Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Chương 1-1: Tiết tử




Nam nhân vóc dáng gầy rộc, đỉnh tóc thưa thớt, hốc mắt hãm sâu, mặt trắng hếu gầy gò như hút thuốc phiện lâu năm.

Lúc này gã đang ở trong một góc hẻm chật chội tối om, liều mạng chạy trốn, dưới lòng bàn chân chít chít, không biết trên đường dẫm phải bao nhiêu con chuột. Mấy tên đại hán mặt đen mang theo dao phay đuổi theo phía sau gã, tiếng kêu gào không sáng tạo vẫn mười năm như một —— Thằng chó kia đừng chạy, đệt, mày nhất định phải chết có nghe rõ không, đứng lại mau.

Phía trước xuất hiện một rẽ ngoặt, chính là sạp hàng bán thịt chó ồn ào người người nói chuyện. Trong lúc đập bừa bãi mấy chục nồi lẩu, làm đổ mấy bình rượu và đống thịt. Nam nhân ra sức đánh thẳng về phía trước, một tay hất liên tiếp mấy cái bàn, toàn hiện trường đại loạn, tiếng chửi bới của mọi người gào rống, xô đẩy thành từng đoàn loạn thất bát tao!

Mấy tên đại hán mặt đen như sủi cảo ngã vào trong nồi nước đun sôi, lập tức bị đám đông nhấn chìm! Sau nhiều lần chìm nổi, họ chật vật không chịu nổi mà chui ra từ đám người —— nam nhân kia đã chạy không thấy bóng.

“Đệt!” Một tên đầu bóng lưỡng trong đám, vẻ mặt dữ tợn chửi đổng.

“Tiểu Mã ca, làm sao bây giờ?” Mấy người còn lại hỏi.

“Sao sao cái con mẹ chúng mày! Một đám vô dụng! Chia nhau ra tìm!”

Nam nhân chạy thoát chạy hì hục, phía trước con hẻm đen không thấy đáy. Nhưng gã biết, chỉ cần qua nơi này là đến phạm vi của Kiêu Long thành, gã sẽ tạm thời an toàn.

Trong bóng đêm đột nhiên “Xoẹt!” một tiếng vang nhỏ, lóe lên một tia sáng.

Nam nhân chợt dừng cước bộ, trợn tròn mắt, mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm lưng.

Gã run rẩy bắp chân, nhìn một trường đao cắm trên mặt tường —— lưỡi dao sắc bén cách cổ hắn chỉ có một tấc, vừa nãy nếu gã đình chỉ nửa giây, thì sẽ chọc thẳng vào cổ, đầu lìa khỏi xác!

Người kia quệt diêm đứng dựa vào tường, nghiêng đầu châm điếu thuốc, sau đó ngẩng đầu thích ý hít vào phun ra.

Ánh lửa mong manh chiếu ra hình dáng lãnh liệt của hắn, thần thái nhàn nhã.

Nam nhân quỳ bụm xuống, “Lục, Lục, Lục Nhất ca…”

Hạ Lục Nhất cúi đầu, ở bên eo còn có một chuôi đao chưa rời vỏ, hắn búng tàn thuốc, thờ ơ hỏi, “Còn chạy không?”

“Không, không không không chạy! Em em em biết sai rồi! Lục Nhất ca….”

“Biết sai là tốt.” Hạ Lục Nhất nói, lười biếng nâng nâng cằm, “Nhổ nó xuống.”

Tay chân nam nhân phát run bò lên, thử vài lần, mới nhổ được chuôi đao ghim sâu trên tường, hai tay nâng trả cho Hạ Lục Nhất.

“Vác đi.” Hạ Lục Nhất ngậm thuốc thẳng lưng, “Ngoan, trở về mời mày dự quốc tế thiếu nhi.”

Nam nhân vừa nghe câu cuối, chân nhất thời mềm nhũn, bùm một tiếng lại cắm xuống đất, gào khóc, “Lục nhất ca, em biết sai rồi! Tha mạng! Tha cho em hu hu hu….”

Hạ Lục Nhất đã nhẹ nhàng đi thật xa, cái gì cũng chưa nói, chỉ phất tay như gọi chó.

Nam nhân khóc lớn sợ chết khiếp đứng lên… Còn giúp gã vác theo một trường đao sáng lóa.

Hết tiết tử.