũng có khả năng thấy hắn cuối cùng xuống dốc.

Giang hồ là con đường không lối về, rất ít người có thể toàn thân toàn thể đi đến cuối cùng, sống thọ về già. Hạ Lục Nhất ngỗ ngược bất kham, điều đó có thể dẫn hắn thành công, cũng có thể dẫn hắn thất bại. Thêm nữa, mấy kẻ xã hội đen làm mấy chuyện không có tính người, dù bản thân không day dứt thì ông trời cũng sẽ trừng phạt họ—— giống như Hứa Ứng và tên côn đồ trên sân thượng kia, thậm chí cả Thanh Long lão đại, có ai được ‘chết tử tế’ sao? Lưới trời tuy thưa nhưng vẫn khó lọt, đều là báo ứng.

Cậu không muốn thấy Hạ Lục Nhất như vậy.

Cậu không biết đây là vì sao, dù vậy cậu vẫn không thể dùng thái độ của người ngoài vô tâm hờ hững mà nhìn Hạ Lục Nhất được. Cậu không muốn thấy bộ dạng chịu tổn thương của Hạ Lục Nhất, lại càng không muốn thấy kết cục bi thảm của hắn.

Hà Sơ Tam, hai mươi hai tuổi, đại học còn một năm là tốt nghiệp, giấc mộng từ nhỏ của cậu chính là sẽ có một ngày mang ba cậu đi ra vũng bùn đục ngầy này. Nhưng hiện tại, cậu bắt đầu nghĩ có nên hay không mang theo một người.

Cậu cúi đầu yên lặng đi vào trong thành trại mục nát bị bao phủ bởi bóng đêm, hi vọng ánh sáng lại nảy mầm trong lòng cậu. Lúc này cậu còn trẻ tuổi như vậy, non nớt, đơn thuần, thiên chân.

Cậu cho rằng mình có thể thay đổi tương lai.